Anh mất khống chế gọi, "Thiểu Duẫn, thuốc giải, cho cô ấy thuốc giải."
Tất cả mọi người đều đang cảm thấy lo lắng vì tình hình đột phát của Trì Tảo Tảo, nóng ruột, không có ai chú ý tới Đường Hoàn Quân.
Chỉ có Diệp Khuyết, tận mắt nhìn kỹ Đường Hoàn Quân, chính tai nghe được anh gọi "Thiểu Duẫn, cho cô ấy thuốc giải."
Nhưng, không có một người tên là Thiểu Duẫn đứng ra, cho Trì Tảo Tảo cái gọi là thuốc giải.
Lập tức, Đường Hoàn Quân giống như bị điên, trừng mắt nhìn Cừu Tử Mặc lại gọi, "Anh không nghe thấy sao, ông đây bảo anh cho cô ấy thuốc giải."
Lúc này, tất cả mọi người mới bị Đường Hoàn Quân làm cho sửng sốt.
Lúng túng nhất chính là Cừu Tử Mặc, anh ta liếc mắt nhìn Diệp Khuyết, muốn phủ nhận cái gì, nhưng còn không chờ anh do dự, Đường Hoàn Quân đã thả Trì Tảo Tảo xuống, đi tới nắm cổ áo của anh ta lên, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, "Không phải anh nói cô ấy sẽ không có chuyện gì sao? Thuốc giải, anh cho cô ấy thuốc giải."
Nhìn thấy Trì Tảo Tảo đau đến khó chịu như vậy, đều phun máu, Đường Hoàn Quân là nóng ruột mê muội, hoàn toàn không còn lý trí, trực tiếp chọc thủng âm mưu do anh một tay bày ra.
Cừu Tử Mặc thấy Đường nhị công tử mất khống chế như vậy, cũng biết giấu không được, không thể làm gì khác hơn là lấy thuốc giải mang theo bên người ra, đưa cho Đường Hoàn Quân.
Sau khi Đường Hoàn Quân bắt được thuốc giải, đi tới đẩy người nhà ra, ôm Trì Tảo Tảo liền cho cô ăn vào.
"Tảo Tảo, Tảo Tảo em sẽ không sao, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì."
Anh mới vừa đút thuốc cho Trì Tảo Tảo ăn vào, Diệp Khuyết vẫn đứng ở bên cạnh thờ ơ không động lòng, nhanh chân lại đây, đẩy tất cả mọi người ra, ôm lấy Trì Tảo Tảo từ trong ngực Đường Hoàn Quân.
Đường Hoàn Quân sững sờ nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"
Lúc này, Diệp Khuyết không còn phong độ tao nhã lúc trước, mà chỉ lại một thân lệ khí và tàn nhẫn.
Trừng mắt nhìn Đường Hoàn Quân, từng chữ từng chữ, sâu cay tàn nhẫn, "Nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ làm cho cậu chết không có chỗ chôn."
Dứt tiếng, ôm Trì Tảo Tảo liền nhanh chân rời khỏi, còn mọi người, đều bỏ lại đằng sau.
Đường Hoàn Quân còn chưa ý thức được sai lầm của anh, một lòng một dạ đều đang suy nghĩ chuyện Trì Tảo Tảo đột nhiên phát bệnh, sau đó ngay lập tức, cũng đuổi theo, những người khác lo lắng Trì Tảo Tảo, cũng lục tục đuổi theo.
Trên đường Diệp Khuyết ôm Trì Tảo Tảo đi ra khách sạn, Trì Tảo Tảo mở mắt ra, nhìn người đàn ông ôm cô, khóe môi cô cong lên, nở nụ cười.
Cười chủ động ôm hông anh.
Biết người phía sau không đuổi kịp đến, Trì Tảo Tảo nhỏ giọng mở miệng: "Ông xã à, em diễn có hay không?"
Diệp Khuyết cụp mắt liếc nhìn cô một chút, vẫn là mặt không biến sắc, "Bình thường!"
"Bình thường?" Trì Tảo Tảo có chút không vui, "Em đều phun máu, còn bình thường sao? Anh cũng không biết, cái viên máu gà kia khó tước cỡ nào, hơn nữa, lúc em phun lên mặt Hoàn Quân, em đều không bật cười, dáng vẻ còn thoi thóp, em cảm thấy, em diễn còn tốt hơn những diễn viên kia."
"..."
Đi ra khỏi khách sạn, liền thấy xe cứu thương đã chờ từ lâu, Diệp Khuyết ôm Trì Tảo Tảo ngồi lên, lập tức bảo tài xế lái xe.
Lúc Đường Hoàn Quân và người hai nhà Đường Diệp đuổi tới nơi, xe cứu thương vừa vặn lái đi.
Bọn họ không thể làm gì khác hơn là lái xe của mình nhanh chóng đến bệnh viện.
Trên xe cứu thuơng, Trì Tảo Tảo phun thuốc giải trong miệng ra, đưa cho Diệp Khuyết, Diệp Khuyết thì lại đưa thuốc giải cho bác sĩ Tiêu bên cạnh.
Bác sĩ Tiêu lấy ra nửa viên, lấy về nghiên cứu, nửa viên, cho Trì Tảo Tảo ăn vào.
Sau khi ăn vào, Diệp Khuyết xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, nghĩ đến vừa nãy để diễn chân thực hơn, không biết cô làm sao mà sắc mặt của mình trở nên trắng xám như vậy, lúc đó anh nhìn, nói không đau lòng, đó là giả.
Vì vậy anh bây giờ, cứ như vậy ôm cô ngồi trên đùi mình, đều không nỡ thả xuống.
Trì Tảo Tảo dựa trong lồng ngực anh, trốn không muốn để cho anh thấy sắc mặt đau khổ của mình, bởi vì đống máu kia, là do cô cắn đầu lưỡi, đau đến sắc mặt tái nhợt phun ra.