Chiều hôm đó, Trì Tảo Tảo giận dữ trở về phòng, cơm tối cũng không ăn.
Lạ kỳ chính là, Diệp Khuyết còn tự đưa cơm tới phòng cô.
Thấy cô ngủ trên giường, anh đi tới gọi cô, "Dậy dùng cơm."
Nghe được giọng Diệp Khuyết, Trì Tảo Tảo lập tức ngồi phắt dậy, oán hận trừng mắt nhìn anh, "Anh làm gì phải giữ anh ta ở lại hả? Anh ta đường đường là một người đàn ông, ở lại nhà chúng ta rất không tiện đó anh biết không?"
Nhà bọn họ có tiền như thế, cho anh ta mấy trăm ngàn là được rồi, Trì Tảo Tảo suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, tại sao Diệp Khuyết phải giữ anh ta ở lại?
Phải biết, người đàn ông này xưa nay chưa từng giao thiệp với người ngoài, đừng nói chi là bảo một người ngoài về nhà ở.
"Anh ta là ân nhân cứu mạng của em." Diệp Khuyết bưng bát lên, dùng đũa gắp một chút món ăn, tự mình đút Trì Tảo Tảo.
Anh lời ít mà ý nhiều, lại làm cho Trì Tảo Tảo cảm thấy buồn cười.
Anh đút tới, cô ăn, nhưng vừa buồn cười nhìn anh nói: "Ân nhân cứu mạng của em? Nói như vậy, anh là đang trả ơn vì em đúng không?"
Anh lại gắp món ăn đưa đến bên miệng cô, cô vẫn ăn như thường, vừa ăn vừa nói: "Muốn trả ơn có trăm nghìn loại phương pháp, vì sao lại chọn loại này? Ông xã à, em không thích có người lạ ở trong nhà chúng ta, anh bảo anh ta đi có được không, anh cho anh ta tiền, mười vạn không được thì một triệu, anh ta chăn dê, cho tiền là tốt nhất rồi, anh bảo anh ta đi đi."
Diệp Khuyết thả bát đũa xuống, thần sắc phức tạp nhìn Trì Tảo Tảo.
Nếu như thả anh ta đi, bé con à, thân thể của em, sẽ xảy ra vấn đề.
Chỉ là tạm thời để anh ta ở lại mấy ngày, thời gian sẽ không quá lâu.
Thế nhưng, lời như vậy anh vẫn không nói ra miệng, đứng dậy, nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, "Trì Tảo Tảo, hi vọng sau này, em đừng tùy hứng như thế nữa, đã là sinh viên rồi, không thể ngay cả đạo đãi khách cũng không hiểu, ăn cơm đi."
Dứt tiếng, anh xoay người, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Trì Tảo Tảo thật sự rất tức giận, thật muốn mở miệng mắng anh, cái gì mà đạo đãi khách cô không hiểu, cô chính là không thích người khác vào ở được chưa.
Quay đầu, vốn định bưng bát đồ ăn lên, lại bất ngờ nhìn thấy trên tủ đầu giường, có một cây bút ghi âm.
Trong phòng của cô, lúc nào có vật này?
Rất hiếu kỳ cầm lấy, cô phát nội dung trong bút ghi âm.
Đó là giọng của Diệp Khuyết, sở dĩ dùng bút ghi âm, xem ra Diệp Khuyết là có ý định gì đó.
...
Sáng ngày hôm sau, trong phòng ăn Diệp gia, đột nhiên có thêm một người xa lạ.
Vợ chồng Diệp đối với quyết định của con trai, rất bất đắc dĩ, nhưng trong nhà này là con trai làm chủ, vì vậy bọn họ cũng không tiện nói gì.
Trì Tảo Tảo xuống lầu ăn điểm tâm, nhìn thấy Cừu Tử Mặc, nhớ lại Diệp Khuyết nói đạo đãi khách, cho nên cô liền miễn cưỡng xuống bắt chuyện, "Chào buổi sáng."
Cừu Tử Mặc cười cười, "Chào buổi sáng."
Sau đó, ngồi vào chỗ liền không ai nói nữa, từng người ăn tự bữa sáng của mình.
Mãi đến khi bữa sáng sắp kết thúc, Trì Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Khuyết, "Anh Diệp Khuyết, hôm nay bác Vương bị bệnh, anh đưa em đến trường học nha?"
Diệp Khuyết tao nhã dùng khăn giấy xoa xoa môi, đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra, "Anh xin nghỉ cho em, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Cừu Tử Mặc đứng dậy đuổi theo bước chân anh.
Thấy hai người bọn họ ra ngoài, Trì Tảo Tảo cầm một ổ bánh bao vừa gặm vừa chạy tới, gọi Diệp Khuyết, "Vậy tới buổi trưa em mang cơm cho anh nha, anh nhớ kỹ, không được ăn ở bên ngoài."
Diệp Khuyết không trả lời, ngồi vào trong xe, chỉ chốc lát sau, liền biến mất trong tầm mắt của Trì Tảo Tảo.
Nhìn chiếc xe kia biến mất, lúc này Trì Tảo Tảo thu tầm mắt lại, cúi đầu, từ trong túi áo lấy cây bút ghi âm kia ra, nghĩ đến lời Diệp Khuyết ở trong đó, đến bây giờ cô còn sởn cả tóc gáy.