Diệp Khuyết nhẹ nhàng đặt Trì Tảo Tảo lên trên giường, quay đầu lại nhìn người thiếu niên kia hỏi, “Nơi này cách thị trấn có xa lắm không? Nơi gần đây nhất có bệnh viện không? Hoặc là phòng khám cũng được.”
Thiếu niên làm lơ lời anh nói, đi tới trực tiếp ngồi ở bên người Trì Tảo Tảo, cậu ta động tay bóp chân của Trì Tảo Tảo, vẻ mặt thâm trầm nhìn về phía Diệp Khuyết.
“Chân của cô ấy bị gãy rồi.”
Diệp Khuyết không thể phủ nhận, đúng vậy, chân của Trì Tảo Tảo bị gãy, nếu không tìm bệnh viện cứu chữa, có lẽ đời này, cũng không đứng dậy được.
“Anh không cần lo lắng.”
Thiếu niên đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Khuyết giải thích, “Hiện tại anh phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt, tôi đi ra ngoài tìm thảo dược nối xương giúp các anh, các anh chắc là cũng chưa ăn cơm đi, tôi có mấy bắp ngô, luộc chín rồi, các anh tạm chấp nhận ăn đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Nghe được lời này, Diệp Khuyết cảm kích cũng không biết nói như thế nào.
Mãi đến khi nhìn theo thiếu niên ra khỏi nhà gỗ, anh mới thu hồi tầm mắt, đi qua cầm lấy bắp ngô đã luộc chín đi vào trước giường Trì Tảo Tảo.
“Đói không? Có muốn ăn gì không?”
Trì Tảo Tảo ngay cả sức lực mở to mắt cũng không có, nhưng cô có thể nghe được lời nói của Diệp Khuyết, môi nhúc nhích, hé miệng, nhìn dáng vẻ là muốn ăn.
Diệp Khuyết tách ra vài hạt ngô, sợ Trì Tảo Tảo nhai không nổi, dứt khoát tự mình nhai, sau đó mới cúi người dùng miệng mình đút cho cô ăn.
Trì Tảo Tảo căn bản không biết anh đang làm gì, chỉ cảm thấy miệng mình có chút lạnh lẽo, sau đó, có cái gì đó chảy vào trong miệng mình.
Cô thật sự nhai không nổi, lập tức nuốt luôn đồ ăn vào trong.
Diệp Khuyết đút vài lần, đút không sai biệt lắm được một nửa bắp ngô, Trì Tảo Tảo mới không ăn nữa.
Bản thân anh thậm chí cũng đã quên không ăn gì, sau khi đút cho cô xong, thì gắt gao nắm tay cô, nói chuyện với cô.
“Tảo Tảo, em không cần lo lắng, sẽ khá lên thôi, chúng ta gặp được một người tốt, cậu ta nói cậu ta đi tìm thảo dược nối xương cho em, em sẽ khá lên thôi.”
“Chờ em khỏe lại, chúng ta cùng nhau trở về, em muốn cái gì anh sẽ cho em, được không?”
Cô nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, nhưng nghe anh nói, khóe mắt của cô, lại có nước mắt lẳng lặng trượt xuống.
Diệp Khuyết duỗi tay lau đi cho cô, tâm như dao cắt, “Trước kia, anh luôn xa cách em, em biết không? Đó không phải bởi vì anh chán ghét em, không thích em, là bởi vì…… Anh sợ lúc đối mặt với em, anh sẽ không cầm lòng được.”
“Em là của anh, một ngày kia lúc em năm tuổi đến nhà của chúng ta, em đã được định trước, chỉ có thể là của anh.”
“Cô nhóc, em nhất định phải kiên cường, Trì Tảo Tảo nhà anh, Trì Tảo Tảo mà anh biết, chẳng những quật cường, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, em không cần bởi vì vết thương nhỏ này mà bị đánh ngã, em cũng biết, nếu em không ở đây, anh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác, em bỏ được anh để anh cưới người phụ nữ khác sao?”
Lời của anh mới nói được đến đây, Diệp Khuyết đã cảm giác được, ngón tay của cô nhóc gắt gao túm ngón tay anh, giống như quật cường muốn nói cái gì đó.
Anh hé môi cười, cúi người hôn xuống trán của cô, “Được, anh là của em, anh chỉ có thể là của một mình em, anh sẽ không cưới bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng điều kiện là, em nhất định phải kiên cường, nhất định phải sống sót.”
“Anh trai này……”
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng la của người thiếu niên lúc trước, nghe tiếng, Diệp Khuyết buông tay Trì Tảo Tảo ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ thấy thiếu niên kia ôm một đống thảo dược đứng ở trước mặt mình, ý bảo anh, “Anh lấy một cái chậu ra đây, còn có cái rìu, tôi muốn nhanh chóng nghiền nát thảo dược đắp cho cô ấy.”
Đối với y dược, Diệp Khuyết hoàn toàn không biết gì cả, thấy thiếu niên quen cửa quen nẻo như vậy, anh cũng chỉ biết nghe lời làm theo.
Thời gian không đến mười phút, anh đã thấy thiếu niên cầm một đống vụn nhỏ thảo dược, chăm chú thoa lên trên đùi của Trì Tảo Tảo, còn dùng gỗ làm thành thanh nẹp.