Edit: Thu Lệ
Đàm Như Ý đợi đến đứng ngồi không yên.
Cô chỉ từng gặp trận mưa to tầm tã như thế này vào ngày mẹ bỏ đi khi còn bé. Thời tiết trong núi thay đổi rất nhanh, trước đó mây đen còn giăng trên đỉnh núi, chỉ chớp mắt giọt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống. Ngày đó Đàm Như Ý không mang theo ô, tan học về đi trên đường lập tức bị mưa bao phủ. Cô và bạn học núp dưới mỏm núi đá nửa tiếng, mưa rơi vẫn không có khuynh hướng giảm bớt. Sấm sét từng trận xa gần, sắc trời càng ngày càng tối tăm đâu nào dám núp nữa, lấy hết can đảm cùng nắm tay nhau đội mưa chạy về.
Chân dính đầy bùn lầy, mắt bị nước mưa làm nhòe nhìn không rõ đường, đợi tới khi đến nhà đã ướt từ đầu đến chân. Vậy mà vừa đẩy cửa ra, nghênh đón cô không phải ánh mắt ân cần của mẹ mà là chén bát xoong nồi rơi đầy trên đất, Đàm Cát núp ở phía sau cửa khóc thút thít.
Đàm Vệ Quốc thấy cô sợ hãi rụt rè đứng ở cửa, vội đạp tới.
Đó là ngày đên tối nhất trong trí nhớ của Đàm Như Ý.
Trên TV đang phát tiết mục rất ầm ĩ nhưng cô lại đắm chìm vào trong tâm sự của mình không xem một chút nào. Không biết đã trải qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Cô lập tức giật mình phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đứng dậy chạy ra mở cửa.
Thẩm Tự Chước gần như ướt sũng, nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười: "Anh về rồi."
Đàm Như Ý thấy vậy cả kinh, hốc mắt lại không khỏi nóng lên, lập tức kéo anh vào trong nhà: "Mau đi tắm đi!"
Thẩm Tự Chước vọt vào tắm nước nóng cả người thoải mái, đi ra nhìn thấy chén cháo gà nóng hổi trên bàn, cười hỏi: "Còn cơm tối không em?"
Đàm Như Ý lập tức hâm nóng cơm, tiện thể làm hai món ăn. Động tác của cô rất nhanh, chuẩn bị xong tất cả chỉ trong vòng mười lăm phút.
Thẩm Tự Chước lau khô tóc, đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Đàm Như Ý đưa chén vào tay anh, "Cơm tối anh ăn chưa ăn no hả?"
"Mới ăn được một nửa đã đi rồi."
Trong lòng Đàm Như Ý tò mò, nhưng không biết có nên hỏi hay không, trầm ngâm chốc lát nhưng vẫn không mở miệng. Nghĩ thầm chỉ cần Thẩm Tự Chước trở về đúng giờ là được rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Cô cũng không nói trong khoảng thời gian chờ đội bản thân cô như đứng đống lửa ngồi đống than như thế nào, trong lòng Bách Chiết Thiên Hồi, suy nghĩ những mặt tốt xấu, nắm điện thoại di động cân nhắc từng câu từng chữ, cuối cùng cũng chỉ có dũng khí nói ra một câu như vậy.
Thẩm Tự Chước cũng chủ động mở miệng, "Đường Thư Nhan từ chức rồi."
Đàm Như Ý đang cúi đầu trầm tư, nghe vậy hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước một cái.
Thẩm Tự Chước không nhiều lời, mà Đàm Như Ý cũng không truy hỏi nữa. Nếu Đường Thư Nhan đã lựa chọn cách rút lui vẻ vang nhất thì dĩ nhiên cô cũng phải tôn trọng. Về phần những thứ khác, nói hay không nói cũng không có gì khác nhau.
Vậy mà, Đàm Như Ý chợt nghĩ đến quyển nhật ký màu xanh lá cô đặt dưới đáy thùng —— Thẩm Tự Chước vẫn còn nhớ biểu hiện khác thường của cô ngày đó chứ, đợi cô "Chuẩn bị xong" thì chủ động nói cho anh biết sao?
——
Một tuần sau, hộ khẩu của Đàm Như Ý chính thức chuyển tới. Cô lật quyển sổ màu đỏ mới tinh, chủ hộ được điền tên của cô, cả sổ hộ khẩu cũng chỉ một mình cô.
Lại nghĩ trước kia vẫn luôn căm ghét người khác đi cửa sau, bây giờ chính bản thân mình được hưởng thủ quyền lợi này lại thấy có chút may mắn vì Trung Quốc là một xã hội nhân văn. Nếu không muốn thông qua cửa ải Đàm Vệ Quốc còn phải khó khăn hơn cả lăn bàn đinh(*).
(*): Lăn bàn đinh là hình phạt tàn khốc nhất trong xã hội phong kiến. Thời kỳ vường triều nhà Thanh thống trị, người bình thường muốn vượt cấp cáo quan thì phải ở trần lăn qua bàn đinh.
Nếu đã có hộ khẩu hai người lập tức bắt đầu bàn bạc ngày lãnh giấy chính thức, quyết định sau cùng là sáng sớm Thứ hai sẽ đến cục dân chánh. Quyết định ngày xong, Đàm Như Ý gọi điện thoại thông báo chuyện này cho ông nội, còn nói sau khi cung d/đ;l;q"d thiếu niên kết thúc học thêm thì về nhà thăm ông. Ông nội Đàm dĩ nhiên vui mừng, một ông lão tám mươi tuổi mà cảm xúc kích động vẫn nghẹn ngào như một đứa trẻ: "Bây giờ chỉ cần chờ đứa bé của con và Tiểu Thẩm nữa thôi."
Sau đó lại gọi điện thoại thông báo tin tức này cho Hạ Lam, Hạ Lam còn vui vẻ hơn cả cô, liên tục nói chúc mừng, cuối cùng một phen tâm huyết của mình cũng không uổng phí, "Tôi biết ngay chuyện của hai người nhất định có thể thành mà."
Đàm Như Ý cười hỏi, "Sao cô chắc chắn hơn cả tôi vậy?"
"Hôm bữa nướng thịt, lúc cô mặt chiếc váy dài kia, ánh mắt của Thẩm Tự Chước nhìn cô đã không còn giống như trước. Khi đó cũng biết nhất định có hy vọng, quả nhiên." Dừng một chút, rồi lại thở dài, "Lại một cô gái tốt gả đi rồi."
Đàm Như Ý ngẩn ra, nghĩ đến chuyện của cô ấy và Đàm Cát, vậy mà do dự một hồi vẫn không biết mở miệng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển hỏi: "Vậy cô. . . . . . Hiện giờ có ai theo đuổi cô không?"
Hạ Lam dừng một chút, "Có thì có nhưng thấy đều không thích hợp!" Cô cười một tiếng, "Hiện giờ tôi cũng không có ý định nghĩ đến chuyện khác, bận rộn thăng chức tăng lương mới là chuyện quan trọng hơn, đàn ông nào có tiền dựa vào là được."
Nghe cô ấy nói như thế, Đàm Như Ý thẫm nghĩ mình đã quá lo lắng rồi. Đàm Cát và cô ấy chênh lệch nhau sáu tuổi, hai người dứt khoát không thể nào đến với nhau.
Theo thường lệ trở về thăm ông cụ Thẩm và Bà cụ Thẩm.
Lần này trở về, tâm trạng của Đàm Như Ý cũng có chút khác với lúc trước. Cô không nói ra được rốt cuộc khác ở điểm nào, cảm xúc vô vị, nhớ tới tâm trạng từ thực tập chuyển thành chính thức vào tháng sáu năm nay. Có lẽ trước đây tới cửa cũng d/đ"l;q"d giống như thực tập, hôm nay đã trở thành nhân viên chính thức. Tuy công việc ở đơn vị và nội dung công việc đều giống nhau, thế nhưng tất cả đều kết thúc bằng cảm giác thật, cũng là người trước đây không cách nào so sánh được.
Hai ông bà cụ cũng không biết chuyện hai người chưa lãnh chứng. Vì vậy Thẩm Tự Chước nói phải cùng ông cụ Thẩm uống một ly thì bà cụ Thẩm kinh ngạc hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn uống rượu với ông nội?"
Thẩm Tự Chước cười nói, "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ rất lâu rồi không uống cùng ông nội thôi ạ."
Bà cụ Thẩm dĩ nhiên không tin nhìn chằm chằm Thẩm Tự Chước nhìn hồi lâu, chợt tiến tới bên cạnh anh nhỏ giọng hỏi: "Thành thật nói cho bà biết, có phải có chuyện gì vui không? Có việc mừng cũng đừng gạt bà, nói ra mọi người cùng nhau vui mừng." Lúc nói lời này, ánh mắt vẫn không ngừng liếc bụng Đàm Như Ý.
Đàm Như Ý dở khóc dở cười, "Bà nội, con chưa có. . . . . ."
"Chưa có thì phải tranh thủ, kết hôn cũng đã nửa năm rồi sao vẫn chưa co chút động tĩnh nào vậy."
Thẩm Tự Chước rót đầy hai ly rượu, "Ông nội, ông nhìn người rất chính xác." Anh nhìn Đàm Như Ý, cười cười, "Như Ý là một cô gái tốt."
Ông cụ Thẩm không khỏi kiêu ngạo, "Cài này. . . . . . Đó là đương nhiên. . . . . . Ánh mắt của ông còn có thể sai sao?"
Đàm Như Ý được khen không tự nhiên, hôm nay nhớ lại đau khổ oán hận ngày đó, cảm giác như cách một đời. Nhưng cũng không thể không cảm ơn ông cụ Thẩm, nói ông "Khư khư cố chấp" cũng được, "Tự chủ trương" cũng được, tóm lại mối nhân duyên này đều nhờ ông mà ra.
Đàm Như Ý cũng cầm chai rượu, lấy cái ly ra rót vào chút xíu, nói với ông cụ Thẩm: "Ông nội, con cũng mời ông. Tửu lượng con nhỏ nên chỉ có thể uống cùng ông chút xíu vậy thôi."
Ông cụ Thẩm cười ha ha, hớn hở nâng chén.
Sau bữa cơm tối, Đàm Như Ý cùng xem ti vi với ông cụ Thẩm. Mới uống chút xíu rượu trắng đã khiến mặt cô nóng lên, cảm xúc có chút kích động, cùng ông cụ Thẩm nói không ít chuyện lý thú khi mình còn bé. Ông cụ Thẩm nghe đến vui vẻ, thỉnh thoảng xen vào mấy câu. Đàm Như Ý nói sau nhà mình có một gốc cây dâu tằm, ông cụ Thẩm lập tức tiếp lời, nói còn nhớ rõ, trước kia lúc đến nhà họ Đàm đã từng nhìn thấy cây đó.
"Năm ngoái, lúc con vào núi vẫn còn nhìn thấy cây đó. Nhưng bây giờ đừng vào núi hoang vắn, nhà cũ của con cũng đã sụp đổ." Lúc Đàm Như Ý cười lên, hai mắt sáng ngời, "Trước kia lúc đi học, thường có đứa bé leo lên hái trộm quả dâu. Ông nội hét lớn một tiếng, thì có đứa bé từ trên cây nhảy xuống giống như khỉ con, vừa chạy còn vừa cho vào mồm, ngoài miệng dính đầy màu tím."
Ông cụ Thẩm cười ha ha , "Nghe con nói xong. . . . . . Lại muốn. . . . . . Muốn ăn. . . . . . Quả dâu rồi."
"Vậy chờ đến mùa hè sang năm, ông trở về một chuyến đi. Cây kia vẫn còn đấy, chỉ khó hái một chút thôi." Suy nghĩ một chút, còn nói, "Cũng không cần chờ đến sang năm, qua hai tháng nữa cam sẽ chín. Ông nội con vẫn luôn nhớ kỹ, nói năm xưa lúc thu hoạch cam đều sẽ tặng cho ông hai giỏ."
Bà cụ Thẩm ở một bên nghe, cười nói: "Vẫn là Như Ý con có lòng."
Đàm Như Ý cũng không phải thuận miệng nhắc tới, nghĩ tới một thời gian nữa cô sẽ kết thúc khóa dạy ở cung thiếu niên rồi, quả thật đến lúc đó có thể đưa ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm về.
Cô nói dự định của mình, bà cụ Thẩm gật đầu liên tục, "Ý kiến này hay. Dù sao ở thành phố cũng oi bức nhàm chán, nếu tiện thì chúng ta qua quấy rầy con mấy ngày."
"Tiện ạ, nhất định ông nội con rất vui mừng." Cô cười nói, "Chỉ có điều trấn trên rất hẻo lánh, nếu đi dạo thì không có gì cả."
"Ở thành phố đi dạo mấy chục năm, đã sớm đi dạo ngán rồi!" Bà cụ Thẩm cười nhìn Thẩm Tự Chước ở bên cạnh gọt trái cây, "Quyết định như vậy, Tự Chước, phải làm phiền con làm tài xế cho ông bà rồi."
Thẩm Tự Chước nhìn Đàm Như Ý một cái, cười nói: "Tất nhiên rồi ạ."
——
Lúc rời đi, hơi rượu trong người Đàm Như Ý vẫn chưa phai. Thẩm Tự Chước dắt cô xuống lầu, "Sớm biết sau khi uống rượu em sẽ hướng ngoại như vậy, nên cho em uống."
Đàm Như Ý cười hì hì hỏi, "Cho em uống rồi anh dự định làm cái gì?"
Thẩm Tự Chước nghiêm trang trả lời: "Dĩ nhiên là làm chuyện không tốt."
"Không uống rượu cũng có thể nha." Đàm Như Ý nghiêng đầu nhìn anh, con mắt lóe sáng lấp lánh, giọng nói đặc biệt vô tội.
Thẩm Tự Chước nhìn chốc lát, chuyển tầm mắt qua đưa tay vỗ vỗ đầu cô, thở dài nói: "Sao tửu lượng của em còn kém hơn Đàm Cát vậy?"
Xuống dưới lầu, Thẩm Tự Chước giúp cô mở ghế phụ ra, Đàm Như Ý không lập tức đi vào mà ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng treo trên đỉnh đầu, giang hai tay, "Ánh trăng hôm nay thật là đẹp."
Ánh trăng sáng tỏ giống như xuyên qua năm ngón tay, Đàm Như Ý nhìn đến cực kỳ mê mẫn. Thẩm Tự Chước bao phủ đầu vai của cô, "Đi thôi."
Đàm Như Ý lại cứ quay đầu nhìn anh, "Anh Thẩm, anh có biết cách với lấy ánh trăng là sao không?" Không đợi Thẩm Tự Chước trả lời, cô phối hợp nói, "Trăng sáng dĩ nhiên là không thể với tới. Nhưng chỉ cần mở cửa sổ ra một cái là có thể nhìn thấy; mình đi nó cũng đi theo. Như thế làm bạn mà trưởng thành, như vậy là đủ rồi."
Thẩm Tự Chước không biết câu chuyện không đầu không đuôi của cô đến cuối cùng là nhằm vào cái gì, có chút không biết làm thế nào, Đàm Như Ý lại cười lên, chợt vươn tay vòng lên cổ anh đến gần hôn một cái, "Về nhà đi!" Dứt lời lập tức muốn buông tay. Mà Thẩm Tự Chước đã ôm hông của cô, đống cửa xe lại một cái "Rầm", để cho cô dựa lưng vào sườn xe, cúi đầu hôn cô sâu mà kéo dài.