Chuyện cô và Thẩm Tự Chước kết hôn, cũng không có nói với Đàm Cát. Thật sự biết chi tiết cụ thể, cũng không vượt qua năm người, ngay cả ông Thẩm ông nội của Thẩm Tự Chước cũng phải che dấu thật cẩn thận.
Đàm Như Ý mang vali hành lý vào đến cửa nhà, Thẩm Tự Chước đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Đàm Như Ý đặt vali ở cửa, đứng tại chỗ chờ Thẩm Tự Chước nói xong, đi tới phía sau anh, ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Tự Chước xoay người lại nhìn cô. Anh đã thay xong quần áo, áo sơ mi quần tây nổi bật làm khuôn mặt anh thêm mấy phần nghiêm túc, cô đứng ở giữa, cũng có vẻ xa hơn.
”Tôi ở tạm đây mấy ngày, tìm được căn phòng thích hợp lập tức dọn đi.” Giọng nói có mấy phần đắn đo, nhưng vẫn là thương lượng nhiều hơn thông báo.
Thẩm Tự Chước dừng một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Đàm Như Ý một lát rồi nói, “Không cần.”
Ngón tay Đàm Như Ý lặng lẽ siết chặt, lại lặng lẽ buông ra, kéo ra một nụ cười trên mặt, “Sống chung dưới một mái nhà, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới anh.”
Thẩm Tự Chước đưa điện thoại di động vào túi quần, lấy áo khoác ngoài trên ghế sa lon, hình như không có ý định tiếp tục nói vấn đề này với cô, bước chân đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi đi đến công ty một chuyến, đợi lát nữa trở lại đón cô.”
”Tôi tự gọi xe......”
”Mười một giờ.”
Cửa phòng khép lại, bả vai Đàm Như Ý cũng sụp xuống theo, cúi thấp đầu, tinh thần suy sụp đứng ở chỗ cũ.
—
Con cháu của ông Thẩm mỗi người một nơi, hôm nay ở trước mặt vẫn chỉ có Thẩm tự uống, bác của Thẩm Tự Chước, cùng với cha của Thẩm Tự Chước Thẩm Tri Hàng. Nếu như không phải là do ông cụ Thẩm bị bệnh, tề tựu cũng không phải là chuyện dễ.
Thân là người con, người cháu, chắt trai bối phận, tràn đầy ngồi một bàn. Đàm Như Ý bị lôi kéo ngồi vào bên cạnh ông Thẩm, bà Thẩm giới thiệu từng người với cô. Đàm Như Ý khẩn trương trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, chỉ đi theo bà Thẩm giới thiệu chào từng người, thật ra lại không nhớ được mấy người.
Duy chỉ nhớ mẹ của Thẩm Tự Chước Trâu lệ —— đôi mắt của Thẩm Tự Chước với meh anh ta giống nhau như đúc, nhìn người luôn mang theo mấy phần xa cách lạnh lùng, cũng không biết là bởi vì con mắt sắc lạnh, hay là hai người vốn là trời sinh lạnh bạc.
Ngồi chốc lát, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Trâu Lệ uống hớp trà, cười nói: “Hôn lễ được làm gấp rút quá rồi, tôi còn chưa kịp biết con dâu của mình.”
Thân thể Đàm Như Ý lập tức căng thẳng.
”Về sau...... còn nhiều thời gian...... từ từ sẽ biết. “Nửa người ông Thẩm tê liệt, nói chuyện rất tốn sức, cho dù như thế, vẫn không hề ảnh hưởng đến phong thái uy nghiêm trên người ông.
Trâu Lệ dịch sang bên cạnh nhường một chút, để nhân viên phục vụ bưng lên một món chính cuối cùng, “Tôi đã nói với chị dâu rồi mà, bây giờ rất hiếm người còn ép kết hôn.”
Mọi người không hiểu đồng thời an tĩnh lại, không khí thoáng chốc trở nên ăng thẳng. Bên trái bà Thẩm là một người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm con trai trong lòng vất vả đưa tay ra kéo khăn trải bàn, bị người phụ nữ trẻ tuổi nhỏ giọng rầy một câu, gian phòng nhất thời hơn yên tĩnh quỷ dị.
Đàm Như Ý sớm đoán được bữa tiệc gia đình này nhất định khó qua, lại không ngờ lại sẽ là phần Hồng Môn Yến.
”Sao, xử lý...... Hôn nhân thế nào? Tôi theo...... Bà nội chính là ép hôn! 60 năm...... Cũng đã tới đây rồi! Các người một hai...... Ngược lại tự do yêu, vừa ở riêng, vừa ly hôn, vừa ngoại tình làm đồi phong bại tục......”
”Cha, đừng nóng giận, “ Thẩm Tri Hàng lập tức trấn an, “Trâu Lệ cũng không còn ý gì khác, chính là hi vọng Tự Chước có thể lấy người mình yêu thương......”
Trong đầu Đàm Như Ý ong ong hỗn loạn, tức giận trái tim đánh trống reo hò nhảy loạn, bây giờ cô chỉ mong mình trong tay có thể có hai mươi vạn, vứt toàn bộ lên trên bàn, cắt đứt toàn bộ với đại gia đình này.
Nhưng cô lấy đâu ra hai mươi vạn, ngay cả sườn xám mặc tân hôn hôm qua đều là mượn.
Thẩm lão tiên sinh cũng là hoàn toàn nổi giận, dùng tay phải duy nhất chống gậy, run rẩy đứng lên, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm Thẩm Tự Chước, “Tự Chước, Tự cháu nói, có phải cháu không vừa lòng hay không?”
Tất cả ánh mắt đều tụ tại trên người Thẩm Tự Chước, thật giống như tiếng nói của anh quan trọng như Normandy đổ bộ, hoàn toàn có thể thay đổi thế cục cuộc chiến tranh này.
Mọi người đều khẩn trương như vậy, vẻ mặt Thẩm Tự Chước vẫn rất thản nhiên, anh khẽ giương mắt, nhìn lướt qua trên mặt Đàm Như Ý —— cả người Đàm Như Ý đều dựng tóc gáy lên, không biết mình là monh chờ anh nói”Vui lòng” hay là...” Không vui”. Cô chỉ là một đạo cụ mặc cho người ta bóp dẹp vê tròn, vạn vạn không muốn cuốn vào trong phân tranh của nhà họ Thẩm.
Cuối cùng ánh mắt Thẩm Tự Chước dừng tại trên người Trâu Lệ, “Mẹ, không ai có thể ép buộc con làm bất cứ chuyện gì.”
Thẩm lão tiên sinh ván này chiếm được thượng phong, lập tức cười lên, toàn bộ tức giận cũng tiêu tán rồi, “Các người...... Nghe cho kỹ, đây chính là...... Tự Chước...... Tự nói.”
Bữa tiệc gia đình chính thức bắt đầu, mọi người đều hoà thuận vui vẻ, thật giống như một màn lúng túng vừa rồi chưa bao giờ xảy ra.
Sau khi ăn xong, mấy người tụ tập chơi bài, mấy người cùng với Thẩm lão tiên sinh nói chuyện phiếm. Đàm Như Ý vốn thuộc người sau, từ toilet trở về thấy Trâu Lệ ngoắc tay, gọi cô đi ra ngoài.
Hành lang hợp với một cái cửa sổ nhỏ đến đáng thương, từ trong thủy tinh chiếu vào vài tia ánh sáng, dưới ánh đèn huỳnh quang sang ngời, cô càng thêm chiến đấu hăng hái.
Đàm Như Ý thận trọng đứng thẳng, không biết Trâu Lệ sẽ nói gì với cô.
Trâu Lệ không lên tiếng, mở túi xách ra trước, móc mấy tờ tạp ra ngoài đưa cho Đàm Như Ý, “Tự Chước, đối với chuyện mình không thích chưa bao giờ lãng phí thời gian vào đó, cô và nó chung đụng đã lâu cũng biết, cũng không cần phí tâm lấy lòng...... Lời nói khó nghe, ai biết ông cụ lúc nào thì cưỡi hạc qua tây thiên rồi, hai ngươi dù sao không phải là vợ chồng thật, gặp dịp thì chơi cũng đủ rồi. Dây là thẻ thẩm mỹ và tập thể hình ở Sùng Thành, chất lượng rất tốt, hiện tại tôi không ở Sùng Thành, cũng không dùng được, nên đưa cho cô; còn có tầm thẻ vàng, mật mã là sinh nhật Tự Chước, số tiền không tính lớn, coi như là tôi đưa cô bao tiền lì xì thôi. Muốn cô và Tự Chước diễn trò, phí tâm dụ dỗ ông cụ, cũng là khổ cực, những thứ này cô hãy nhận lấy, mua thêm một chút......” ánh mắt Trâu Lệ không khỏi nhìn trên người cô, “Mua thêm một chút quần áo, bây giờ trên danh nghĩa cô cũng là người nhà họ Thẩm, cũng không nên mặc quá mộc mạc.”
Đàm Như Ý thẩn thờ nghe, không có lên tiếng.
Trâu Lệ cười cười, kéo tay cô tới gần, nhét thẻ vào tay” Tôi đi trước, đuổi xuống máy bay buổi trưa, cô nói với ông cụ nói một tiếng thay tôi.”
Tiếng bước chân Trâu Lệ dần dần xa, trong hành lang một mảnh yên tĩnh, cách một cánh cửa truyền tới bao tiếng cười vui sướng, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ, giống như thuộc về một thế giới khác.
Đàm Như Ý nhìn trong tay mình một cái, hờ hững nắm thẻ, bẻ gảy từng cái từng cái, mở cửa thông gió ra, thò người ra hung hăng ném ra ngoài. Tay cô chống lên bệ cửa sổ bụi bẩn, im lặng một lúc lâu mới lui trở về, “Phanh” một cái đóng cửa sổ.
Cô vỗ tay phủi đi bụi bậm xoay người, lại chợt bị sợ đến muốn thét chói tai ra tiếng —— Thẩm Tự Chước đang đứng ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn cô.
Đàm Như Ý không biết Thẩm Tự Chước đứng đó từ khi nào, nếu thấy cô vứt bỏ “ý tốt” của Trâu Lệ rồi, không biết sẽ có suy nghĩ gì. Nhưng Trâu Lệ nói đúng, vừa là gặp dịp thì chơi thôi, cô cần gì phải cho anh ta sắc mặt tốt?
Trong lòng cô cảm giác tự trọng của mình bị đẩy xuống sâu ba nghìn mét, thuyền nhẹ đã qua mười nghìn núi, nhưng giờ phút này đối mặt với ánh mắt của Thẩm Tự Chước, vẫn là cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận từng li từng tí rút về chiếc vỏ an toàn của mình. Cô khẽ cười với Thẩm Tự Chước một cái nhưng còn khó nhìn hơn cả khóc, ngay sau đó lướt qua anh, trở lại nơi có những tiếng cười giả dối nơi không thuộc về cô.