*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những ngày sống trong phòng tạm giam quả là không sung sướng nổi, bạn tù không có ý tốt, thậm chí có người chỉ vì cậu ta đẹp trai mà động tay động chân, cậu ta có ý đồ phản kháng thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập, Kỷ Hải cảm thấy, sống trong này mỗi phút mỗi giây đều là tuyệt vọng.
Kiếp trước tình yêu đến với cậu ta quá mức dễ dàng, cho nên không biết quý trọng, đời này cậu ta cố gắng hết sức tìm lại tình yêu của mình, thế nhưng sao lại khó đến thế, vốn tưởng rằng trùng sinh là do ông trời thương xót, bây giờ xem ra, chẳng qua ông trời chỉ muốn trêu đùa cậu ta mà thôi, để cậu ta quay về để nhìn người mình yêu sống hạnh phúc thế nào.
Điều khiến cậu ta nhớ nhất chính là, Du Yến rất thích cười với cậu ta trong kiếp trước.
Trùng sinh lại một đời, Du Yến đối với cậu ta, hoàn toàn là chán ghét.
Làm sao cậu ta không nhìn ra cho được, chẳng qua cậu ta giả vờ không nhìn tới mà thôi.
một bước sai, từng bước sai.