Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 94: Phát hiện manh mối

Editor: dohuyenrua

Mà Trình Tự Cẩm lại ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách hút thuốc lá trầm mặc, không bật đèn, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm một chỗ tự hỏi.

Dập tắt tàn thuốc ngước mắt nhìn về phía cửa, đôi môi mím chặt, cũng chỉ là cách nhau một cánh cửa lại như là cách nghìn cánh cửa khó có thể đi qua.

Cứ như vậy, Tô Nhan ngủ cả đêm, Trình Tự Cẩm ngồi cả đêm, mãi cho đến khi anh nhận được cuộc gọi của Hàn Lỗi.

“Tra được cái gì?”

Không biết Hàn Lỗi nói cái gì ở đầu kia, sắc mặt của Trình Tự Cẩm trở nên nặng nề, hình như ánh mắt thoáng qua một tia sáng, nhanh đến nỗi người ta không phát hiện ra.

“Lập tức gửi ảnh qua.”

Sau khi ngắt điện thoại, không tới một phút, đã nhận được ảnh Hàn Lỗi gửi, trong tích tắc nhìn thấy hình ảnh đó, ánh mắt Trình Tự Cẩm lại càng sâu thẳm, đôi mắt đen chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động.

Mà Tô Nhan cũng chậm rãi tỉnh lại, vừa mở ra mắt đã hoảng sợ, ngồi dậy quan sát hai bên, cô còn tưởng rằng cô đang nằm mơ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, đó cũng không phải đang mơ.

Xoa trán một cái, không thể không nói tối qua cô ngủ rất say, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lại.

“Tỉnh rồi.”

“Ừ.” Tô Nhan nhìn thấy Trình Tự Cẩm chỉ ngước mắt nhìn anh một cái có chút mơ hồ trả lời một câu, cũng không chú ý nhìn ánh mắt thâm trầm của anh nhìn cô.

“Ăn sáng.” Trình Tự Cẩm thâm sâu nhìn cô một cái trầm giọng nói xoay người đi ra ngoài.

Tô Nhan sững sờ, ngước mắt nhìn sang, anh đã rời đi rồi, cô cảm giác càng ngày càng lạ, giống như có gì không giống như cũ.

Giữa bọn họ có thể ở chung thoải mái như vậy sao?

Lắc đầu một cái vào tắm tốc xong liền đi ra ngoài, nhìn thấy anh ngồi ở trên bàn ăn, trên bàn ăn đặt bữa ăn sáng, Tô Nhan có chút ngoài ý muốn nhìn về phía anh.


Trình Tự Cẩm múc cháo xong ngẩng đầu nhìn cô một cái trầm giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhan sững sờ, ngay sau đó lắc đầu nói: “Không có gì.”

“Vậy hãy tới đây ăn.”

Tô Nhan khẽ cau mày, phương thức ở chung như vậy đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đứng bất động ở nơi đó, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào người của anh.

Trình Tự Cẩm ngước mắt thấy cô nhìn anh chằm chằm, nhíu mày hỏi “Làm sao vậy?”

Tô Nhan nhìn anh mấp máy môi đỏ mọng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Có phải anh lại có âm mưu gì hay không?”

Thế nhưng lời nói vừa nói, Tô Nhan có chút hối hận, nhưng cô lại không biểu hiện ra chút nào, chỉ nhìn chằm chằm anh.

Trình Tự Cẩm lại buông chén đũa xuống đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô một hồi lâu, nhìn Tô Nhan suýt nữa có chút không chống đỡ được, giống như là muốn nhìn thấu cô, cô ghét ánh mắt anh như vậy nhất.

Làm cho cô cảm thấy cô giống như một người trong suốt.

“Tại sao?”

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ khẽ nâng khóe môi lên kéo tay nhỏ bé của cô nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ nhất định phải đối chọi gay gắt mới được? Sống ở chung một mái nhà.”

Tô Nhan cau mày, rút tay của mình về khẽ dời đi tầm mắt nói: “Vậy là không phải.”

“Nếu không phải vậy thì ăn sáng.”

Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm kéo xuống ngồi trước bàn ăn, nhìn bữa ăn sáng thật đơn giản, không khỏi hỏi: “Khi nào thì anh biết làm cái này?”

Mà Trình Tự Cẩm lại cho cô một đáp án không phản bác được.

“Sau khi em đi.”

Tô Nhan nghe nói chỉ mím môi không nói, cho đến khi anh mở miệng.

“Ăn đi, nếm thử một chút.”

Tô Nhan nhìn cháo trắng rau dưa còn có trứng chiên rán cá trước mắt, cô thậm chí có chút cảm khái anh mà lại học nấu cơm, biết nấu ăn, bốn năm nay hình như anh thật sự có thay đổi.

Có lẽ là cô không phát hiện thôi.


“Cùng ăn thôi.” Tô Nhan nói xong cũng cầm thìa lên ăn cháo trắng.

Mà Trình Tự Cẩm nhìn bộ dạng cô cúi đầu húp cháo, ánh mắt thâm trầm không dứt, thâm sâu nhìn chằm chằm cô.

Tô Nhan cảm thấy ánh mắt anh nhìn chăm chú, không thể không ngẩng đầu nhìn lại, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mình không ăn, liền mở miệng nói: “Sao anh không ăn, nhìn tôi làm gì?”

“Chỉ muốn nhìn em.”

Tô Nhan hết ý kiến, nhìn ánh mắt chuyên chú của anh, nhớ tới lời nói Cầm Cầm đã nói với cô, cô ấy nói, khi anh uống say gọi tên của cô, hỏi rốt cuộc lúc nào thì cô mới có thể trở lại.

“Ăn cơm đi, anh cứ nhìn tôi như vậy, muốn tôi ăn thế nào.”

“Được.” Trình Tự Cẩm nói xong liền bê chén cháo lên ăn cháo, trầm giọng nói.

“Biết vì sao anh muốn học làm những thứ này không?”

Tô Nhan không trả lời, nhưng vẫn đang đợi đáp án của anh.

Trình Tự Cẩm lại sâu sắc chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, trầm giọng nói: “Bởi vì anh muốn đợi tới hôm nay, anh sẽ tự mình làm cho em ăn, thậm chí tham lam muốn sau này mỗi ngày đều tự mình làm bữa ăn sáng cho em.”

Nghe vậy, động tác nuốt của Tô Nhan dừng một chút, ngước mắt nhìn thẳng anh, cuối cùng chậm rãi nuốt xuống mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Anh cứ như vậy xác định sẽ có ngày này.”

“Ngày này không phải đã đến sao.”

Tô Nhan trầm mặc, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Tự Cẩm càng thành thục, một người đàn ông ba mươi tuổi, nhất là loại đàn ông vừa sinh ra đã có quyền lực tiền bạc, đến tuổi này sẽ toả ra sức quyến rũ vô tận.

Cô rất muốn thốt lên, hỏi anh một chút, nghĩ anh ra sao, rốt cuộc trong lòng của anh có cô không, anh thật sự yêu cô sao?

Nhưng kích động đến não, lời đến khóe miệng, cô lại một câu nói cũng không hỏi được, cuối cùng chỉ cúi đầu trầm mặc ăn bữa ăn sáng.

Mà Trình Tự Cẩm nhìn cô hình như có lời muốn nói cuối cùng cũng không nói gì đôi mắt trầm xuống, có một số việc không thể nóng vội, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại.

Ăn một chút Tô Nhan đặt cái thìa xuống, ngẩng đầu nhìn anh lạnh nhạt nói: “Tôi ăn đủ rồi, tôi muốn đến khách sạn nhận trợ lí của tôi, sau đó sẽ đến Chính Hằng.”

“Anh đưa em đi.”

Tô Nhan đứng lên nhìn anh gằn từng chữ: “Bất luận quan hệ chúng ta thế nào, tôi đều hi vọng về mặt công việc là công tư rõ ràng, đây không phải là luôn luôn tác phong của anh sao?”

Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày môi mỏng cong lên, “Được, nghe lời em.”


Tô Nhan nhìn anh một cái xoay người rời đi lại bị anh gọi lại.

“Nhan Nhan.”

Tô Nhan sửng sốt chốc lát, Nhan Nhan...

Hình như rất lâu không nghe thấy anh gọi tên của cô như vậy rồi, xoay người nhìn anh, nhìn anh đưa cho cô một cái chìa khoá của căn hộ.

“Chìa khoá nhà của chúng ta.”

Tô Nhan nhận lấy cái chìa khóa nhìn mười giây đồng hồ, mới nắm chìa khóa giữ trong lòng bàn tay nhìn anh nói: “Cám ơn, tôi đi trước.”

“Ừ.”

Tô Nhan đi ra khỏi nhà, cũng không biết người đàn ông phía sau đang dùng ánh mắt thâm thuý phức tạp như thế nào nhìn cô.

Đợi đến sau khi Tô Nhan đi ra khỏi nhà anh mới lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Hàn Lỗi trầm giọng nói: “Tôi muốn sớm biết kết quả.”

Ngắt điện thoại di động, Trình Tự Cẩm lại cong khóe môi, trong nháy mắt anh nhìn thấy ảnh cũng đã cho rằng, muốn một kết quả chỉ là vì bất cứ tình huống nào, ngăn chặn miệng người nào đó cứng như con vịt chết.

Lúc này Tô Nhan cũng không biết người mà mình bí mật giấu tại thành phố F đã bị phát hiện.

Tô Nhan rời nhà trong lòng cảm giác lại xảy ra thay đổi, mà tin tức cô chuyển về cũng bị người Trình gia biết, một ngày này, cô nhận được điện thoại của Tô Diệu Mạn.

“Chị Diệu Mạn.”

“Nhan Nhan, hôm nay em có thời gian rãnh không? Nếu như có chị hi vọng em tới Trình gia một chuyến, em cần phải đến thôi.”

Tô Nhan trầm mặc, bản thân cô không nên đồng ý, nhưng cô cố tình đồng ý.

Nhất định sâu xa bên trong có gì!

Có lẽ có thứ gì đang hấp dẫn cô, mà trong lòng của cô vô cùng rõ ràng.

“Được.”

“Vậy thì tốt, chị ở nhà chờ em.”

“Ừ”.

Ngắt điện thoại di động Tô Nhan thuê xe đến Trình gia, đứng ở cửa lớn Trình gia, trong lúc nhất thời cảm xúc lật chuyển, cô hoàn toàn hiểu rõ lần đầu tiên khi cô đứng ở nơi này cô có tâm trạng gì.


Khẩn trương, phức tạp, kích động, mong đợi...

Nhưng bây giờ, vẫn phức tạp như cũ, nhưng trừ phức tạp vẫn là phức tạp.

“Là Nhan Nhan tới sao?”

Tô Nhan chớp chớp hai mắt ngước mắt liếc nhìn máy theo dõi trên cửa sắt.

“Ừ, là em.”

Rắc rắc một tiếng, cửa sắt bị hệ thống mở ra, Tô Nhan nhìn biệt thự Trình gia hào hoa nguy nga hít một hơi sâu đi vào.

Đi được một nửa đã nhìn thấy Tô Diệu Mạn lớn bụng đứng ở cửa chờ cô, Tô Nhan nở nụ cười nhạt.

“Chị Diệu Mạn.”

“Tới đây, đi vào ngồi.”

“Được.”

Tô Nhan đi vào biệt thự nhìn một vòng cũng không nhìn thấy những người khác, liền nhìn về phía Tô Diệu Mạn, cô cho là cô đi vào gặp được mọi người Trình gia, mà cô đã có chuẩn bị.

Trốn tránh, thật sự không thể giải quyết tất cả vấn đề, khi cô còn chưa chân chính ly hôn với Trình Tự Cẩm, cô cần đối mặt với một số chuyện.

Tô Diệu Mạn biết Tô Nhan muốn hỏi cái gì, lôi kéo tay của cô đi tới bên sofa ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Hôm nay bọn họ đều không ở đây, cho nên chị mới gọi em tới, chị sợ em không tự nhiên.”Nghe vậy, Tô Nhan chỉ cười ngồi xuống, nhìn bụng Tô Diệu Mạn có chút mất hồn, cô đang suy nghĩ nhớ dáng vẻ Dật Trần.

Tô Diệu Mạn thấy cô nhìn bụng mình mất hồn, cho là cô tò mò.

“Nhan Nhan?”

Tô Nhan chớp chớp hai mắt ngước mắt nhìn cô nhẹ giọng hỏi: “Dự tính ngày sinh là lúc nào?”

“Năm tuần sau, tên tiểu tử này một mực lộn xộn trong bụng của chị, chị đoán nó nhất định là muốn đi ra từ trong bụng của chị.”

Tô Nhan nhìn trên mặt Tô Diệu Mạn dào dạt ý cười, cô cũng biết bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn, bởi vì cô ấy có đứa bé, có đứa bé với người đàn ông cô ấy yêu nhất, mặc dù bây giờ cô ấy còn chưa tha thứ Trình Tự Tuấn.

Nhưng Tô Nhan đã dự cảm được, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc, người một nhà, mang theo bảo bảo của bọn họ.

Nghĩ tới đây, Tô Nhan không khỏi càng thêm áy náy đối với bảo bối của mình, nhưng cũng không ngừng hâm mộ.


“Chị Diệu Mạn, chúc mừng chị rốt cuộc có bảo bảo thuộc về mình.”

Tô Diệu Mạn chỉ vuốt bụng mình, chống hai bên ghế sô pha đứng lên nhìn cô nói: “Em đi theo chị.”

Hình như Tô Nhan đoán được cô ấy muốn dẫn cô đi đâu, cô rất bối rối, rốt cuộc cô có muốn đến căn phòng đó không.

Tô Diệu Mạn thấy cô trầm mặc, kéo tay của cô, “Đến đây đi.”

Tốt nhất vẫn là đi theo cô ấy lên lầu...