"Cẩm, sao anh lại ở đây?" Bạch Khuynh nhìn thấy Trình Tự Cẩm thì vội vàng chào đón, khoác lên tay anh nhẹ giọng nói.
Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn sang, cười nhẹ một tiếng vô cùng quyến rũ: "Nhà vệ sinh."
"Em đã nói dạo diễn quay cảnh của người khác trước, chúng ta đi ăn cơm đi, cả một buổi sáng rồi, em rất đói." Bạch Khuynh ra vẻ đáng thương nói.
"Ăn cái gì?"
"Ăn cái gì cũng được, chỉ cần anh ăn với em."
Mà cách đó không xa, Tô Nhan núp ở góc tường nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người, dùng sức chà xát môi mình.
Cô nhất định phải nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn, nếu không chẳng lẽ cô phải gánh cái hư danh này cả đời?
Không được, tương lai của cô là phải kết hôn với người đàn ông mình thích, nếu không ly hôn trước, chẳng phải cô đã phạm vào tội trùng hôn hay sao?
Cái này là chuyện lớn đó...
Cô phải nghiên cứu thật kỹ, tìm một luật sư để tư vấn cho mình.
Nghĩ một lát, Tô Nhan gật đầu một cái rồi xoay người rời khỏi...
Kết quả, cả một buổi chiều Bạch Khuynh cũng không trở lại, cô cũng biết chắc là Bạch Khuynh sẽ không trở về trường quay, lúc dọn đồ thì nghe tiếng mắng chửi của đạo diễn và nhà sản xuất phim.
"Thứ gì vậy chứ? Ỷ có tổng giám đốc Trình làm chỗ dựa cho cô ta, dám trốn việc, có đạo đức nghề nghiệp không thế?"
"Được rồi, anh nói ít vài lời đi, người đầu tư là tổng giám đốc Trình, trường quay cũng là do tổng giám đốc Trình cung cấp, người ta không nóng, anh với tôi gấp cái gì?"
"Hừ, tôi chả ưa được bộ dạng của cái cô Bạch Khuynh đó, kiêu ngạo hống hách, thật sự cho rằng mình là ngôi sao lớn của Hollywood sao, cũng chỉ là một diễn viên dựa vào quan hệ mà ngoi lên thôi."
"Được rồi, anh bớt tranh cãi một tí đi."
Tô Nhan nghe, thu dọn đồ đạc xong liền đứng dậy rời đi, Bạch Khuynh không trở lại khiến cô rất vui vẻ, dành ra một buổi chiều để đi tìm luật sư của sở sự vụ hỏi rõ tình huống của Tô Nhan và người đàn ông Trình Tự Cẩm kia.
Đi tới sở sự vụ, Tô Nhan liền kể hết đầu đuôi mọi chuyện của cô cho luật sư nghe, dĩ nhiên, cô tự động giấu đi ba chữ Trình Tự Cẩm.
"Ừm, là thế này, Tô tiểu thư, hôn nhân của cô và tiên sinh kia mặc dù được luật pháp bảo vệ, nhưng hai người lại là hữu danh vô thực, cô có thể đưa đơn tố tụng lên tòa án, yêu cầu ly hôn, theo luật pháp quy định, sau khi cưới nếu hai người ở riêng trên một năm là có thể tự động ly hôn, đưa đơn lên tòa án để giải quyết, nhưng tôi đề nghị cô nên tìm tiên sinh nhà cô để thương lượng với nhau trước xem có thể ly hôn trong hòa bình được hay không."
Tô Nhan nghe xong lại nhớ tới câu nói kia của Trình Tự Cẩm, không có ly hôn, chỉ có ở góa, lắc lắc đầu nói.
"Tôi đã nói rồi, anh ta không chịu ly hôn, cho nên, nếu tôi muốn ly hôn, tỷ lệ thành công là rất lớn đúng không?"
"Đúng vậy, nếu cô nhất định phải ly hôn, tòa án có thể xử hai người ly hôn, xin hỏi, hai người có cần phân chia tài sản gì không?"
Tài sản?
Tô Nhan suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có."
“Được rồi, tôi đã hiểu được đại khái tình huống, tôi sẽ trình một đơn khởi tố lên tòa án, sau đó sẽ gửi một văn hàm luật sư cho chồng cô. Xin hỏi, chồng cô tên gì? Địa chỉ nhà hoặc địa chỉ đơn vị công tác nữa."
Tô Nhan nhìn vị luật sư đối diện, nếu cô nói chồng cô là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm, anh ta có tin hay không?
"Anh cứ khởi tố trước đi, bữa khác tôi sẽ trở lại, đây là số điện thoại của tôi."
"Vậy cũng được, cô đi thong thả."
"Được, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ra khỏi sở sự vụ, tâm tình Tô Nhan rất tốt, tâm trạng tăm tối của buổi sáng cũng biến mất không thấy.
Trình Tự Cẩm, anh chờ thư luật sư của tôi đi.
Tâm tình rất tốt, môi cũng bất giác cong lên, cô bắt một chiếc taxi trở về phòng trọ của mình.