Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 89: Khách đến ngoài ý muốn

Editor: dohuyenrua

Trở lại khách sạn, Tô Nhan đứng tắm dưới vòi hoa sen, bên tai là lời Tiết Cầm Cầm đã nói với cô ở nhà hàng, có chút phiền não vuốt mặt, cầm khăn tắm ra khỏi phòng tắm, trực tiếp nằm trên giường lớn.

Mới trở về hai ngày, cô cũng cảm thấy mệt quá, thật sự rất mệt mỏi...

Lòng tốt mệt mỏi...

Nằm trên giường lớn liền mơ mơ màng màng ngủ, khi cô đang ngủ say, chuông điện thoại di động lại vang lên.

“Ừ...”

Tô Nhan cầm di động, cũng không mở mắt ra xem là ai, trực tiếp đặt ở bên tai nghe, giọng nói lười biếng nói: “Xin chào, ai vậy?”

“Nhan Nhan à, là mẹ (*).”

(*) Nguyên văn là “Nhan Nhan à, là tôi.” Do tiếng Trung Quốc chỉ có “tôi (wo)”, “bạn (ni)”, “người đó (tha)” nên lúc đó Tô Nhan không biết người này là ai.

Tô Nhan cau mày, chỉ cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, rồi lại không nhớ nổi đã nghe ở đâu, lấy điện thoại ra nhìn cũng không lưu tên.

“Xin hỏi bạn là?”

“Tôi là mẹ con.”

Nghe vậy, người đã ngồi lập tức chần chừ, rất lâu chưa lấy lại tinh thần, chỉ nói một câu.

“Thật xin lỗi, bà gọi nhầm số rồi, mẹ tôi đã sớm qua đời.” Ngắt điện thoại di động, Tô Nhan cau mày ngồi ở trên giường lớn thật lâu.

Làm sao Nam Hải Lan lại gọi điện cho cô? Bà ấy nhất định đã biết cô trở về.


Nhớ tới tên tiểu nhân (*) ở thành phố F kia, Tô Nhan chỉ cảm thấy đầu cũng đau rồi, may mắn ban đầu cô giữ lại một người, lúc này mới tránh được một kiếp.

(*) Tiểu nhân này là chỉ người nhỏ, ý chỉ em bé của Tô Nhan.

Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, nếu để Trình gia biết bảo bối của cô tồn tại, chuyện nhất định sẽ càng trở nên phức tạp, nếu cô muốn ly hôn thì đã khó càng thêm khó rồi.

Nhìn dãy số trong tay, Tô Nhan gọi tới.

“Tô tiểu thư.”

“Trần Viện Trưởng, là tôi, Dật Trần đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa, cô chờ một chút, tôi kêu nó nghe điện thoại.”

“Được, làm phiền rồi.”

Rất nhanh...

“Mẹ, là mẹ sao?”

Tô Nhan nghe được giọng nói mười phần vị sữa của con trai, khóe môi cong lên một đường cong.

“Là mẹ, Tiểu Trần có ngoan không?”

“Dạ, con rất ngoan, mẹ, bao giờ mẹ đến thăm con? Con rất nhớ mẹ.”

Nghe vậy, Tô Nhan đỏ mắt, cô cũng nhớ con trai, từ khi con trai ra đời cô đã mang đến cô nhi viện nuôi dưỡng, cô áy này với bảo bối.

Nhưng, cô không hối hận, nhất là sau khi Trình Tự Cẩm đi điều tra cô, anh không tra được dấu vết của con trai, ít nhất điểm này, cô không hối hận.

Duy nhất làm cô hối hận là, không thể mỗi ngày ở cùng con trai,, nhìn nó lớn lên, chỉ có thể thỉnh thoảng đi thăm một lần.

“Dật Trần ngoan, mẹ sẽ sớm trở về thăm con được không?”

“Vâng, vậy mẹ phải giữ lời.”

“Ừ, mẹ nhất định giữ lời.”


“Ừ, giữ lời, này ngủ sớm một chút đi.”

“Vâng, mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Tô tiểu thư, Dật Trần đi ngủ rồi.”

“Vâng, viện trưởng, kính xin giúp đỡ con tôi nhiều hơn.”

“Chuyện này cô yên tâm, nơi này tôi đều sẽ chăm sóc tốt từng đứa bé, chỉ là, Tô tiểu thư, tôi cảm thấy vì đứa bé khỏe mạnh, vẫn nên để nó sống ở bên cạnh cha mẹ thì tốt hơn.”

Tô Nhan trầm mặc mấy giây mới chậm rãi mở miệng nói: “Viện trưởng, tôi sẽ nghĩ cách.”

“Vậy thì tốt, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Tô Nhan ngắt điện thoại di động, tâm tình có chút hỗn độn phiền não, cô có thể có cách gì để Dật Trần quang minh chánh đại ở bên cạnh cô, sau khi ly hôn cũng không thể, nếu để Trình Tự Cẩm biết, dù đã ly hôn, anh cũng nhất định sẽ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng đứa bé.

Đây là một vấn đề lớn, rốt cuộc làm sao con trai mới có thể sống bên cạnh cô đây?

Đang nghĩ vấn đề khó khăn, cửa phòng bị gõ vang, Tô Nhan ngước mắt nhìn, cau mày, có kinh nghiệm của lần trước cô rất sợ sẽ là Trình Tự Cẩm.

Nhưng gõ cửa vẫn không dừng lại, Tô Nhan đặt điện thoại di động xuống, lúc này mới đi tới, xuyên qua thấu thị (*) cửa khách sạn nhìn thấy người đứng ở cửa.

(*) thấu thị là cái lỗ nhỏ ở trên cửa khách sạn, có thể nhìn thấy người đứng ở ngoài qua nó.

Nam Hải Lan?

Vì sao bà ấy đến? Thật sự là không muốn gặp người Trình gia, nhưng xem như cô đã nhìn ra, nếu như cô không mở cửa, người ngoài cửa lại tính gõ đến khi cô mở mới thôi.

Tô Nhan nhắm hai mắt, hít sâu một hơi cuối cùng mở cửa phòng ra, nhìn người phụ nữ ngoài cửa.

Tay Nam Hải Lan vừa muốn tiếp tục gõ, đã nhìn thấy cửa phòng mở ra, Tô Nhan đứng ở cửa.


“Nhan Nhan, rốt cuộc con mở cửa, mẹ còn tưởng rằng con không định mở cửa không muốn gặp chúng ta đấy?”

Nghe vậy, trên mặt Tô Nhan thoáng vẻ lúng túng, lại bắt được một chữ “chúng ta”, một bên Tô Diệu Mạn đi ra, nhưng thay đổi chính là bụng của cô nhô lên, điều này làm cho cô vô cùng áp lực.

Tô Diệu Mạn mang thai và mẹ chồng tiền nhiệm cùng xuất hiện ở cửa phòng của cô, đây là cái quỷ gì?

“Hai người...”

Tô Diệu Mạn cười thầm, đôi tay vuốt bụng của mình nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, đã lâu không gặp.”

Khiến Tô Nhan càng khiếp sợ chính là, trên bụng Tô Diệu Mạn đột nhiên xuất hiện một đôi bàn tay, ngay sau đó Trình Tự Tuấn (*) mặt không vui đứng ở sau lưng Tô Diệu Mạn trầm giọng nói.

(*) Ở đây tác giả viết là Trình Tự Cẩm nhưng theo như mình đọc thì mình thấy là Trình Tự Tuấn. Ở chương này và chương sau tác giả vẫn viết sai như vậy. Nhưng nếu mình edit tiếp mà thấy chỗ này sai thì mong các bạn thứ lỗi cho, mình sẽ sửa lại.

“Bụng cũng lớn như vậy, còn mù quáng đi qua đi lại theo mẹ cái gì?”

Tô Diệu Mạn chỉ cười cười nói: “Không có chuyện gì.”

Ngược lại Nam Hải Lan không phải vui, nhìn con trai lớn của mình cau mày nói: “Mẹ nói làm sao con lại thế này hả? Con biết cái gì, phụ nữ có thai cần vận động thích hợp, con hóng mát ở một bên đi.”

Trình Tự Tuấn chỉ mím môi không nói, ai bảo người mắng là mẹ anh, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhan rõ ràng có chút sững sốt.

Mà Tô Nhan suy nghĩ có chút hỗn độn, hiển nhiên là chưa phục hồi tinh thần lại rồi, nhìn ba người này...

Lúc này Nam Hải Lan mới quay đầu nhìn Tô Nhan cười nói: “Nhan Nhan, có thể mời chúng ta đi vào ngồi một chút không?”

Tô Nhan ngẩn người, chớp chớp hai mắt né người ra, ổn định suy nghĩ.

“Mời vào.” Mặc dù Tô Nhan không muốn tiếp xúc với những người này, ban đầu ba người họ đứng ở cửa rồi, làm sao cô lại không biết xấu hổ không để bọn họ vào, một là trưởng bối, một là phụ nữ có thai.

Về tình về lý cũng nên cho bọn họ vào.

“Cám ơn.” Lời này là Tô Diệu Mạn nói, nhưng Tô Nhan không có tỏ vẻ gì, cho bọn họ đi vào, cho ba người một ly nước ấm.

“Chỗ này của tôi không có gì, có uống nước lọc không ạ?”

“Có, con không cần bận rộn, con ngồi đi.” Nam Hải Lan nhận lấy cốc nước nhìn Tô Nhan, một đôi mắt cười thành vầng trăng, điều này làm cho Tô Nhan rất không tự nhiên cũng rất không rõ chân tướng.


Nhưng vẫn ngồi xuống, mặc dù qua bốn năm rồi, nhưng mà đối với những người này, trong lòng cô vẫn có chống cự, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên, ánh mắt nhìn ba người khác nhau, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Các người tới, có chuyện gì sao?”

Thật ra thì, trong lòng Tô Nhan biết rõ bọn họ tìm cô vì chuyện gì.

Nam Hải Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần của Tô Nhan, càng nhìn càng thích, thở dài một tiếng nói: “Nhan Nhan, làm sao lúc trước con có thể nói đi là đi vậy?”

Nghe vậy, Tô Nhan chỉ mím môi, khẽ cúi đầu không mở miệng nói chuyện, nếu như không nói đi là đi, cô có thể đi sao?

Nếu như không đi, hôm nay vậy là cục diện gì, cô chẳng muốn nghĩ ngợi.

Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan, nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, chúng ta đã lâu không gặp, hiện tại chị cũng rời khỏi làng giải trí rồi.”

Lúc này Tô Nhan mới ngước mắt nhìn về phía Tô Diệu Mạn, hào quang trên người biến mất, lại hái không hết đầu cô đỉnh vương miện.

“Ừ.” Tô Nhan thật không biết nói gì cho phải.

Sau khi Nam Hải Lan cùng Tô Diệu Mạn liếc nhau một cái, Nam Hải Lan đến bên cạnh Tô Nhan, tiến lên cầm tay nhỏ bé của cô nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, thật ra hôm nay chúng ta tới đây là muốn nói với con chuyện của con và Tiểu Cẩm.”

Tô Nhan chỉ hít một hơi, nhìn bà nhẹ giọng nói ra: “Bác, bác gái, nếu như hôm nay các người muốn nói chuyện này với cháu, các người cũng không phải phí lời nữa, giữa cháu và anh ta, chúng cháu đã nói xong.”

Nghe nói, Nam Hải lan có chút sững sờ, liếc mắt nhìn con trai cùng con dâu của mình, hai người bày tỏ lắc đầu một cái, cũng không có nhận được tin tức.

“Nói, nói xong?”

Tô Nhan nhìn bà gật đầu nói: “Đúng, chỉ cần cháu trả sạch tiền nợ anh ta, anh ta sẽ ký tên ly hôn với cháu, cho nên, giữa cháu và anh ta thật sự không cần thiết nói chuyện tiếp.”

Nghe vậy, hiển nhiên Nam Hải Lan có chút kinh ngạc, vội vàng mở miệng nói: “Làm sao có thể? Tiểu Cẩm sẽ đồng ý ký tên, nếu thật sự đồng ý, làm sao lại chờ tới bây giờ, làm sao lại dọn sạch căn phòng của Tiểu Tuyết, thay hình của con?”

Nghe vậy, Tô Nhan khiếp sợ ngẩng đầu nhìn mặt Nam Hải Lan nóng nảy rõ ràng không tin cô.

Khiến cho cô khiếp sợ, vậy mà Trình Tự Cẩm thay hình của cô gái đó bằng hình của cô, tình huống này là sao?

Một nhà này tới lừa dối cô? Còn tưởng rằng là bốn năm trước cô không biết gì cả? Vài ba lời là có thể lừa dối cô?

Theo bản năng nhìn về phía Tô Diệu Mạn, Tô Diệu Mạn nhìn cô gật đầu nói: “Nhan Nhan, đây là sự thực, tháng thứ ba sau khi em đi Cẩm đã dọn dẹp hết ảnh chụp Tiểu Tuyết trong gian phòng kia, hơn nữa thay hình em, mà còn thường xuyên qua đêm ở gian phòng kia, chúng ta đều nhìn ra, trong lòng Cẩm có em, cho nên hôm nay chúng ta tùy tiện, chính là muốn nói cái tình, có thể cho Cẩm một cơ hội không.”

Đầu Tô Nhan có chút hỗn độn, cầm cốc nước lên uống một hớp lớn, cố gắng nói lạnh nhạt nói: “Chuyện này có liên quan gì đến em? Coi như hiện tại trong lòng anh ta thật sự có em, cũng không thể thay đổi chuyện anh ta đã từng muốn tổn thương em.”


Hình như Nam Hải Lan còn muốn nói cái gì, lại bị Tô Diệu Mạn nắm lấy, nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, chúng ta biết trước kia là Tiểu Cẩm có lỗi với em, nhưng người không phải là thánh hiền ai có thể không sai, huống chi, lúc đó nó cũng không thật sự làm chuyện thương tổn em, có thể cho nó một cơ hội không? Nhan Nhan, nó yêu em.”

Tô Nhan chớp hai mắt, trái tim run lên, anh yêu cô?

Có thể sao? Có thể yêu cô sao?

Tô Nhan nắm chặt lòng bàn tay, liếc mắt nhìn ba người đứng lên lạnh nhạt nói: “Là anh ta gọi các người tới đánh bài ôn nhu sao?”

Ba người thấy thế thở dài một tiếng, nhưng Tô Diệu Mạn chỉ khẽ cười nói: “Không sao, em không tin tưởng chúng ta cũng không trách em, mục đích chỉ là muốn để cho em biết, trong lòng Cẩm có em, hơn nữa vị trí của em vượt xa Tiểu Tuyết.”