Editor: dohuyenrua
Trở về nhà, Tô Nhan mở tủ đầu giường của mình ra, bên trong theo thứ tự là giấy chứng nhận kết hôn và giấy thoả thuận li hôn.
Tô Nhan cầm bản chứng nhận kia, nở nụ cười, sau đó dùng sức xé ra, xé đến nỗi không nhận ra bộ dạng gì, cuối cùng lấy ra thoả thuận li hôn, đây là lần đầu tiên cô đóng dấu thoả thuận li hôn, chẳng qua không có đất dụng võ mà thôi.
Cô nhất định phải dùng tới!
Tiết Cầm Cầm đứng ở cửa nhìn hành động của Tô Nhan, nhìn hai bản giấy chứng nhận kết hôn bị cô xé nát, cô ấy biết bây giờ, cho dù thế nào cô ( Tô Nhan) cũng sẽ không hối hận.
Nếu là cô, cô cũng sẽ không hối hận đâu.
Tô Nhan bỏ thoả thuận li hôn vào trong túi, chậm rãi đứng lên, nhét cả giấy chứng nhận kết hôn đã bị xé nát vào, xoay người đi ra ngoài.
“Nhan Nhan, cậu đi đâu?”
“Đưa tớ đến nhà ở của anh ta.”
“Cậu...” Tiết Cầm Cầm nhìn bóng lưng cô đi về phía trước, cắn chặt răng, mắng câu hỗn đản rồi vội vàng đi theo.
Sau khi Trình Tự Cẩm lấy được địa chỉ của Tô Nhan trầm mặc một lát sau đó mới đi đến.
“Cầm Cầm, cậu đi về trước đi.”
“Tớ không về, cậu như thế này tớ lo lắng.” Tiết Cầm Cầm nhíu mày, không đồng ý nói.
Nhưng Tô Nhan chỉ nâng mắt nhìn Tiết Cầm Cầm cười khẽ một tiếng nói: “Tớ như thế nào? Bây giờ tớ rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa bao giờ có.”
Đúng, sợ hãi quá mức cũng chỉ còn lại lạnh lùng vô tận, bình tĩnh.
Không có lúc nào cô bình tĩnh hơn so với hiện tại, từ một khắc biết được chân tướng kia, cô không còn cách nào hình dung được tâm tình của mình.
Khiếp sợ, đau lòng, phản bội...
Còn có cái gì so được với hư tình giả ý của anh.
Đã không có!
“Cậu đi về trước đi, giữa tớ và anh ta, tớ cần nói chuyện.”
Tiết Cầm Cầm cực kì lo lắng nhìn Tô Nhan, cuối cùng chỉ nói: “Tớ đợi cậu ở dưới lầu.”
Tô Nhan không nói gì, Tiết Cầm Cầm cũng chỉ thở dài một tiếng xoay người rời đi.
Lúc chỉ còn lại một mình cô, Tô Nhan mới chậm rãi nâng mắt, nhìn gian nhà này, cô sinh sống ở trong này mấy tháng, khắp các ngõ ngách đều có bóng dáng của cô.
Cả anh...
Nhớ lại mấy tháng nay thái độ của anh với cô cũng thay đổi, Tô Nhan nở nụ cười, cô vẫn nghĩ rằng cô là một diễn viên, nhưng không biết, cô vẫn luôn trong một vở diễn.
Trong vở diễn anh một tay bày ra.
Tiết Cầm Cầm cũng không đi luôn, mà ở dưới lầu, nhìn xe đang được lái vào, vội vàng cầm điện thoại nhắn một tin cho Tô Nhan.
" Trình Tự Cẩm trở lại."
Tô Nhan bỏ điện thoại di động xuống, để những mảnh vụn của giấy chứng nhận kết hôn rơi trên đất, mà cô chỉ đứng ở đó, hai tay nắm chặt.
Vốn một người sinh rất bình thường, lại xảy ra thay đổi liên tiếp, nếu vụ tai nạn xe kia mang đi cha mẹ của cô là tai nạn, sau đó như vậy? Đó là *.
Tiếng cửa phòng mở ra, Tô Nhan nâng mắt nhìn lại, Trình Tự Cẩm xuất hiện ở cửa, thấy đầu tiên là những mảnh giấy nhỏ trên mặt đất, ánh mắt đã thâm trầm không thôi.
Tiện tay đóng cửa phòng, nhìn người phụ nữ đang đứng ở nơi đó, chỉ đang nhìn anh.
Lúc này hai người đối mặt với nhau, Tô Nhan nhìn chằm chằm sắc mặt của anh, xem ra là biết rõ.
“Anh hận tôi?” Đây là câu nói đầu tiên mà Tô Nhan nói, bởi vì cô cần một đáp án, một đáp án chính xác.
Trình Tự Cẩm vẫn trầm mặc như cũ không nói, một đôi mắt thâm thuý như biển lại sâu sắc nhìn cô, trong ánh mắt thâm sâu quay cuồng có những cảm xúc mà Tô Nhan vẫn không hiểu.
Trầm mặc của anh, Tô Nhan đã đoán được đáp án, khoé môi cong lên, cô thật không ngờ, vì sao lúc mới vừa biết được, cô cảm thấy tan vỡ, có cảm giác trời sập xuống, nhưng lúc này bình tĩnh kiềm chế như vậy.
Tô Nhan nở nụ cười, tay nhẹ nhàng vỗ trán, nhẹ giọng nói câu: “Thật TMD (1) làm cho người ta ngán.”
(1) TMD: một câu chửi bậy của giới trẻ Trung Quốc: con bà nó.
Trình Tự Cẩm chỉ căng khoé môi muốn đến gần cô, đã thấy tay Tô Nhan vỗ trán giơ bàn tay về phía anh, lắc lắc, ý bảo anh đừng qua đây.
“Anh đừng qua đây.”
Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm thâm trầm nhìn chằm chằm cô, dường như đang nổi lên cảm xúc bão táp, chăm chú nhìn chằm chằm dáng vẻ kháng cự của cô.
“Long Bội Tuyết...”
Ba chữ này vừa nói ra, Tô Nhan nhìn thấy vẻ mặt anh trở nên lo lắng, hai mắt cũng âm trầm nhìn chằm chằm nàng, điều này làm cho trong lòng Tô Nhan là vừa đau vừa khổ.
Xem ra, anh thật sự là rất yêu người con gái tên Long Bội Tuyết, cũng đúng, cô gái kia còn mang thai đứa bé của anh, nếu như không có sự cố kia, chắc anh rất hạnh phúc cùng người phụ nữ mình thích nhất và con của mình sống chung một chỗ.
Mà cô cũng sẽ cùng cha mẹ em trai một nhà trải qua cuộc sống an nhàn ổn định, bọn họ sẽ không có gặp nhau một lần nào, cũng sẽ không có tình huống bây giờ.
Nếu, nếu, nhưng hết lần này tới lần khác không có nếu.
Tô Nhan căng khóe môi chua xót nói giọng khàn khàn: “ Anh yêu cô ấy như thế, tại sao còn muốn lấy tôi? Anh đã từng nói cả đời chỉ kết hôn một lần, cũng chỉ là cam kết với cô ấy, nhưng anh lại để cho mình lâm vào khổ sở, trải qua một đời cùng một người con gái anh hận nhất, anh muốn buộc cả đời của tôi lại, bây giờ anh lại làm cho tôi yêu anh sâu đậm, yêu đến không thể tự kiềm chế, đợi đến tương lai có một ngày, khi tôi không thể sống thiếu anh, anh sẽ lấy đi tất cả * cùng yêu với tôi, không đúng, chưa từng có yêu, anh giả vờ làm cho tôi vô ý tham gia diễn bộ phim này, trở thành một diễn viên, tại sao phải muốn tôi diễn? Bởi vì ba năm trước đây khi anh biết sự tồn tại của tôi cũng đã điều tra tôi...”
“Anh xem qua tư liệu tại đại học của tôi, vở kịch mỗi một năm đều là do tôi biểu diễn, anh suy đoán tôi thích sân khấu, rất thích diễn, anh thành công đắn đo đến điểm này, tôi không chống lại *, bởi vì diễn, sân khấu là ước mơ của ta, tôi đi vào cái vòng luẩn quẩn này, bước lên đường tốt anh cho tôi, tại sao? Anh làm cho tôi trở thành người mà mọi người đều biết, diễn viên loé sáng nhất, bị vòng sáng của ảnh hậu vây quanh, bị Trình Tự Cẩm anh yêu vây quanh, để cho tôi đứng ở nơi cao nhất, cuối cùng, anh sẽ lấy đi những thứ anh cho tôi, khi tôi cho là hạnh phúc nhất, tự tay đẩy tôi xuống vực sâu, để cho tôi biết cái gì gọi là rơi xuống từ trên mây...”
Nói xong, nước mắt Tô Nhan liền rơi xuống, nói xong liền bật cười, cuối cùng cười không thể khống chế, vỗ tay. Vừa vỗ tay vừa cười nói.
“A, ha ha, Trình Tự Cẩm, tôi diễn nhiều như vậy, anh bày kế lần này diễn tôi đi vào, rất mê mẩn, anh hài lòng không? Có hài lòng không? Hả?”
Trình tựa như gấm nghe lời nói của cô, nghe cô hô to chất vấn, môi mỏng mím rất chặt, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, hai mắt lại sâu vô cùng nhìn chằm chằm Tô Nhan cười không ngừng.
Cuối cùng bước chân đi về phía cô, lại thấy Tô Nhan kháng cự, cầm lên một cái gối ôm trên ghế sa lon ném về phía anh.
“Anh đừng tới đây, anh không để tôi trở lại, anh hài lòng không? Không đúng, ngươi không hài lòng phải không? Bởi vì tôi chưa hoàn toàn theo kịch bản của anh, anh vì để tôi tự chịu diệt vong, nhưng tôi biết trước kết cục, biết đây đều là một tay bụng dạ khó lường của anh thao túng, sao anh có thể hài lòng, không thấy tôi chết, làm sao anh có thể hài lòng?”
Tô Nhan từ từ ngồi xổm xuống, đôi tay nhẹ nhàng che mặt của mình, nước mắt xuyên qua khe hở rớt xuống đất.
“Anh thật ác độc, anh thật sự rất hung ác, hay cho một vở kịch báo thù, bốn năm, ròng rã bốn năm, dùng hôn nhân anh bỏ đi để tới buộc lại cả đời của tôi, anh muốn cho cả đời tôi đều bất hạnh trôi qua, Trình Tự Cẩm, anh thật ác độc.”
“Ô ô, làm sao lòng của anh ác như vậy, anh mất đi người con gái anh yêu và đứa bé chưa ra đời, tôi hiểu rõ anh rất khổ sở rất đau lòng, nhưng tai nạn xe cộ kia người bị hại cũng là tôi, tôi cũng mất đi cha mẹ thương yêu nhất của tôi, anh còn muốn như thế nào nữa? Tai nạn xe cộ đó, là tai nạn, là ngoài ý muốn, là đột nhiên phanh xe không ăn, cha mẹ ta muốn tránh né lại không kịp, cứ như vậy đụng nhau, như vậy, nếu như mà tôi nói, lúc ấy bọn họ không có bất kỳ trách nhiệm nhưng trực tiếp đâm vào, có lẽ cũng sẽ không đâm vào tường, cũng sẽ không cùng qua đời, tôi nên đòi mạng với người nào đây?”
Tô Nhan khóc lớn ngã trên sàn nhà, giống như một con mèo nhỏ bị thương, thút thít không ngừng.
Trình Tự Cẩm đi tới bên cạnh cô, đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống cô, cũng không nói bất kì cái gì.
Tô Nhan nhìn giày da sáng bóng của anh, nhìn xem, ngay cả bây giờ cũng là như vậy, cô hèn mọn như vậy cúi ở dưới chân của anh, mà anh cứ lạnh lùng tự nhiên, mắt nhìn xuống cô như vậy.
Là cô đáng đời, là mắt cô bị mù, tim che mắt, lâm vào lưới tình mà anh tỉ mỉ dệt.
Tô Nhan lau nước mắt, người lung lay đứng lên, nhìn mặt anh tối đen không rõ, cười.
“Trình Tự Cẩm, hôm nay tôi mới biết, thì ra anh hận một người còn có thể đối xử rất tốt với cô ấy.” Nhìn mặt mày anh lạnh lùng như băng, rốt cuộc tâm chết! “Anh chính là một vị thuốc độc.”
Một loại thuốc độc phá huỷ trái tim của cô!
Chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, từng bước đi về phía cửa, khi lướt qua anh, Trình Tự Cẩm giữ cánh tay cô lại, Tô Nhan cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ là khàn khàn giọng, nói: “Buông tay.”
Đột nhiên Trình Tự Cẩm lại dùng sức, giống như là đang đè nén tâm tình gì đó, giữ chặt cổ tay nhỏ bé của cô, mà nét mặt Tô Nhan có chút mơ hồ, hình như cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ là lặp lại hai chữ vừa rồi.
“Buông tay...”
“Buông tay...”
Rốt cuộc Trình Tự Cẩm liếc mắt, nhìn gò má của cô, một đôi mắt sưng đỏ, trên lông mi còn dính nước mắt, giọng nói âm trầm nói: “Nếu biết, cũng không cần làm chuyện vô vị, xé vật kia, em cũng không trốn thoát tôi, em biết, tôi sẽ không tha cho em.”
Tô Nhan chỉ là chuyển động hai mắt, nói giọng khàn khàn: “Buông tay.”
Trình Tự Cẩm chăm chú nhìn cô một lát, mới buông nàng ra tay, Tô Nhan không hề dừng lại chút nào, thuận tay nhặt túi trên ghế sa lon, cũng không quay đầu lại rời nhà trọ.
Lúc này Trình Tự Cẩm mới ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm những mảnh giấy hôn thú bị cô xé nát, ảnh hai người là ảnh ghép, từ trong mảnh vụn nhặt lên ảnh hai người, một phần thuộc về anh cũng bị xé ra, còn dư lại Tô Nhan mặt mày hớn hở, một nửa nhăn nhúm.
Lấy điện thoại di động ra trầm giọng nói: “Đi theo cô ấy.”
Tô Nhan bước nhanh rời khỏi chung cư, Tiết Cầm Cầm thấy cô mắt đỏ đi ra, vội vàng mở cửa xe xuống đón cô.
“Không sao chứ? Anh ta nói cái gì?”
Tô Nhan chỉ ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt nhìn bạn tốt của mình, khẽ cười một tiếng nói: “Anh ta thừa nhận tất cả, anh ta nói với tớ, đừng làm chuyện vô vị, tớ chạy không thoát, cũng sẽ không bỏ qua cho tớ.”
Bỏ qua cho, và thả! Lúc này ở trong đầu Tô Nhan đều là một ý.
Tiết Cầm Cầm nghe, lập tức nổi trận lôi đình.
“Tên khốn kiếp này, khốn kiếp, đáng đời anh ta mất đi vợ con.”
Tô Nhan chỉ là chớp chớp hai mắt, bi ai cười, mặc dù cô tức, mặc dù hận, nhưng mà lại không thể làm gì, bởi vì cha mẹ cô thực sự giết chết Long Bội Tuyết, còn mang đi đứa bé chưa ra đời của anh, anh nên hận, nhưng, cô lại vô tội.
Tô Nhan chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, trên đầu hoa mắt một chút, cuối cùng vô lực ngã xuống trong lòng Tiết Cầm Cầm.
“A, Nhan Nhan, Nhan Nhan cậu làm sao vậy?” Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan té xỉu, giật mình, vội vàng đỡ cô lên xe, trực tiếp đi đến bệnh viện.
Mà đang ở cách đó không xa, Hàn Lỗi nhìn một màn kia, cau mày bấm điện thoại di động.
“Trình tổng, vừa rồi phu nhân mới té xỉu, Tiết tiểu thư đã chở cô ấy rời đi.”
“Dạ, tôi biết rồi.” Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động liền đi theo, mà trên lầu, trình tựa như gấm cầm hình của Tô Nhan, nhìn thấy cảnh đó xảy ra dưới lầu, nhìn cô té xỉu ở trong lòng Tiết Cầm Cầm.
Nhưng còn chưa tới bệnh viện, Tô Nhan đã tỉnh lại, đỡ đầu có chút đau.
“Cầm Cầm...”
Tiết Cầm Cầm vừa nghe vội vàng quay đầu nhìn cô, thấy cô tỉnh lại không khỏi vui mừng.
“Nhan Nhan, cậu đã tỉnh, cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng tai nạn lần trước cậu đụng hư đầu.”
Tô Nhan cau mày nâng trán, giọng nói khàn khàn nói: “Tớ không sao.”
“Hay là đi bệnh viện khám một chút đi.”
“Thật sự không sao, một lát là hết, cậu về trước đi.”
Tiết Cầm Cầm vẫn là rất lo lắng dò hỏi: “Thật sự không sao?”
“Không sao.”
“Thật sự?”
“Ừ.”
“Được rồi.”
Tiết Cầm Cầm lái xe đến chung cư cô ở, đỡ Tô Nhan đi vào bên trong chung cư, ven đường, Hàn Lỗi giơ điện thoại di động nói.
“Trình tổng, phu nhân và Tiết tiểu thư trở lại chung cư Tiết tiểu thư ở, phu nhân đã tỉnh.”
Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động thở dài một tiếng, lúc này mới đảo tay lái rời đi.
Mà Tô Diệu Mạn ở bệnh viện lấy một chút thuốc an thần, lấy điện thoại di động ra bấm số Quyền Hạ.
“A Hạ, cậu có thể liên lạc với Cẩm không?”
“Làm sao vậy?”
“Tô Nhan biết tất cả rồi, tôi rất lo lắng bọn họ, từ sau khi Nhan Nhan rời khỏi nơi này của tôi cảm xúc hình như rất không tốt.”
“Làm sao cô ấy biết?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nếu không cậu và Cố Nghị đến xem đi.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Ừ.” Tô Diệu Mạn cúp điện thoại di động nhét vào trong túi xách, nhìn thấy dãy số gọi tới, sắc mặt có chút không tốt, không hề để ý tới nhét vào trong túi xách.
Nhưng cũng buồn bực, một năm qua chưa từng gọi cho cô, vì sao đột nhiên gọi tới, giọng điệu vẫn còn rất mạnh, cô biết, anh ta đang tức giận, nhưng có liên quan gì tới cô?
Gương mặt Tô Diệu Mạn lạnh lùng đi khỏi bệnh viện, đã nhìn thấy người đàn ông trước mắt đi đến, cô thừa nhận, khoảnh khắc kia, lòng của cô hung hăng lay chuyển, cũng là đau đớn vô tận.
Sắc mặt dần dần chuyển thành trắng bệch, nhìn anh có vẻ mặt mờ mịt đi về phía cô, cô có chút hoảng hốt, anh, đang tức giận với cô?
Nhưng, tại sao?
Trình Tự Tuấn đi tới trước mặt cô, nhìn cô, đã hơn một năm không nhìn thấy khuôn mặt này, cho dù là đeo kính mát.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Tô Diệu Mạn lấy lại tinh thần, nhìn anh hỏi.
Trình Tự Tuấn chỉ nở một nụ cười, nhìn túi thuốc trong tay cô, bởi vì chỉ nhìn thấy một chữ "an", đã cho rằng là thuốc dưỡng thai.
Dùng sức đè vai cô lại trên tường, lực đập vào làm Tô Diệu Mạn đau đến thay đổi sắc mặt.
“Đau...”
“Đau không? Nói, là của ai?” Trình Tự Tuấn nhìn mặt cô nhăn lên, nhìn cô bị đụng rơi mắt kính, lạnh lùng nói.
Lưng Tô Diệu Mạn đau, bả vai cũng bị anh đụng vào làm đau, không khỏi nổi nóng, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.
“Anh ở đây nói gì?”
“Người nào, nói.”
“Người nào cái gì? Anh nói điên khùng gì, anh buông tôi ra, buông tôi ra...” Tô Diệu Mạn hơi cáu, kính mắt cô đeo cũng rơi, mặc dù trên hành lang bên này không có người nào, nhưng dù sao cô cũng là nhân vật công chúng.
“Tiếp tục giả vờ phải không? Con hoang trong bụng cô là của ai?”
Nghe vậy, Tô Diệu Mạn sửng sốt một chút, nhìn anh trầm mặc, con hoan trong bụng?
Nhưng bộ dạng của cô trong mắt Trình Tự Tuấn lại là một loại vẻ mặt khác, sắc mặt lại âm trầm rất nhiều, cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào? Không ngờ rằng tôi sẽ biết? Tô Diệu Mạn, người nào cho cô lá gan này? Hả? Cô ngủ với người đàn ông khác, còn có con hoang của người đàn ông đó, hả?”
Tô Diệu Mạn nghe hiểu, anh ta cho là cô đang mang thai, mặc dù cô không biết anh ta lấy được tin tức giả này ở nơi nào, chẳng qua anh dựa vào cái gì?
Tô Diệu Mạn cười, dùng sức đẩy anh ra, ngửa đầu nhìn anh cười lạnh một tiếng nói: “Tại sao tôi không thể ngủ cùng người đàn ông khác? Chúng ta đã ly hôn, ly hôn anh hiểu không? Giữa tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì, anh có thể tìm những người phụ nữ khác thượng **, vì sao tôi không thể thượng ** với người đàn ông khác, tôi cho anh biết, từng ngủ với tôi, không chỉ là một mình anh, còn có rất nhiều, nhiều đến...”
Bốp...
Tô Diệu Mạn nghiêng mặt, má phải rất tê, nhưng đau cũng là tim của cô, lòng cô rất chua xót, thật khổ sở, cô không biết làm sao mà biến thành như vậy, làm sao người đàn ông nói sẽ yêu cô một đời một kiếp thay lòng.
Tại sao?
Trình Tự Tuấn nghe cô nói giận điên lên mới có thể không nhịn được đánh cô một bạt tai, nhìn gò má chếch đi vì bị đánh của cô, ngây ngẩn cả người.
“Mạn Mạn...”
Tô Diệu Mạn chỉ là chậm rãi quay mặt sang, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn anh, gằn từng chữ: “Trình Tự Tuấn, nếu tôi kết hôn, tôi không hy vọng sẽ thấy anh ở đó.” Nói xong liền khom người nhặt mắt kính từ trên đất lên đeo lên xoay người rời đi, bóng lưng ấy kiêu ngạo như thế, tựa như một con Khổng Tước.
Trình Tự Tuấn thật nắm tay thật chặt, kết hôn, Mạn Mạn, em là của anh, em còn muốn kết hôn với ai?
Liếc mắt nhìn bóng lưng Tô Diệu Mạn chưa từng dừng lại, ánh mắt ửng hồng, đột nhiên...
“Trình Tự Tuấn, tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng ân hận của anh.”
Nghe tiếng nhìn lại, là một người phụ nữ phi thường xinh đẹp, bọn họ bạn học thời đại học, bác sĩ bệnh viện này, bác sĩ phụ khoa. Trần Nhã.
Trình Tự Tuấn nhìn cô ấy, nhìn cô đi tới nơi Tô Diệu Mạn vừa mới đứng, cô từ từ thu hồi ánh mắt, lắc lắc thuốc trong tay cô.
“Đây là cô ấy làm rơi, thuốc ngủ.”
Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Tuấn bén nhọn nhìn chằm chằm cô, Trần Nhã chỉ là cười nói: “Thu hồi bộ dáng này của anh cho tôi, Trình Tự Tuấn, trước kia, tôi vẫn cho là anh và Mạn Mạn sẽ ở cùng nhau thiên trường địa cửu, nhưng tôi sai lầm rồi, đàn ông đều là bội tình bạc nghĩa, anh không xứng yêu cô ấy, coi như cô ấy nói, tương lai có một ngày cô ấy tái hôn, anh không cần đi.” Nói xong cũng xoay người muốn rời khỏi.
Trình Tự Tuấn không biết là bị câu nào kích thích, rống giận một câu: “Từ trước tới bây giờ người phản bội đều không phải là tôi, là cô ấy, là cô ấy.”
Nghe vậy, Trần Nhã cau mày quay đầu nhìn anh, “Anh mới vừa nói cái gì?”
“Là cô ấy lừa tôi bỏ con của chúng tôi, là cô ấy.”
Nghe vậy, Trần Nhã sững sờ, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, đi tới trước mặt anh, hỏi dò: “Là tháng Chín năm kia sao?”
Hai mắt Trình Tự Tuấn trầm xuống, giữ bả vai của cô lạnh lùng nói: “Làm sao cô biết?”
“Bởi vì là tôi làm phẫu thuật cho cô ấy.”
Nghe vậy, Trình Tự Tuấn âm trầm, cảm xúc trong lồng ngực anh quay cuồng, hai mắt đỏ lên.
“Tại sao, các cô vì sao?”
Vào lúc này dường như Trần Nhã hiểu rõ, hiểu vấn đề khó khăn một năm nay của Tô Diệu Mạn, không khỏi nở nụ cười.
“Tại sao? Tôi tới nói cho anh biết tại sao, bởi vì cô ấy nghi ngờ là thai ngoài tử cung, anh biết cái gì là thai ngoài tử cung sao? Nếu như không phá bỏ anh để cho cô ấy làm thế nào? Để cho bọn họ cùng chết sao?” Nói xong lời cuối cùng, Trần Nhã gần như là quát lên.
Trình Tự Tuấn ngây ngẩn cả người, bị cô ấy quát sửng sốt, hình như có chút khó tin.
“Cô, nói gì?”
Mắt Trần Nhã đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này cắn răng nói: “Trình Tự Tuấn, người đàn ông quá ngu xuẩn này, lúc trước, anh biết khi cô ấy biết mang thai nàng vui vẻ thế nào không, cô ấy nói, rốt cuộc cô ấy có con của hai người, cô ấy vui vẻ như đứa bé, thế nhưng khi kiểm tra ra là thai ngoài tử cung, anh có biết là cô ấy thất vọng thế nào sao? Biết cô ấy khổ sở thế nào sao? Cô ấy không nỡ bao nhiêu sao, cô ấy khóc nói với tôi, anh vẫn luôn muốn có một em bé của hai người, cô ấy khóc lên bàn mổ, cô ấy khóc cầu xin tôi không muốn nói cho anh biết, sợ anh đau lòng, loại đau này, một mình cô chịu đựng là được, nhưng còn anh, anh làm cái gì, khi thân thể của cô ấy còn chưa tĩnh dưỡng tốt, anh làm cái gì? Cùng người phụ nữ khác thượng **, Trình Tự Tuấn, tôi cho anh biết, tất cả đau khổ của anh đều là anh đáng nhận, biết vậy chẳng làm, bây giờ anh tới nếm thử một chút xem mùi vị thế nào.” Nói xong, Trần Nhã rơi lệ, chỉ cảm thấy hoang đường, lau nước mắt một cái xoay người rời đi.
Khi xoay người nói một câu.
“Hôm nay tôi cho anh biết sự thật, chính là để cho anh biết anh là người khốn kiếp như thế nào, anh tổn thương cô ấy nhiều, anh không xứng đáng đến với cô ấy, còn nữa, anh rất rõ tính cách Mạn Mạn, anh đã buông tay, cô ấy không cần, giữa hai người sẽ tuyệt đối không có đường quay lại hoà dịu, anh sẽ mang theo tiếc nuối và áy náy cả đời của anh.”
Trình Tự Tuấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Khi anh về đến nhà, nhìn thấy đơn cho phép phẫu thuật phá thai của cô, anh khó có thể hình dung tâm tình của mình, thất vọng, khiếp sợ, khổ sở, tràn đầy.
Cô ấy, khi cô nhìn thấy anh và những nữ nhân khác ở *, có phải cũng là loại tâm tình này không?
“Mạn Mạn...” Thì thầm một câu, liền xoay người chạy vội đi ra ngoài, rốt cuộc không tìm được bóng dáng của cô, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi số của cô, lại truyền đến bốn chữ không liên lạc được.
Lại gọi cho Trình Tự Cẩm, một hồi lâu, đầu kia mới nghe, chỉ là âm thanh có chút trầm thấp.
“Cô ấy ở đâu?”
“Không biết.”
“Trình Tự Cẩm.”
“Tìm cô ấy làm gì, đã từ bỏ.”
Hình như Trình Tự Tuấn đã hiểu rõ rõ ràng cái gì, nắm thật chặt điện thoại di động, lạnh lùng nói: “Cô ấy không mang thai, em ở đây lừa gạt anh.”
“Không có sao? Sớm muộn cũng sẽ có.”
“Trình Tự Cẩm, hỏi một lần cuối cùng, cô ấy ở đâu?”
“Một lần cuối cùng, không biết.” Nói xong, Trình Tự Cẩm cũng đã cúp điện thoại di động, bởi vì anh đang ngồi ở phòng khách hút thuốc lá.
Mà Trình Tự Tuấn hung hăng vỗ cửa xe, sắc mặt vô cùng khó coi lại gấp gáp.
“Đáng chết.”
Này *, không biết là mấy người không ngủ cả đêm, Tô Nhan ngồi cả đêm, Trình Tự Cẩm rút * khói, Tô Diệu Mạn ngẩn người *, Trình Tự Tuấn điên rồi tìm cả đêm.
Sáng Tô Nhan còn có một bài phỏng vấn, vốn là định cùng đi với Tô Diệu Mạn.
“Nhan Nhan, cậu không nên đi, bộ dạng này của cậu làm tớ không yên lòng a.”
“Muốn đi.”
“Nhưng...”
“Nếu cậu lo lắng, vậy thì xin nghỉ đi cùng tớ.”
“Vậy thì tốt, ta đi gọi điện *nói.”
Đến studio, Tô Nhan nhìn thấy sắc mặt Tô Diệu Mạn có chút không tốt ngồi ở chỗ đó ngẩn người, người con gái này đã phá vỡ hình tượng trong lòng cô, cô ấy đã trải qua đau thương bị người đàn ông yêu nhất tổn thương.
Cô không oán hận cô ấy, bởi vì, dù sao theo từ bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đương nhiên mạnh mẽ hơn so với người ngoài là cô.
“Nhan Nhan...” Tô Diệu Mạn ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Nhan, đứng lên gọi.
Tô Nhan chỉ gật đầu một cái với cô ấy nhẹ giọng nói: “Chị Diệu Mạn.”
Tô Diệu Mạn vừa nghe, vui mừng, đi về phía cô, cầm tay của cô nói: “Em không giận chị nữa hả?”
“Sao em phải giận chị?” Thật sự cô không tìm được bất kỳ chỗ nào tức giận.
“Chị...”
“Vậy em và Cẩm.”
“Em là em, anh ta là anh ta, chị Diệu Mạn, nếu trong lòng chị cảm thấy có chút áy náy với em, vậy thì phiền chị đi khuyên nhủ anh ta, không cần kéo tôi xuống ngựa, để cho tôi sống không bằng chết, tôi không ngại lưới rách cá chết, lôi kéo anh cùng chết, tôi chỉ có một em trai, việc học cũng sắp hoàn thành, mà anh còn có cha mẹ anh trai, còn có các chị, còn có thân phận địa vị không ai bì nổi.”
Tô Diệu Mạn ngây ngẩn cả người, bị kiên định trong mắt cô, cô ấy biết, cô nói là sự thật, nếu Cẩm lại bức cô, cô thật sự sẽ làm ra một ít chuyện.
“Nhan Nhan, em hãy nghe chị nói...”
“Không cần nói, nếu như chị có thể tha thứ chồng trước của chị, em sẽ nghe chị nói, nếu không, chị Diệu Mạn, chị không cần nói cái gì.” Tô Nhan biết, một người phụ nữ không có cách nào tha thứ cho một người đàn ông phản bội cô ấy, khi cô ở Trình gia cũng đã hiểu rõ.
Tô Diệu Mạn ngây ngẩn cả người, làm sao cô có thể tha thứ, có chút hoảng loạn tránh nhìn Tô Nhan.
Cuối cùng cũng chỉ là thở dài một tiếng.