Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 72-1: Một phần đại lễ (1)

Editor: dohuyenrua

Tô Nhan chỉ nhìn anh, chờ đợi lời nói kế tiếp của anh.

"Rất muốn biết cô ấy là ai?"

"Phải."

" Phải biết?"

"Phải, đương nhiên, nếu anh không muốn nói, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng anh, sau này cũng sẽ không hỏi anh một câu gì." Một đôi mắt của Tô Nhan gắt gao nhìn cặp mắt thâm trầm kia.

Trình Tự Cẩm đối diện ánh mắt tràn ngập đánh giá của cô, vẫn không né tránh, nhưng cầm bàn tay nhỏ của cô, cảm giác được thân thể Tô Nhan cứng đờ, nhìn chằm chằm vào anh không đẩy anh ra.

Anh biết, cô đang đợi đáp án của anh.

"Cô ấy tên Thạch Nhược Lan."

Thạch Nhược Lan, Tô Nhan rất bình tĩnh (1) nhìn anh, nhưng tên người này, khắc thật ba chữ kia sâu vào trong đầu, thế cho nên một ngày sau đó không lâu, khi cô chính thức nhìn thấy người này, lúc nghe thấy người này, mới biết được,cuối cùng cho cô nhiều chấn động.

(1) rất bình tĩnh: nguyên văn là bất động thanh sắc.

"Còn muốn biết gì nữa?" Tầm mắt Trình Tự Cẩm rơi vào phần non mềm trên trán cô, nhíu mày lại, nhưng giọng nói rất nhẹ.

"Cô ấy ở đâu?"

Trình Tự Cẩm nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm đen tối không thôi nhìn cô, một lát sau mới thấp giọng nói: "Không biết."

Tô Nhan nghe nói chỉ rất muốn cười, biến sắc liền rút tay mình về thuận tiện muốn xuống xe, cảm thấy lúc này bản thân đến tìm anh, căn bản chính là tự tìm chịu khổ.

Trình Tự Cẩm thấy thế sắc mặt trầm xuống, kéo eo mảnh khảnh của cô qua bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Lại làm sao vậy? Làm sao lại tức giận?"

Sắc mặt Tô Nhan đã rất kém, giọng nói cũng lạnh lùng.

"Buông tay, tôi muốn xuống xe."


"Lại làm sao vậy?" Trình Tự Cẩm thấy mặt cô lạnh lùng nghiêm mặt, cũng không nhịn được cau mày lại, nhưng cũng không phải không kiên nhẫn, thật là bất đắc dĩ.

Tô Nhan thấy trên mặt anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cảm thấy khẽ động, mắng lòng chính mình vẫn không đủ độc ác, vậy mà còn có thể buông lỏng, vẫn là không đành lòng, còn có không muốn.

Ngầm thở phào nhẹ nhõm.

" Trình Tự Cẩm, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, người phụ nữ kia ở đâu?"

Ánh mắt Trình Tự Cẩm vẫn thâm thuý như biễn như trước, mãi mãi đều đã như thế này, làm cho cô trước sau không thể nào dò xét được, đều nói đôi mắt người là cửa vào trái tim, nhưng đối mặt với một đôi mắt như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào để đi vào cửa vào này.

"Anh thật sự không biết, cho cô ấy một khoản tiền để cho cô ấy rời đi, anh biết em rất tức giận, cũng biết tối hôm đó anh nói với em lời cực kì khốn nạn, cực kì quá đáng, anh giải thích, anh không biết phải làm sao dỗ dành con gái, nhưng khoảnh khắc anh thấy em té xỉu, anh hối hận, vì cái gì không đi nắm lấy, không có ôm em vào trong ngực, Nhan Nhan, lại cho anh một cơ hội nữa, anh chắc chắn không làm em bị tổn thương, anh đảm bảo."

Tô Nhan nghe lời nói mềm nhẹ trầm thấp của anh, đôi mắt dần dần đỏ lên, tầm mắt nhìn gương mặt của anh cũng mơ hồ, giọng nói cũng phá vỡ lạnh nhạt, nghẹn ngào.

"Anh lấy cái gì đảm bảo?"

Trình Tự Cẩm nhìn mắt cô dần dần bị nước mắt mịt mù, theo bản năng lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, [email protected]@[email protected]@doonn khẽ nói, "Lấy hạnh phúc cả đời của anh làm đảm bảo, được không?"

Tô Nhan kinh ngạc nhìn anh, lại nghe anh tiếp tục nói: "Nếu sau này làm em bị tổn thương, cả đời anh đây đều sẽ không có hạnh phúc, có được không?"

Nghe thế, rốt cuộc Tô Nhan không nhịn được nội tâm kích động, vươn hai tay ra gắp gao ôm chặt cổ anh khóc nghẹn ngào nói: "Đây là chính anh nói, nếu sau này anh tổn thương em (2), vậy thì nguyền rủa cả đời anh sẽ không được hạnh phúc."

(2) Ở đây mình đổi xưng hô thành anh - em vì Tô Nhan đã làm lành với Trình Tự Cẩm.

Trình Tự Cẩm nhẹ nhàng ôm thân thể cô, mắt thâm thuý như biển hiện lên cảm xúc gì đó, phức tạp khó hiểu, hạnh phúc?

Đó là cái gì, cũng sớm đã cách anh cực kì xa xôi, sờ không tới, có hay không thì làm sao?

"Anh khốn nạn, em hận anh chết đi được..."

"Ừ, anh là đồ khốn, đừng tiếp tục so đo với đồ vô lại nữa." Trình Tự Cẩm nhẹ nhàng kéo cô, nâng tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt rơi xuống thay cô.

Tô Nhan mặc cho nước mắt chảy xuống, nhìn khuôn mặt này của anh, cắn môi cánh hoa kiên định nói: "Một lần cuối cùng, Trình Tự Cẩm, thật sự là một lần cuối cùng."

"Được, một lần cuối cùng, sẽ không có lần sau." Trình Tự Cẩm vuốt ve tóc trên trán cô, chạm vào trên vết sẹo nhợt nhạt kia, lại nhíu mày một lần nữa.

Vật của anh, cho dù là cái gì, đều cần phải hoàn mỹ nhất.

Hạ cửa kính xe xuống trầm giọng nói với Hàn Lỗi đứng ở một bên: "Lên xe."

"Vâng, Trình tổng."

Tô Nhan vừa nghe để cho Hàn Lỗi lên xe, vội vàng cúi đầu lau hai hàng nước mắt, nhưng mắt đỏ đỏ vừa thấy đã biết là vừa mới khóc, cô nghĩ, cả đời dài như vậy, dù sao vẫn có lúc phạm sai lầm, cho hai bên một cơ hội, tuy bọn họ đã kết hôn bốn năm, nhưng lại mới vừa bắt đầu không phải sao?

Lùi một bước, có lẽ sẽ là trời cao biển rộng.

Đây là bước lùi đầu tiên của cô!


"Đi bệnh viện chỉnh hình, liên lạc viện trưởng."

"Dạ."

"Bệnh viện chỉnh hình?" Tô Nhan nói, tay liền sờ vào vết sẹo của mình, đã khôi phục cực kì tốt, nhưng vết sẹo vẫn còn.

"Em cũng đã quên..."

Trình Tự Cẩm chỉ giữ chặt gáy của cô hôn một nụ hôn vào vết sẹo non mềm, thấp giọng nói: "Rất đáng yêu, nhưng anh không muốn người của anh để lại tỳ vết nào, chắc chắc sẽ không để lại sẹo."

Tô Nhan nhìn một đôi mắt chậm rãi khép lại, vào làm tổ trong lòng anh, cảm nhận nhịp tim anh đập, hơi thở của anh, bực bội và đau buồn nhiều ngày nay cũng không còn nữa.

Đơn giản là ở trong lòng anh, Tô Nhan, cô xong đời, cô hoàn toàn trúng độc Trình Tự Cẩm, đều nói yêu trước sẽ là người thua, như thế cô nguyện đánh cuộc chịu thua.

Nhưng thật lâu về sau, nội dung vở kịch xuất hiện nghịch chuyển, cô không khỏi nở nụ cười ha ha, là báo ứng!

Hàn Lỗi lên xe đã thấy được cảnh tượng này, thật lòng khâm phục năng lực của đại tổng giám đốc nhà anh, mới vài phút thế này đã thu phục rồi hả?

Hình như là cảm giác được ánh mắt khâm phục nhìn qua đây của Hàn Lỗi, chỉ lườm nhẹ một cái trầm giọng nói: "Lái xe."

"À, vâng."

"Đói bụng không?"

"Không."

Hàn Lỗi: "..."

Tổng giám đốc đại nhân, thái độ này của ngài cũng là quá nhiều rồi?

Xem ra hai người này coi như tiêu tan hiềm khích trước kia rồi.

Đồng thời, chuyện hai người tay nắm tay đi đến bệnh viện chỉnh hình cao giọng tuôn ra, hiển nhiên,die,n; da.nlze.qu;ydo/nn... Trình Tự Cẩm đã ngầm thừa nhận những điều này, nhưng ngoài ý muốn là Tô Nhan cũng không thấy phản cảm, thậm chí còn có phần hơi đắc ý.

Đối với anh mà nói cô chắc hẳn không giống như bình thường, ít nhất, cô chính là vợ của anh.

Tuy không muốn người biết, nhưng cô tin tưởng, ngày nào đó khi cô trở thành một thế hệ diễn viên mới, cô cũng rất kiêu ngạo tuyên bố chuyện này.

Bây giờ còn chưa phải lúc, cô muốn tại lúc đạt tới giấc mơ tuyên bố hạnh phúc của cô.

" Tô Nhan, cô phải tận tình hưởng thụ hiện tại đi." Bạch Khuynh nhìn tin tức trên di động cười lạnh một tiếng.

Cúi đầu nhìn bụng mình còn chưa lộ bụng bầu, ánh mắt hận ý khó tan, khi cô nghe được thầy thuốc nói cô mang thai, nhưng vì nguyên nhân cô hút thuốc phiện, đứa nhỏ này không thể giữ, mà còn...

Mà còn, bác sĩ nói số lần cô xảy thai quá nhiều, phá bỏ đứa nhỏ này sau này cũng rất khó mang thai, càng buồn cười là, vậy mà cô không biết người nào mới đúng là cha của dã chủng trong bụng.

Cho nên, bất luận như thế nào cô phải xoá sạch dã chủng này, cho dù là không thể mang thai.


Nếu không phải Tô Nhan, cô vẫn là người phụ nữ của Trình Tự Cẩm, cũng tự nhiên sẽ không đi đến một bước này, toàn bộ đây, đều tính trên người Tô Nhan.

Bạch Khuynh nắm thật chặt điện thoại di động, khoé môi đỏ bừng phác hoạ một nụ cười độc ác.

" Tô Nhan, chúng ta chờ xem, tôi nhất định sẽ kéo cô xuống ngựa."

"Nói cái gì? Hả?"

"Vương Đạo..." Bạch Khuynh dịu dàng nói.

"Buổi tối đi đến phòng khách sạn chờ anh."

"Vương Đạo, gần đây thân thể em không khoẻ, có thể hay không..." Vẻ mặt Bạch Khuynh thương cảm nói.

"Không đi thì thôi, anh bảo Tiểu Mỹ đi thôi." Vương Đạo vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống, định đi khỏi.

Bạch Khuynh biến sắc, vội vàng ôm eo một đống thịt béo của Vương Đạo.

"Vương Đạo, em đi còn không được, nhưng muốn anh nhẹ một chút, mỗi lần anh đều rất mạng, người ta cũng đã không chịu nổi, nếu là bẽ mặt *, người ta làm sao tiếp tục quay phim?" Vẻ mặt Bạch Khuynh thẹn thùng nói.

"Hô hô, tiểu yêu tinh, xem đêm nay anh thu phục em thế nào." Vương Đạo bị Bạch Khuynh nói đùa mà cười ha ha, dùng lực nhéo ngực mềm mại của cô ta.

Nhưng Bạch Khuynh càng mềm mại động lòng người dựa sát vào trong ngực người đàn ông, nhưng trong ánh mắt là chán ghét thâm sâu.

Tô Nhan, cô chờ cho tôi, sở dĩ cuộc sống của tôi như vậy, đều là vì cô.

Nửa tháng sau, thân thể Tô Nhan đã khôi phục hoàn toàn, nói với A Ken muốn trở lại tổ diễn một lần nữa, không muốn chậm trễ thời gian nữa.

Sau khi được sự đồng ý của Trình Tự Cẩm, Tô Nhan trở về với tổ diễn một lần nữa.

"Chị Diệu Mạn." Tô Nhan không nghĩ tới ngày đầu tiên về công ty đã gặp được Tô Diệu Mạn, vẻ mặt treo đầy ý cười đi tới.

Tô Diệu Mạn quay đầu, thấy Tô Nhan, lộ ra một nụ cười, nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của người đi tới.

"Nhan Nhan."

"Thật trùng hợp, chị Diệu Mạn, làm sao chị lại đến công ty em?" Tô Nhan nắm chặt tay Tô Diệu Mạn cười hỏi.

Tô Diệu Mạn nhìn trên mặt Tô Nhan dạt dào ý cười, ánh mắt có phần phức tạp, lại cũng chỉ trong nháy mắt, không đứng đắn nghiêng đầu nói khẽ: "Chị, hôm nay bắt đầu kí hợp đồng với công ty này, sau này chúng ta là nghệ sĩ trong cùng công ty Kỳ Hạ rồi."

Tô Nhan kinh ngạc không thôi, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

"Thật sao? Chị tới ký hợp đồng với công ty em? Vậy người đại diện của chị là ai? Sẽ không phải là A Ken giống em chứ?"

Tô Diệu Mạn chỉ lắc đầu nói: "Không phải, là từ khi chị ra đường đến nay người đại diện, cũng đi theo chị đến đây rồi."


"Thật, vậy thật sự là quá tốt."

"Đúng à, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi."

"Ừ, đúng rồi."

Tô Diệu Mạn nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Nhan, nhìn thoáng qua trán của cô nhẹ giọng dò hỏi: "Vết sẹo trên trán em đã biến mất rồi sao?"

"Ừ, đúng vậy, chị xem, A Cẩm tự mình tìm viện trưởng, chị xem, cũng không còn một chút dấu vết, hoàn toàn không nhìn ra." Nói xong, Tô Nhan liền vén tóc trên trán mình ra, để lộ ra nơi bị thương khâu nửa tháng trước, thật là không còn một chút dấu vết.

Tô Diệu Mạn chỉ nhìn thoáng qua, ý cười liên tục nói: "A Cẩm?"

Tô Nhan vừa nghe, sắc mặt có chút ửng hồng nói: "Chị Diệu Mạn..."

"Được, chị không đùa em, xem ra hai người các em đã hoà hảo như lúc ban đầu, chị đây cũng an tâm, dieendaanleequuydonn hôm nay em tới đúng lúc, hôm nay là hội từ thiện của các nhân vật nổi tiếng trong thành phố X mỗi năm một lần, em sẽ được mời tham dự, chị cũng sẽ tham dự, Cẩm cũng sẽ tham dự, mỗi năm nó nhất định phải ở đó, cho nên, đêm nay các em sẽ cùng nhau tham dự."

Nghe vậy, Tô Nhan nhíu mày nói: "Nhưng anh ấy không nói với em."

Tô Diệu Mạn chỉ khẽ cười một tiếng nói: "Nói không nói cũng chẳng sao, chủ yếu là sẽ có người nói với em là được."

Tô Nhan chỉ khẽ cười một tiếng, nghe được có người gọi cô, lúc này mới nói: "Em lên trước đây, buổi tối gặp."

"Buổi tối gặp."

Tô Diệu Mạn nhìn bóng lưng Tô Nhan, thở dài một hơi.

"Nhan Nhan, hi vọng em có thể xoay chuyển cục diện, chị tin tưởng em có thể."

Hôm nay, Tô Nhan vẫn bề bộn nhiều việc, dù sao cũng đến được bốn năm, nhận được điện thoại của Trình Tự Cẩm, nhìn dãy số của anh, khoé môi khẽ nhếch lên.

"Alô, A Cẩm."

"Mệt không?"

"Cũng được, em chỉ nghe bọn họ nói mà thôi, em không mệt." Tô Nhan nghe anh trầm thấp hỏi, trong lòng ấm áp, hân hoan.

"Người đại diện của em nói cho em buổi tối cần tham dự một tiệc tối từ thiện chưa?"

"Ừ, vừa rồi nói, em muốn tham dự cùng anh được không?"

Nghe vậy, đầu kia truyền đến tiếng anh trầm thấp nhỏ giọng, cười Tô Nhan có chút hơi cáu.

"Anh cười cái gì?"

"Muốn theo anh tham dự như vậy? Nhưng làm sao bây giờ, bạn gái hẹn trước thật sự là..."

"A... Một khi đã như vậy, em liền tham dự cùng vai nam chính trong bộ phim tiếp theo của em là được, nhân tiện có thể tuyên truyền một chút." Die nd da nl e q uu ydo n Không đợi Trình Tự Cẩm nói xong, Tô Nhan đã tiếng chậm nói chậm ngăn chặn lời chưa nói hết của anh.


"Em dám."

"Em không nói là em hẹn trước rất nhiều người sao?"

"Nhưng anh chỉ muốn mời em, làm sao? Buổi tối, hẹn không?"

"Phốc... Được, anh sẽ tới đón em." Tô Nhan nghe được anh nói chuyện đùa như vậy, không nhịn được liền cười ra tiếng.

"Tuân lệnh, bã xã đại nhân."

"Đáng ghét." Nói xong, Tô Nhan liền ngắt điện thoại di động, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc dào dạt.