Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 63-3

Editor: dohuyenrua

Nói xong, liền đứng dậy từ sô pha, cứ việc để cho thân thể lửa nóng còn dư chưa tản đi, cầm lấy quần áo của mình chậm rãi mặc vào, cuối cùng xoay người nhìn bóng lưng của anh.

"Như vậy, Trình tổng em đi trước, hoan nghênh lần sau gọi cho em." Nói xong, định xoay người rời đi.

"Thạch Nhược Lan."

Người phụ nữ nghe được anh gọi tên mình sửng sốt, xoay người nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía cô có chút hoảng hốt.

"Trình tổng, tôi rất kinh ngạc, anh lại nhớ rõ tên của em, dù sao, đây là lần đầu tiên anh gọi tên của em."

Trình Tự Cẩm chỉ xoay người, ánh mặt trời bao phủ dáng người cao lớn tuấn mỹ của anh, khiến cô không thấy rõ dung nhan của anh lắm.

"Tôi sẽ bảo người đưa cho em một số tiền, em cầm tiền tiếp tục cuộc sống ."

Thạch Nhược Lan sửng sốt, "Trình tổng, ý của anh là, chúng ta dừng ở đây sao? Sau này, anh không cần gọi em nữa? Để cho em rời khỏi nơi này?"

"Ừ, muốn đi thế nào, tôi sẽ bảo người sắp xếp." Trình Tự Cẩm chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, lấy điếu thuốc ra châm trầm giọng nói.

Thạch Nhược Lan trố mắt nhìn nhẹ nhàng cười nói: "Không cần phải cho em một số tiền, bốn năm nay em sống không tệ, anh đưa đồ vật gì đó cho đã đủ để em sống cả đời rồi, sau đó chính em lựa chọn là được rồi."

Trình Tự Cẩm chỉ hút một hơi thuốc lá, "Ừ, nếu sau này có cần, liên hệ với Hàn Lỗi."

Thạch Nhược Lan cười gật đầu, nhìn anh nhẹ giọng nói: "Được, như vậy, Trình tổng, tạm biệt." Nói xong, liền xoay người rời đi, cũng không có chút ướt át bẩn thỉu.


Cho dù cô đi theo bên người Trình Tự Cẩm đã được bốn năm, quan hệ của bọn họ chưa bao giờ công khai, Thạch Nhược Lan, đương nhiên không giống với những phụ nữ khác, ít nhất, cô được Trình Tự Cẩm bảo vệ.

Ra khỏi phòng Thạch Nhược Lan đứng ở trước thang máy, lấy lấy điện thoại di động ra tìm ảnh của Tô Nhan, nhìn ảnh kia một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói.

"Là cô sao?" Thạch Nhược Lan nhìn một lát rồi cất di động, khoé môi nhếch lên một chút ý cười.

"Cho dù có phải hay không, Thạch Nhược Lan, sau này sống cuộc sống của mình đi, nơi này, đã không có quan hệ gì với cô."

Mà Trình Tự Cẩm đi đến trước cửa sổ, sắc mặt có chút tối tăm, lấy điện thoại di động ra trầm giọng nói: "Mới đây Thạch Nhược Lan rời đi, phía người âm thầm theo dõi."

Mà Hàn Lỗi cũng sửng sốt ước chừng hơn một phút đồng hồ.

"Làm sao? Không nghe thấy tôi nói chuyện?"

"A? Vâng, tôi, tôi nghe thấy, tôi, tôi sẽ sắp xếp, Trình tổng."

Trình Tự Cẩm phiền chán ngắt di động, vừa rồi lúc anh muốn cùng Thạch Nhược Lan làm việc như lúc trước, bên tai hình như quẩn quanh lời nói mềm mại dịu dàng của Tô Nhan.

Cô nói, nếu anh không làm được, cô thà rằng thân bại danh liệt cũng muốn rời đi.

Mà anh, thế nhưng không thể tiếp tục làm việc đang tiến hành, nhưng anh lại phủ nhận, trước khi Tô Nhan gọi đến, Thạch Nhược Lan nói lên tên của cô, trong nháy mắt anh thất thần, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười của cô.

"Rời đi? Kịch hay giờ mới bắt đầu diễn. Thân là nhân vật chính sao có thể dễ dàng thoát ra."

Công ty, Tô Nhan nhìn giá cả quảng cáo trong tay, không khỏi sợ hãi than một tiếng.

"Ba,ba, ba trăm vạn? Một quảng cáo?" Tô Nhan nhìn con số trước mặt, kinh ngạc nhìn A Ken nói.

A Ken chỉ cười cười nói: "Không, ngay từ đầu bọn họ chỉ cho một trăm năm mươi vạn, mặt khác một trăm năm mươi vạn nữa là tôi làm cho bọn họ tăng giá. Không cần cảm ơn."

"..."

"Nhưng, một trăn năm mươi vạn, làm sao bọn họ có thể ra giá gấp đôi, A Ken, anh làm thế nào?" Sau khi nghe lời nói của anh, Tô Nhan lại kinh ngạc.


"Tôi chỉ nói với bọn họ cô có thể đến công ty nào đó chụp cùng loại quảng cáo, nên bọn hạ ra giá càng hấp dẫn người."

Tô Nhan giơ ngón tay cái với anh cảm thán nói: "Thật đúng là, A Ken, anh thật sự là không thể nhìn vẻ ngoài."

A Ken nhìn cô một cái nói: "Được rồi, cô mang hợp đồng về đi, tôi thấy buổi chiều tâm trạng của cô không tốt lắm, cho cô nghỉ nửa ngày, ngày mai chuẩn bị chụp quảng cáo này, chúng ta tranh thủ chụp xong trong một tuần, tuần sau cô còn phải trả lời tin tức."

Tô Nhan rất vui vẻ lấy hợp đồng gật đầu nói: "Được, tôi biết rồi, tôi nhất định tranh thủ chụp xong quảng cáo giá trên trời này trong một tuần."

A Ken chỉ cười một tiếng nói: "Tôi nói Tô Nhan, cô cần phải thấy đủ, bây giờ giá trị con người cô có thể đánh đồng với một ngôi sao."

"Dạ dạ dạ, ít nhiều cũng nhờ người đại diện trâu bò của chúng ta, đại ân đại đức, tiểu nữ suốt đời khó quên." Tô Nhan không ngừng gật đầu.

"Đi đi đi, nên làm thế nào thì làm vậy."

"Tôi đi đây, mai gặp." Tô Nhan vẫy tay rồi rời khỏi văn phòng.

A Ken nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi, bỏ xuống vẻ mặt yên lặng kính trên mũi, dưới kính xuống là một ánh mắt vô cùng sắc bén.

Nhìn về phía cửa thật lâu mới thở dài một hơi buồn bã nói: "Không biết là phúc hay là họa."

Tô Nhan rời khỏi công ty liền gọi xe đi thẳng đến tập đoàn Chính Hằng, muốn cho anh một bất ngời, nhưng cô thật không ngờ, chờ đợi cô...

"Tài xế, đến tập đoàn Chính Hằng, cảm ơn."

Đứng ở dưới lầu, nhìn cao ốc trước mắt này, Tô Nhan có chút hoảng hốt, bốn năm nay, đi qua cao ốc này vô số lần, nhưng mỗi lần cô đều không có gì phập phồng.

Nếu không phải tình cờ đi qua nơi này, có lẽ cô sẽ không nhớ tới người đàn ông đã kết hôn cùng cô.

Tô Nhan đeo kính mắt, vừa định đi vào, ánh mắt liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao vừa đi qua một bên, Tô Nhan sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau trốn ở sau cây cột.

Cô thấy người đàn ông đi xuống từ ghế lái, lòng chợt lạnh, bởi vì khi cô ở góc độ này, cô có thể thấy rõ ràng dấu hôn màu hồng nhạt ở cổ của anh, lúc này Trình Tự Cẩm không mặc âu phục, áo sơ mi lại không ngay ngắn như vậy.

Không khó tưởng tượng...


Khuôn mặt của Tô Nhan lập tức tái nhợt, đầu ong một tiếng, nhớ tới hơn mười phút trước hai người vừa trò chuyện.

Cô nói chẳng lẽ bên cạnh có phụ nữ? Sau đó anh nói như thế nào?

Đúng, anh nói như vậy, anh nói anh ở công ty họp.

Đây chính là cái mà anh gọi là họp?

Đầu hơi rối loạn, ong ong, lời nói bén nhọn của Bạch Khuynh lại một lần nữa xông vào.

Cô ta nói: Tô Nhan,cô đừng kiêu ngạo như vậy, cô cho là cô đặc biệt sao? Tôi cho cô biết, đàn ông như Trình Tự Cẩm làm sao có thể vì một người phụ nữ mà buông tha các phụ nữ đưa đến cửa khác, đối xử đặc biệt với cô chỉ bởi vì cô là người ngoài làng giải trí mà thôi, đợi cho anh ấy hết cảm giác mới mẻ với cô, cô sẽ giống tôi bị vứt bỏ nhanh chóng, không, cô sẽ thảm hơn tôi, tôi không nổi như cô vậy, chỉ sợ không ai không biết Tô Nhan cô.

Hai mắt Tô Nhan đỏ lên lấy điện thoại di động của mình gọi cho dãy số đầu tiên, đặtđiện thoại di động ở bên tai, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm ném chìa khoá trong tay cho một bảo vệ, sau đó lấy di động ra nhìn thoáng qua sau, giống như tạm dừng một lúc mới chậm rãi nhận nghe.

"Nhan Nhan?"

"Ừ, còn đang họp sao?"

"Ừ." Trình Tự Cẩm thản nhiên đáp lời, lại bắt đầu bước vào công ty.

Tô Nhan nghe anh ừ một tiếng đáy lòng dường như có vật gì đó vỡ ra, rất đau...

"Sao vậy?" Hình như Trình Tự Cẩm thấy Tô Nhan một lúc lâu không nói gì, mở miệng tuỳ ý hỏi một câu.

Tô Nhan cầm di động, nghe giọng nói của anh, chậm rãi từ sau cột đi ra, đứng ở cửa nhìn anh đi vào công ti, mãi cho đến khi anh đứng ở trước thang máy .

Mắt Tô Nhan ở dưới kính mắt, chậm rãi, có nước mắt tràn ra, tay nhỏ bé nắm chặt di động.

"Không có gì, em gọi cho anh là muốn nói cho anh, tối nay Cầm Cầm tìm em có việc, em sẽ không về."

"Ừ, biết rồi." Trình Tự Cẩm cầm di động, thang máy trước mặt đã mở ra.


"Nhan Nhan, anh còn phải họp, nếu không có việc gì anh cúp trước, có cần buổi tối anh đưa em qua không?" Xuyên qua di động giọng nói của Trình Tự Cẩm trầm thấp dễ nghe như vậy.

Đáng tiếc Tô Nhan chỉ có thể nhìn mặt nghiêng của anh, nếu cô đối diện anh, sẽ phát hiện vẻ mặt của anh phiền chán như thế nào.

"Không cần, anh đang họp, như vậy, em đi trước, em cúp..." Tô Nhan nói xong liền ngắt di động, đôi mắt ở dưới kính mắt nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm đi vào thang máy.

Rõ ràng là vừa mới trở về từ bên ngoài, nhưng anh lại lừa cô nói luôn họp tại công ty.

Tô Nhan, cô thật là một tên đại ngốc.

Tô Nhan, cô là kẻ ngu mới có thể tin tưởng lời nói dối của người đàn ông này.

Cô chính là đồ ngốc.

Đau lòng!

Không biết đứng ở nơi đó bao lâu, mãi cho đến khi bảo an lái xe đi trở về, nhìn cô đứng ngẩn người ở chỗ đó, đi tới dò hỏi.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao?"

Tô Nhan chậm rãi quay đầu nhìn bảo an, chậm rãi, lắc đầu, quay người lại đụng phải Hàn Lỗi đang đi tới.

Sự va chạm này lại làm mắt kính đeo trên mặt Tô Nhan rơi xuống.

"Rất xin lỗi, cô không..." Trong tay Hàn Lỗi cầm một túi hồ sơ kín, biết đụng vào người, nhặt đồ lên vừa định xin lỗi, nhưng khi anh thấy người tới thì lời muốn nói lại mắc kẹt, cũng ngây ngẩn cả người.

"Phu nhân? Làm sao cô..." Hàn Lỗi nhìn đôi mắt cô không ngừng rơi nước mắt, trong lòng cả kinh.

Tô Nhan chớp hai mắt nhìn Hàn Lỗi, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ha ha, ha ha..." Cười làm Hàn Lỗi sởn gai ốc (nguyên văn là mao cốt tủng nhiên), chẳng biết tại sao, lại biết chuyện đã xảy ra.

"Phu nhân, cô..."

Tô Nhan cũng không để ý gì tới Hàn Lỗi, chỉ ngồi xổm xuống nhặt kính lên lại đeo lên, che khuất cặp mắt đẹp đỏ bừng không ngừng rơi lệ.


Cũng không tính để ý tới Hàn Lỗi rời đi.

Hàn Lỗi xoay người, nhíu mày nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi, nhíu mày càng chặt, mím môi, đẩy kính mắt vội vàng đi vào công ty, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

Mà Tô Nhan đi ở ven đường, đi một hồi lâu, đứng ở trạm xe buýt ngồi xuống ghế dựa, trong đầu đều là một màn vừa rồi, trên áo sơ mi trắng là dấu son môi.

Không sai, một người đàn ông lừa cô nói đang họp, lại có dấu son môi của phụ nữ, chứng minh cái gì?