"Cái kia, Cầm Cầm, vừa rồi cậu cũng chưa ăn gì, nhìn xem cậu còn muốn ăn cái gì." Để tránh phát sinh chuyện gì xấu hổ, Tô Nhan mở miệng nhắc nhở bình thường.
Tiết Cầm Cầm nghe quả nhiên thu hồi tầm mắt cười nói: "Vậy một phần canh khoai tây, một phần vịt muối tương, một phần tôm ngâm rượu, một phần đậu hũ trộn đá, bánh bao hấp thịt bò, sau đó là một phần mì tam tiên, sau đó ..."
Nói xong, Tiết Cầm Cầm ngẩng đầu từ trên thực đơn, phát hiện mấy người đều nhìn cô, Tô Nhan vẻ mặt kinh ngạc, mà Quyền Hạ cũng chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm cô, mà ngay cả Trình Tự Cẩm cũng nhìn ra đây.
Đương nhiên, Cố Nghị cũng đang nhìn cô.
Tiết Cầm Cầm sửng sốt, lập tức phản ứng lại, mới biết rằng vừa rồi mình từng chọn cái gì, vội vàng khép lại thực đơn căng khoé môi cười khan nói.
"Cái kia, tôi, tôi không phải là đã chọn hơi nhiều, tôi có thể..."
" Tiết tiểu thư."
"A?" Tiết Cầm Cầm nhìn về phía Quyền Hạ phát hiện anh ấy đang dùng vẻ mặt chăm chú nhìn cô, điều này làm cho lòng của cô hơi giật mình.
"Vừa rồi cô chọn những món đó..."
Đó...
Tiết Cầm Cầm nuột một ngụm nước bọt, vừa định nói chuyện chợt nghe Trình Tự Cẩm thản nhiên mở miệng nói.
"Đều là những món A Nghị thích ăn."
"Phù... Khụ, khụ khụ..." Tô Nhan chỉ uống trà hoa lài, vừa nghe lời này, cả người đều bị sặc, vẻ mặt giống nhìn cô ấy giống như nhìn thấy quỷ.
Trình Tự Cẩm thản nhiên thu hồi tầm mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng Tô Nhan.
" Cẩn thận một chút."
Tô Nhan nhìn anh một cái, vội vàng rút khăn tay ra lau miệng, hôm nay cô biết quá nhiều...
Xấu hổ nhất là Tiết Cầm Cầm, đành phải gượng cười nói.
"A, là, thật sao? Ha ha, kia, kia đúng là thật trùng hợp, vậy, vậy cho Cố phiên dịch ăn đi, trái lại, dù sao vừa rồi tôi cũng ăn uống đủ rồi, ha ha..." Nói xong, Tiết Cầm Cầm không quên nhìn về phía Tô Nhan, quăng một ánh mắt cầu cứu.
Tô Nhan thấy được, nuốt nước bọt, nhìn về phía Cố Nghị, phát hiện anh ta nhìn chằm chằm Tiết Cầm Cầm.
"A, đúng, bình thường Cầm Cầm thích ăn những món này, chắc vừa rồi cô ấy cũng ăn no, vậy để Cố phiên dịch ăn đi."
Tiết Cầm Cầm cảm kích cười, chỉ thiếu nước ôm đùi Tô Nhan cảm tạ.
Tô Nhan chỉ giật giật khoé môi, vội vàng thu hồi tầm mắt, này, rất kinh sợ, sau khi trở vể cô nên gặng hỏi rõ ràng.
Quyền Hạ thấy thế cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hứng thú liếc nhìn Cố Nghị một cái.
Tuy rằng Cố Nghị chưa bao giờ nói chuyện nhiều, nhưng Tiết Cầm Cầm biết giọng nói của anh rất quyến rũ, rất êm tai.
Trước hết cô thích giọng nói của anh...
Đột nhiên, Tiết Cầm Cầm lấy điện thoại di động ra nhìn, sau đó vẻ mặt xin lỗi nhìn mấy người nói: "Cái đó, thật xin lỗi, công ti có việc gấp, tôi phải đi trước."
Tiết Cầm Cầm vừa nghe, chân phải hung hăng đâm vào ghế, vẻ mặt thú vị.
"A, không cần, mọi người từ từ ăn, tôi đi trước."
" Nhan Nhan, Trình tổng, tôi đi trước, tạm biệt." Nói xong, không đợi Tô Nhan nói chuyện bỏ chạy ra khỏi phòng bao. Giống như đằng sau có gì truy đuổi cô ấy.
Tô Nhan thấy thế cũng chỉ căng khoé môi, cười gượng hai tiếng không nói chuyện, đành phải nhìn về phía Trình Tự Cẩm.
Mà Cố Nghị chỉ thản nhiên thu hồi tầm mắt nhìn cửa, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Điều này làm cho Tô Nhan cảm thấy Cố Nghị này đã không phải cách xa người ngàn dặm, mà là người không dính khói lửa nhân gian, cô không tin anh ta không nhìn ra cái gì.
Quyền Hạ thấy thế chỉ cười nhẹ hai tiếng nói: "Em dâu, bây giờ em là ngôi sao nóng chạm tay có thể bỏng."
Tô Nhan vừa nghe chỉ cười ngượng ngùng nói: "Tàm tạm, tàm tạm..."
"Em dâu, không cần khiêm tốn như thế, bây giờ khắp nơi đều nhìn thấy tin tức của em." Quyền Hạ nói xong, nhìn Tô Nhan thật sâu trêu chọc.
Tô Nhan chỉ tiếp tục cười, lắc đầu nói: "Không không không, thầy giáo nói quá, làm người phải khiêm tốn."
" Ha ha, em dâu, em thật đúng là rất khác, không lạ khi có thể tóm được Cẩm." Quyền Hạ nghe cười to lên tiếng nói.
Mà ngay cả khoé môi Trình Tự Cẩm cũng hơi gợi lên hình vòng cung, tuy rằng rất thấp, nhưng Tô Nhan vẫn nhìn thấy, tâm tình không hiểu vì sao tốt lên.
Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm, không khó nhìn ra tình cảm của Trình Tự Cẩm trong mắt.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Trình Tự Cẩm đến gần, giữ chặt gáy của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Điều này làm cho Tô Nhan kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới anh hôn cô trước mặt người khác, ngây ngẩn cả người.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười nhẹ của Quyền Hạ, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn mới nhanh chóng đỏ lên, vội vàng đẩy anh đang cúi đầu ra nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi đi toilet." Nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi mỏng, cầm ly rượu lên uống, thần sắc không đổi, nhưng thật ra Quyền Hạ thấy Tô Nhan rời đi mới nhìn anh nghiêm mặt nói.
" Cẩm, cậu muốn làm gì? Tô Nhan nhìn qua không tệ."
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày nhìn bạn tốt hỏi: "Tại sao cảm thấy tớ nhất định sẽ làm gì?"
Cố Nghị vẫn chưa mở miệng nói chuyện lúc này mở miệng, giọng nói thuần hậu (thành thật chất phác) dễ nghe.
"Không làm cái gì, vậy là cậu?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười nhìn hai bạn tốt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn trầm giọng nói: "Hiếu kì như thế?"
Cố Nghị chỉ nhìn anh, Quyền Hạ mở miệng nói: "Cẩm, đứng ở góc độ của người ngoài, Tô Nhan vô tội, nhưng đứng ở góc độ của cậu, tớ chỉ có thể nói nếu cậu làm gì sau đó có thể vui vẻ chút, làm bạn bè, sẽ không phản đối."
Cố Nghị chỉ nâng ly rượu lên, ý tứ giống Quyền Hạ, không cần nói cũng biết.
"Tớ từng đọc một quyển sách, dùng báo thù bắt đầu tình cảm, cậu đoán kết cục là gì?" Cố Nghị nhìn anh giọng nói lạnh lùng nói.
Trình Tự Cẩm chỉ châm một điếu thuốc lá, hai tròng mắt híp lại, trong sương khói ánh mắt anh thâm thuý mà nặng nề u tối, làm cho người ta không nhìn rõ ánh mắt của anh lắm.
"Là gì?"
"Sau này cậu sẽ biết."
Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn hai người giọng nói lạnh lùng nói: "Các cậu cho rằng cuối cùng tớ sẽ yêu cô ấy."
Quyền Hạ chỉ khẽ nhíu mày nhìn anh, "Cẩm, không loại trừ khả năng này, một khi cậu yêu cô ấy, kết quả tốt nhất chính là hai người tiếp tục hạnh phúc, kết quả xấu nhất chính là cô ấy biết được chuyện cậu muốn làm với cô ấy, hai người ..."
"Không có ngày đó, nếu thực sự có ngày đó, tớ sẽ thả cô ấy đi." Lúc này sắc mặt Trình Tự Cẩm lạnh xuống, giọng nói cũng sắc bén hơn vài phần.
Quyền Hạ chỉ nhìn thoáng qua Cố Nghị không nói gì, chỉ đăm chiêu.
Khi Tô Nhan trở lại phòng bao, nhìn ba người đàn ông trầm mặc, cảm thấy không khí là lạ, cuối cùng dừng trên người Trình Tự Cẩm, tay nhỏ bé đặt lên bờ vai của anh nhẹ giọng nói.
" Làm sao vậy?"
Trình Tự Cẩm chỉ trầm mắt, ánh mắt như có như không nhìn hai người kia một cái, cầm tay nhỏ bé của cô trầm giọng nói: "Không sao, ngồi xuống."
"A, được."
Mặc dù như vậy, nhưng Tô Nhan cảm thấy dường như không khí thật sự khác, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm kéo tay của cô đứng lên trầm giọng nói.
"Các cậu ăn, nhớ ghi vào tên tớ." Nói xong liền kéo Tô Nhan ra ngoài.
"A, a, a Cẩm..." Tô Nhan không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy người đàn ông này sắc mặt không tốt lắm, trong nháy mắt cuối cùng đi ra khỏi phòng, cô thấy hai người Quyền Hạ và Cố Nghị nhìn cô thật sâu.
Điểm ấy làm cho cô rất nghi hoặc.
Chẳng lẽ cô nói sai cái gì rồi sao?
"A Cẩm, anh làm sao vậy?"
Trình Tự Cẩm nghe được lời của cô, xoay người rất nhanh ôm eo của cô đặt cô ở trên tường hành lang, hôn lên. Làm cho Tô Nhan kinh ngạc không thôi.
"A ô, ô ..." Tô Nhan khẽ phản kháng, dù sao đây cũng không phải là phòng bao riêng, bất kì lúc nào cũng đều có khả năng gặp khách đi ra từ các phòng khác.
Nếu bị chụp được lại phải khổ một phen.
"A ô..." Tô Nhan nhíu mày, nhìn một đôi mắt thâm trầm của anh, hai tay chỉ gắt gao véo ngực anh, có chút vô lực, bất đắc dĩ tiếp nhận anh hôn bất thình lình.
Không biết vì sao, nhìn đôi mắt Trình Tự Cẩm lúc này hình như con ngươi đen ẩn nhẫn, trong lòng Tô Nhan đau xót, cảm thấy tâm tình của hắn không giống lúc nãy.
Cho nên, chậm rãi nhắm hai tròng mắtlại, chậm rãi tiếp nhận nụ hôn bá đạo nồng nhiệt của anh, một đôi tay nhỏ bé dần dần ôm lấy eo của anh, vươn đầu lưỡi bắt đầu đáp trả anh dây dưa không ngừng.
Mà sự đáp lại của cô làm cho thân thể Trình Tự Cẩm cứng đờ, vốn là ánh mắt thâm trầm lại càng u tối hơn, chân thon dài chậm rãi xâm nhập giữa hai chân Tô Nhan. Chân. Anh. Đúng lúc này, bàn tay ấm áp bắt đầu trở nên không kiên nhẫn chuyển động.
Tô Nhan bị nhiệt tình của anh thiêu đốt, thân thể dần dần trở nên mềm mại vô lực, thậm chí cũng đã ngồi ở trên đùi mạnh mẽ mà có lực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không thôi.
Thân thể bị anh không ngừng truyền đến nhiệt tình cuồn cuộn thiêu đốt.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chụp ảnh và kinh hô cách đó không xa, mới làm cho Tô Nhan ở trong nhiệt tình của anh dần dần phục hồi tinh thần lại.
Quay đầu liền thấy, một nam một nữ đang ở chỗ rẽ chụp ảnh bọn họ, điều này làm cho Tô Nhan vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không thôi chôn ở lồng ngực của anh, một đôi tay nhỏ bé khẩn trương kéo quần áo của anh, giọng nói mềm mại như tơ nói.
"A Cẩm, có người..."
Trình Tự Cẩm giữ chặt gáy của cô, một đôi mắt đã có vài phần *, hơi thở hỗn loạn mới vững vàng một chút chậm rãi quay đầu nhìn một đôi tình nhân cách đó không xa.
Hai người vừa thấy, vội vàng luống cuống tay chân xoay người rời đi, nhưng lời nói kích động của hai người lại lọt vào tai của hai người (TTC và TN)
"Em rất kích động, đó là Tô Nhan sao? Còn có người đàn ông đẹp trai làm người ta không thể khép chân (? không biết có dịch đúng không nữa @[email protected]) có phải là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng phải không?" Cô gái nói năng lộn xộn.
"Cái gì gọi là đẹp trai đến không thể khép chân? Chẳng lẽ em nhìn anh có thể khép chân lại?" Người con trai hơi bất mãn nói.
"Em nói đại ca, anh là cấp bậc gì, người ta là cấp bậc gì, xoài không thể cùng giá với quả táo được?"
"Đúng, Tô Nhan người ta là đại minh tinh, dáng người đẹp, khuôn mặt đẹp, đúng thật là không cùng một cấp bậc."
"Anh, vậy sao anh lại không lên xin chữ kí? Anh thích người ta như vậy?" Cô gái có chút ghen nói.
"Em mù à, không thấy tình huống vừa rồi sao?"
"Anh mới mù đó, nhìn xem người ta không hổ là tổng giám đốc bá đạo, hôn môi cũng bá đạo như vậy, ai giống anh, ài, anh làm gì thế?"
"Cho em biết cái gì là bá đạo..."
Tô Nhan dựa vào trong lòng Trình Tự Cẩm nghe đôi tình nhân kia nói rất đúng, không khỏi cười khẽ một tiếng. Lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Đương nhiên Trình Tự Cẩm cũng nghe thấy, đảo qua tâm tình uất ức vừa rồi, nâng cằm của người phụ nữ lên, nhìn khoé môi cô gợi lên ý cười, tuấn mi không khỏi nhíu lại.
"Được đàn ông thích vui vẻ như vậy?"
Nghe vậy, ý cười ở khoé môi của Tô Nhan càng sâu, đôi mắt thanh tú nhìn lên.
" Làm sao? Anh ghen à?"
Trình Tự Cẩm chỉ cười nhạt không nói, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Ừ?"
Tô Nhan chỉ đảo cặp mắt nói: "Em đâu có, em chỉ hâm mộ bọn họ mà thôi."
Ánh mắt Trình Tự Cẩm xâm lược sâu, nhìn chăm chú, "Hâm mộ? Hâm mộ cái gì?"
Tô Nhan liếc mắt nói: "Đương nhiên hâm mộ, vừa thấy chàng trai trẻ và cô gái kia là sinh viên, làm thuê trong này, nhiều ngọt ngào, nhớ ngày đó cuộc sống đại học của em, ngoại trừ học tập chính là làm thuê, thế nhưng ngay cả rung động oanh oanh liệt liệt lòng người luyến ái cũng một lần nói đến, hơn nữa đã bị anh lừa được, lại nói tiếp đây thật đúng làngười nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa(5) ..."
(5) người nghe bi thương, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa: Nguyên văn là听者悲伤, 见者落泪的故 事啊. Mình đoán chắc là thơ trong một bài thơ nào đó. Mong mọi người thứ lỗi cho mình dốt nát không biết cái này là gì.
"Ừ, nghe người bi thượng, người rơi lệ khi thấy chuyện xưa..." Ngón taython dài của Trình Tự Cẩm nhẹ nhàng thưởng thức người của cô, giọng điệu thản nhiên, ý tứ hàm xúc lại lặp lại mười phần một câu cuối cùng của cô.