Editor: dohuyenrua
Trình Tự Cẩm lười biếng thu hồi ánh mắt chỉ nhìn Tô Diệu Mạn khẽ cười nói: "Diệu Mạn, trừ anh của em, Quyền Hạ và Cố Nghị, chị là hiểu rõ em nhất."
Tô Diệu Mạn chỉ cười lấy lòng một tiếng nói: "Vậy còn không mau nói dụng ý của em."
"Em muốn chị giúp đỡ cô ấy tồn tại có chỗ đứng trong vòng luẩn quẩn này, để cô ấy có địa vị ngang hàng với chị." Ánh mắt Trình Tự Cẩm xa xăm trầm giọng nói.
Tô Diệu Mạn nghe nói cảm thấy trầm xuống, ánh mắt cũng vài phần phức tạp thử hỏi nói: "Tiểu Cẩm, không phải là em muốn..."
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua nhếch môi cười nói: "Chị hiểu được em."
Đôi môi đỏ mọng của Tô Diệu Mạn mím thật chặt, nửa ngày mới mở miệng nói: "Tiểu Cẩm, có phải quá tàn nhẫn hay không?"
"Tàn nhẫn? Chẳng lẽ đối với em cũng không tàn nhẫn sao? Diệu Mạn, chị có biết bốn năm qua em trôi qua thế nào, nhìn em bốn năm trước, chị còn muốn nói hai chữ tàn nhẫn này sao?"
Trong lòng Tô Diệu Mạn co rút lại. Đúng vậy, bốn năm trước anh trải qua cái gì cô tận mắt nhìn thấy, nhưng ...
Ai ...
Chỉ mong quá trình này sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn, tiếp tục như vậy, đau khổ vẫn là hắn.
"Được, chị đã biết, chị sẽ giúp cô ấy có chỗ đứng ở làng giải trí, chỉ là, Tiểu Cẩm..."
"Hả?"
Tô Diệu Mạn nhìn gò má Trình Tự Cẩm lạnh lẽo khẽ cười một tiếng nói: "Không có gì, đường sao? Dài như vậy, ai biết có thể xuất hiện ngã rẽ hay không."
Trình Tự Cẩm chỉ cau mày, vẫn chưa trả lời. Mà Tô Diệu Mạn cũng chỉ thở dài một tiếng.
Cả đời dài như vậy, chẳng lẽ sẽ không có bất ngờ xuất hiện?
Tô Nhan ngồi trên ghế, lúc này suy nghĩ rất rõ ràng, hiện lên cặp mắt dịu dàng của Trình Tự Cẩm, làm cho trái tim cô đập lỗi nhịp.
Nghĩ tới, Tô Nhanh ôm ngực của mình thật chặt, cặp lông mày nhíu chặt vào một chỗ.
Thợ trang điểm thấy thế nghĩ là cô khó chịu chỗ nào không dám chậm trễ, vội vàng mở miệng dò hỏi: "Tô tiểu thư, ngài làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không? Có muốn gọi Trình tổng đến đây không?"
Tô Nhan nghe nói lập tức mở to mắt lắc đầu nói: "Không, tôi không sao, đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi."
"A, tốt."
Đợ đến lúc cô trang điểm xong đã không thấy Trình Tự Cẩm, cô tưởng là đã rời đi, dù sao anh bận rộn như vậy.
"Tiểu Cẩm vừa mới đi rồi."
Tô Nhan xoay người nhìn nụ cười ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc) trên mặt Tô Diệu Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ánh mắt có chút né tránh nói: "Chuyện kia, chị Diệu Mạn, thật xin lỗi, em không cố ý giấu diếm, thật sự là, phải ..."
Lúc này Tô Nhan cũng không biết giải thích thế nào, phải nói quan hệ của bọn họ, đích thực là vừa thay đổi.
Tô Diệu Mạn nhìn tay nhỏ bé của Tô Nhan dồn dập kéo cô khẽ cười nói: "Chị biết, bốn năm trước chị chỉ biết em, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, bây giờ cũng không tiện phải không?"
Nghe vậy, Tô Nhan cả kinh, không thể tin nhìn Tô Diệu Mạn hỏi: "Chị Diệu Mạn, chị, chị có biết em và anh ấy, anh ấy..."
Tô Diệu Mạn gật đầu nhẹ giọng nói: "Chị biết, không chỉ có chị, anh trai của Tiểu Cẩm biết, chị ly hôn với anh của nó là chuyện từ một năm trước."
Tô Nhan nghe nói gật đầu, suy nghĩ có chút không theo kịp, cô cho là hôn nhân của bọn họ không có người thứ tư biết, hoá ra...
Nhưng vì sao Trình Tự Cẩm lại nói cho anh trai và chị dâu của anh?
Tô Diệu Mạn nhìn vẻ mặt mê muội của Tô Nhan chỉ nhếch môi đỏ mọng, đúng, cô biết, cũng là ngoài ý muốn biết được, bọn họ đều ngoài ý muốn biết được.
Bốn năm trước, ba ngày ba đêm không liên lạc được với Trình Tự Cẩm, khi bọn họ tìm được anh, anh đã uống say như chết ở căn phòng kia, phòng đầy mùi rượu, chai rượu đầy đất, nhưng lại lộ ra giấy hôn thú ở bên chân anh.
Mà người trên giấy hôn thú làm cho bọn họ đều chấn động, không phải cái việc người đàn ông cưới người phụ nữ khác, mà thân phận của người phụ nữ đó là...