Trình Tự Cẩm chỉ trầm mắt buông cốc cà phê, thân thể thon dài tới gần cái ghế, một cánh tay tuỳ ý đặt lên bàn ăn nhìn cô nói.
"Phụ nữ quá thông minh cũng không đáng yêu."
Tô Nhan lùi về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy máu trong người có chút lạnh giá, lời nói rõ ràng như vậy.
"Vì sao? Không phải anh đã đồng ý với tôi là che giấu quan hệ của chúng ta sao? Vì sao còn làm lộ những hình ảnh đó ra ngoài ánh sáng?" Cảm xúc của Tô Nhan có chút kích động.
Cô rất khó tưởng tượng bây giờ bên ngoài đã hỗn loạn như thế nào, lại còn chuyện gì đang chờ cô.
Chỉ cần vừa nghĩ, cô đã sợ ...
Đây là một vòng luẩn quẩn như thế nào cô đã quá rõ, rốt cuộc dư luận có sự ảnh hưởng như thế nào cô cũng rất rõ ràng.
Tô Nhan hai chữ này có lẽ không phải mọi người đều biết, nhưng bây giờ, sau hôm nay, sợ là không ai không biết.
Nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt, càng khó coi, đầu từng cơn chóng mặt.
Trình Tự Cẩm nhìn thấy sắc mặt cô thật sự khó coi, chậm rãi đứng lên kéo eo thon của cô vào, lại đổi lấy một cái tát vang dội từ Tô Nhan.
Ba một tiếng...
Hai người đều ngây ngẩn cả người, lòng bàn tay Tô Nhan tê tê nhắc nhở cô vừa làm cái gì rồi.
Ánh mắt hung hăng loé lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt này bị cô đánh lệch về một bên, đôi môi đỏ mọng giật giật, cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Là anh không tuân thủ hứa hẹn trước, làm cho cô đứng ở đỉnh nghị luận.
Trình Tự Cẩm lại trầm mặt, hai tròng mắt híp lại, cánh tay dài dùng một chút sức nắm cả eo của cô, làm cho Tô Nhan khẽ cau mày.
"Anh làm tôi đau, buông ra." Tô Nhan cảm thấy bên eo sức lực tăng thêm, sắc mặt cũng trắng đi vài phần muốn đẩy anh ra.
Trình Tự Cẩm lại nghiêng mặt đi, nhìn cô ánh mắt sâu thẳm không dứt, nhìn Tô Nhan dần bỏ việc giãy dụa, sững sờ theo dõi cặp mắt lạnh lẽo của anh.
Cuối cùng, Trình Tự Cẩm thở dài một tiếng ôm cô vào ngực, tiếng nói trầm thấp thành thật vang lên ở đỉnh đầu cô.
"Em sợ hãi cái gì?"
Tô Nhan bị anh ôm vào trong ngực, tai phải nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, tai trái nghe tiếng nói trầm thấp của anh.
Cô sợ hãi cái gì? Cô đương nhiên sẽ sợ, hơn nữa sợ muốn chết, sợ bị chết đuối trong nước bọt của mọi người, sợ nghe được tiếng chửi rủa khó nghe.
Cảm giác được thân thể cô căng thẳng, hình như giọng nói của Trình Tự Cẩm mềm mỏng đi nhiều.
"Không cần sợ, tôi và em cùng nhau đối mặt."
Một lúc lâu, Tô Nhan bị anh ôm vào trong ngực mới chậm rãi mở miệng nặng nề nói: "Vì sao? Không phải anh đã nói có thể giữ bí mật quan hệ của tôi và anh."
"Theo lời em là quan hệ vợ chồng, chẳng lẽ có người công khai quan hệ đó của tôi và em?"
Tô Nhan trầm mặc không nói.
"Yên tâm, tôi sẽ không để em một mình, tin tưởng tôi đây là vì muốn tốt cho em, hử?"
Tô Nhan nghe lời của anh, trong lòng lại đang cười nhạo mình, tin tưởng? Cô còn có thể tin tưởng anh sao?
Một người đàn ông bí hiểm khó có thể nắm bắt như vậy, cô có thể tin tưởng anh sao?
Người đàn ông này là chồng của cô trên danh nghĩa, thế nhưng cô không dám tin tưởng anh.
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, điện thoại trong tay ầm ĩ không ngừng.
"A Ken."
Không biết đầu kia người ta nói cái gì, sắc mặt Tô Nhan càng ngày càng khó coi, sức lực để cầm di động tăng thêm vài phần.
Trình Tự Cẩm chỉ khẽ nhíu mày đoạt lấy điện thoại của Tô Nhan trầm giọng nói: "Tôi là Trình Tự Cẩm, cô ấy đang ở chỗ của tôi, sau đó tôi sẽ đưa cô ấy đến." Nói xong liền ngắt điện thoại.