Bạch Khuynh nghe tiếng vỗ tay chung quanh, cắn môi thật chặt, vốn định xem cô ta làm trò hề, lại không ngờ tình huống sẽ thành như thế, nhìn chằm chằm nụ cười rực rỡ trên mặt Tô Nhan, càng cảm thấy nó thật chói mắt.
Chậm rãi đứng dậy, do phải nhập vai vào nhân vật nên lúc này sắc mặt Bạch Khuynh có hơi tái, mang theo vẻ bệnh tật, đi đến bên cạnh Tô Nhan, cắn răng nói.
"Cô đừng có đắc ý quá, cho dù cô biết diễn thì thế nào, cái giới này cũng không phải chỉ cần biết diễn là được, cô sẽ hối hận khi tiến vào cái giới này."
Tô Nhan chỉ cười nhẹ đáp lại, nhẹ giọng nói: "Cám ơn tiền bối Bạch đã chỉ dạy."
Nói xong liền đi ra ngoài, để lại một mình Bạch Khuynh cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Nhan cười lạnh.
Suốt ba tháng sau đó, Tô Nhan hoàn toàn tập trung vào vai diễn, kỹ năng diễn xuất của cô càng ngày càng thu phục được nhiều người, ngay cả đạo diễn cũng khen cô.
Mà hôm nay chính là ngày đóng máy, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Tô Nhan cũng rất vui, đây là thành quả đầu tiên của cô, mặc dù chỉ là một vai phản diện, cũng không được yêu thích.
Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ cần được nổi danh, vai phản diện thì sao chứ.
Mà khoảng thời gian này, cô cũng không hề nhìn thấy người đàn ông kia, khiến cô cảm thấy sự xuất hiện của anh ta dường như chỉ là ảo giác của riêng cô, nếu không phải mỗi ngày đều phải diễn chung với Bạch Khuynh, quả thật cô đã cho rằng như thế.
Ngay khi cô vừa nhớ tới người này...
"Đạo diễn, tổng giám đốc Trình tới."
Đạo diễn nghe nói, liếc mắt nhìn Tô Nhan đang xem kịch bản, vội vàng đứng lên đi ra ngoài. Tô Nhan cũng sửng sốt, hoàn toàn không để ý tới cái liếc mắt nhìn mình trước khi đi của đạo diễn.
Tô Nhan ngồi trên ghế nhìn kịch bản trong tay, cảm thấy hơi khẩn trương, sao anh ta lại tới nhỉ?
Chẳng lẽ biết cô đang quay phim?
Cô còn đang bận nghĩ lung tung thì giọng nói của Bạch Khuynh đã vang lên bên tai.
"Cẩm tới."
Tô Nhan chớp mắt, lập tức vứt mấy suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu, hình như cô đã quên mất Bạch Khuynh rồi, trước đó anh ta cũng hay đến đây thăm người không phải sao?
Có gì phải khẩn trương cơ chứ, nghĩ một lát, cô liền tiếp tục học thuộc kịch bản trong tay.
"Tổng giám đốc Trình, sao hôm nay lại rãnh rỗi mà tới đây thế?"
"Thăm người." Một câu nói, khiến cho đạo diễn tập tức hiểu rõ, vội vàng quay lưng ra lệnh cho phó đạo diễn.
"Nhanh chóng gọi hết mọi người tới đây."
"Tôi, tôi đi ngay."
Trình Tự Cẩm nghe nói thì nhíu mày liếc mắt nhìn đạo diễn, đầy thâm ý, hai tròng mắt ẩn dưới cặp kính khiến người ta không thể nhìn thấu, trầm giọng nói.
"Không cần, đóng máy xong tôi sẽ mời mọi người ăn cơm, các ông cứ tiếp tục đi."
Đạo diễn nghe thế thì gật đầu nói: "Vậy tổng giám đốc Trình cứ ngồi đây chờ một lát, cũng sắp quay xong rồi."
"Ừ." Đáp xong liền ngồi xuống ghế, nhịp nhịp hai chân nhìn cô gái ngồi cách đó không xa, khóe môi cong lên.
Thật đúng là một cô gái không khiến người ta yêu thích nổi, cũng đã ba tháng không gặp anh, vậy mà giờ đến đầu cũng chả thèm ngẩng lên.
Nhưng mà, vậy mới thú vị.
Bạch Khuynh nhìn người đàn ông đang ngồi đó, cắn môi ra chiều suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu nổi anh đang nghĩ gì, ba tháng này anh luôn dùng thái độ lúc nóng lúc lạnh để đối xử với cô, nhưng mỗi khi cô đưa ra yêu cầu anh đều không nói hai lời mà lập tức thỏa mãn cho cô.
Hôm nay đến đây, là vì cái gì?
Vừa nghĩ, vừa nhìn sang hướng Tô Nhan, phát hiện cô ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cô mấp máy môi rồi đi về phía Trình Tự Cẩm.
"Cẩm, sao hôm nay anh lại rãnh rỗi mà tới thăm em thế."
Trình Tự Cẩm chỉ hờ hững đáp lại một chữ.
"Ừ."
Đạo diễn đứng bên cạnh nhìn Bạch Khuynh, như còn muốn nói gì nữa, vội vàng nói: "Bạch Khuynh, phải quay phim rồi, nhanh đi để còn đóng máy nữa."
Bạch Khuynh còn muốn nói thêm nhưng không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng theo đi đạo diễn.