"Tổng giám đốc Trình, vậy có khiến phu nhân nghi ngờ hay không?"
Trình Tự Cẩm nhìn ra cửa sổ, ngón tay thon dài đặt lên trán, hai mắt khép hờ, thấp giọng nói: "Cậu cho rằng cô ấy là người ngu?"
Hàn Lỗi nghe thế thì không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Trình Tự Cẩm nhìn Hàn Lỗi một cái, nói: "Dành thời gian sang Pháp một chuyến, gặp cậu ta."
Hàn Lỗi nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, gật đầu nói: "Dạ."
Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên, tình yêu?
Thứ tình yêu nực cười đó, nếu em đã muốn, vậy tôi sẽ thành toàn cho em.
"Chuyện Tô Nhan, cậu đi sắp xếp đi."
Hàn Lỗi mím môi mỏng, gật đầu lên tiếng: "Dạ, tôi biết rồi."
Tô Nhan cả đêm không chợp mắt, hôm sau đành phải vác hai vành mắt đen kịt đến trường quay, nhưng cô không ngờ, đó lại là ngày làm đảo lộn cả cuộc đời cô.
"Thế này là sao hả? Diễn viên nữ đó đâu rồi? Cứ nói không đến là không đến à? Đi đâu tìm đây, cả ngày hôm nay gần như đều là phần diễn của cô ta, người lại đi mất là sao hả?"
Tô Nhan vừa bước ra khỏi phòng hóa trang đã nghe tiếng đạo diễn quát mắng, đi tới bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao đạo diễn lại tức giận đến vậy?"
"Nghe nói nữ chính thứ ba hôm nay đột nhiên không tới, cũng không liên lạc được, không tìm được người, đạo diễn nổi giận, chúng ta nên tránh xa một chút, đừng tự rước họa vào thân, để họ giận chó đánh mèo lên chúng ta."
Tô Nhan nghe nói thì cười gật đầu một cái, liếc mắt nhìn rồi đi về phía Bạch Khuynh.
"Bạch tiểu thư"
Bạch Khuynh liếc mắt nhìn Tô Nhan, ngồi bên cạnh nhàm chán nhìn đạo diễn nổi giận, không kiên nhẫn nói: "Đạo diễn, hôm nay không quay phim sao? Không quay thì tôi về, thời gian của tôi rất quý."
Đạo diễn nhìn sang Bạch Khuynh, lại liếc sang Tô Nhan đang đứng bên cạnh, chớp chớp mắt, lại nói: "Nhanh chóng tìm cách liên lạc cho tôi, làm gì đó đi."
"Dạ dạ dạ, đạo diễn, tôi đang liên lạc, nhưng điện thoại di động vẫn không gọi được, người đại diện của cô ấy cũng không bắt máy, tôi..."
"A, được rồi, được rồi..."
"Alo, cô là người đại diện của Cố tiểu thư phải không? Sao hôm nay Cố tiểu thư lại không tới trường quay? Chúng tôi đã đợi cô ấy lâu lắm rồi, các người... Cái gì? Không, không quay?" Trợ lý cầm di động trợn mắt há hốc mồm.
Đạo diễn nghe thế thì lập tức giật lấy di động rống lên: "Các người có ý gì, cái gì gọi là không quay? Các người nói không quay là không quay sao? Lúc đầu đã ký hợp đồng rõ ràng rồi, không quay là vi phạm hợp đồng, các người phải bồi thường gấp đôi tiền hợp đồng, các người..."
"Alo, alo..."
"Diễn viên cái gì chứ, tư cách cái gì chứ, sao lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào thế này?"
Bạch Khuynh ngáp một cái, lười biếng nói: "Tôi nói này đạo diễn, cái cô Cố gì đó, nói gì mà khiến ngài tức giận đến vậy?"
Đạo diễn nhìn Bạch Khuynh, tức giận nói: "Bọn họ nói không quay nữa, tiền hợp đồng bọn họ sẽ bồi thường gấp mười, sao lại có người như thế được chứ?"
Bạch Khuynh nghe thế thì nhíu mày, nhìn đạo diễn, có chút không thể tin được nói: "Cái gì? Gấp mười? Cô ta nói giỡn hay là chưa tỉnh ngủ, gấp mười, vậy chúng là..."
Không đợi Bạch Khuynh nói hết câu, một người đã chạy đến lớn tiếng nói: "Đạo diễn, đây là tiền vi phạm hợp đồng do người đại diện của Cố Nhược Phán tiểu thư đưa tới."
Đạo diễn nhận lấy chi phiếu, nhìn con số bên trên, khóe miệng co giật, nhưng vẫn bất động thanh sắc, bực tức không thôi như cũ. Bạch Khuynh hứng thú nhìn tờ chi phiếu, chậm rãi đứng dậy cầm lấy, khuôn mặt vốn không đổi sắc sau khi nhìn con số trên ấy thì không còn bình tĩnh được nữa.
Thù lao diễn viên của Cố Nhược Phán là năm trăm vạn, hôm nay bồi thường gấp mười, là thành năm ngàn vạn!
Bạch Khuynh không thể tin được nhìn chằm chằm tờ chi phiếu trong tay.
"Thiệt hay giả thế, năm ngàn vạn."
"Đạo diễn, tôi đã kiểm tra rồi, tờ chi phiếu này là thật, hoàn toàn có giá trị."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Bạch Khuynh, sau đó rút tờ chi phiếu ra khỏi tay cô, đương nhiên ông biết đây là thật, lớn tiếng nói: "Nghỉ ngơi trước đã, tôi phải nghiên cứu lại với phó đạo diễn một lát." Nói xong thì cầm chi phiếu đi lướt qua mọi người.