Bên trong ngự thư phòng, Minh Thuần đế Vũ Văn Trác chăm chú xem tấu chương. Xem xong mặt rồng giận dữ, ném tấu chương xuống đất. Tiểu Thuận Tử, nhanh chóng dâng trà nhầm giúp vạn tuế gia hạ hỏa, không cần nhìn cũng biết nội dung tấu chương là gì. Ba năm nay, triều thần thường xuyên dâng sớ thiết lập hậu cung nhưng hoàng thượng vẫn không hề ngó đến, mỗi lần như vậy long nhan đều nổi trận lôi đình.
Lúc này từ trên trần nhà, bóng người áo đen thả xuống, cung kính hành lễ.
“Có tin tức?” Giọng Minh Thuần đế có chút khẩn trương, mấy năm nay hắn luôn cố tìm kiếm tin tức của đứa con hắn chưa bao giờ biết mặt, nhưng vẫn như cũ, bạt vô âm tính.
“Bẩm hoàng thượng, tin tức về tiểu chủ tử thì vẫn chưa có, nhưng..có tin tức về….Diệp gia”
“Diệp gia?” Minh Thuần đế nhíu mày
“Diệp gia tên là Diệp Khai, sống tại Mộc Châu, người này cùng với tiên đế có phần tương tự ạ”
“Ý ngươi là hoàng huynh của trẫm?”
“Đúng ạ”
Nghe vậy, mắt phượng híp lại nguy hiểm. Hoàng huynh sao?
………………..ta là đường phân cách Diệp phủ………………
Người nào đó lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, một tay cầm sách, một tay cầm đào, chốc chốc đưa vào miệng cắn cắn, nhai nhai.
“Mẹ, cha lại bắt nạt người ta, người ta chán ghét cha” Bản sao thu nhỏ của Diệp Khai đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phụng phịu lên án.
Người nào đó nghe giọng bất mãn của con trai bảo bối, liền đặt sách xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương, đưa tay nhéo gương mặt mềm mịn của bé, hỏi:
“Bắt nạt thế nào?”
“Cha không cho người ta ngủ cùng mẹ”
“Diệp Dực con có phải nam tử hắn đại trượng phu hay không, cư nhiên chạy đi mach lẽo” Người cha vô lương tâm trong lời kể của bé tiến vào.
Tiểu Dực nghe vậy chu môi:
“Người ta chưa phải là đại trượng phu, người ta vẫn còn là một em bé ngoan”
“Được, em bé ngoan, mau đến thư phòng đọc sách, luyện chữ đi nhé” Diệp Khai híp mắt cười, dịu dàng.
Diệp Dực nghe xong thầm than một tiếng, đúng là tự bê đá đập chân mình. Rất nhanh, bé liền ngước đôi mắt đáng thương nhìn mẹ, hy vọng nàng ra tay cứu giúp.
“Phải nha, Dực nhi ngoan, đi đọc sách luyện chữ nhé, lát nữa sẽ có món ngon cho con, nhé”
Bé sai lầm rồi, bé là một đứa cha không thương, mẹ không yêu mà. Cuối cùng trước khi rời đi, bé quay lại, khuôn mặt tràn đầy ý cười:
“Mẹ tối nay chúng ta kể tiếp câu chuyện ‘Sọ dừa’ nhé”
“Được” Người nào đó sảng khoái gật đầu.
Người còn lại nghe vậy, lập tức đen mặt, mắt hồ ly híp lại, nhìn sang tên gia hỏa kia, lại bắt gặp ánh mắt đắc ý lóe lên trong mắt nó, bất giác đưa tay ôm đầu. Hắn tạo nghiệt gì mà lại có một đứa con trai như vậy chứ.
Diệp Dực từ nhỏ đã có sở thích chọc cho lão cha mình tắt nụ cười hồ ly hàng ngày, lộ ra bộ mặt chân thật với cảm xúc nhất. Những lúc như vậy bé thấy mình có cảm giác thành tựu vô cùng.
Nhạc Nhan nhìn thấy bộ dạng ôm đầu của trượng phu liền bật cười khanh khách. Diệp Khai di chuyển đến gần nàng, mắt hồ ly cong lên, cúi đầu thổi khí vào tai nàng:
“Nương tử, vi phụ bị bắt nạt, nàng an ủi vi phu đi”
Nói xong không chờ nàng trả lời, liền một đường ôm nàng vào phòng trong.
Hôm sau, Diệp gia có khách, vị khách này đến từ kinh thành, dáng vẻ uy nghiêm, toàn thân toát ra hàn khí ‘chớ đến gần’, người nọ tự xưng là biểu đệ của Diệp Khai, Chung quản gia thấy hai người quả nhiên có nét tương tự nên cung kính mời vào.
“Gia và phu nhân có việc ra ngoài, chốc lát nữa sẽ về, công tử vào trong dùng ly trà nhé”
Người nọ gật đầu, thong thả tiến vào, bước vào trong hắn nghe thoang thoảng mùi hương quen thuộc, đây chẳng phải mùi hương ở Phong Lữ Cung của nàng hay sao? Mấy năm nay mỗi khi đau đầu vì chuyện triều chính, hắn thường đến Phong Lữ Cung ngồi ngây ngốc một lát, người ngoài nhìn vào nói là hắn đang tưởng niệm hoàng huynh, nhưng trong lòng hắn biết, không chỉ đơn giản như thế.
“Thúc thúc, người là ai?” Minh Thuần đế vừa nhấp một ngụm trà, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên, liếc mắt liền thấy một đứa bé tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng thấy…yêu nghiệt. Đứa bé đi đến gần hắn, bò lên đùi hắn, ngồi ổn định, im lặng chờ hắn trả lời.
“Con tên là gì?”
“Thúc thúc, mẹ nói, phép lịch sự tối thiểu là phải trả lời câu hỏi của người ta trước thì mới được quyền hỏi người ta”
Hắn ngẩng ra, xong lại nhếch môi cười, đứa trẻ thú vị, cư nhiên không sợ hắn, lại còn cả gan nói hắn không có phép lịch sự.
“Ta là đệ đệ của cha con”
“À, người ta tên là Diệp Dực, thúc cứ gọi người ta là tiểu Dực”
“Được, tiểu Dực”
“Thúc thúc, sao người ta chưa bao giờ gặp qua thúc?”
“Vì thúc ở tận kinh thành, lại bộn bề công việc, không có thời gian đến đây”
“Kinh thành? Có phải rất náo nhiệt hay không?” Bé nhiều lần nghe nói về địa phương này.
“Phải, rất náo nhiệt” Minh Thuần đế kiên nhẫn trả lời, còn dịu dàng đưa tay xoa đầu bé.
“Thúc thúc, người ta cũng muốn đến kinh thành” Diệp Dực chu môi nói
“Được, ta sẽ đưa tiểu Dực đến kinh thành, nhưng chuyện này không được tiết lộ cho bất cứ ai”
“Thúc thúc, thúc đang tính kế người ta” Diệp Dực híp híp mắt, cười rộ lên.
Minh Thuần đế có chút bất ngờ, đứa trẻ này…thú vị.
Khi phu thê Diệp Khai quay về, vào đến đại sảnh liền thấy con trai nhà mình ngồi phịch trên đùi vị khách kia, cái miệng nhỏ nói liên hồi, dường như đang kể chuyện cho người kia nghe.
Minh Thuần đế nghe tiếng bước chân, ngẩng mặt nhìn, Diệp Khai không chút ngoài ý muốn, cong khóe môi lên vui vẻ chào hỏi:
“Tam đệ, khỏe”
Nhạc Nhan khóe miệng co quắp lại, máy móc hướng khách gật đầu xem như chào hỏi. Hắn cũng nhìn thấy nàng, vội gật đầu rồi dời mắt, mấy năm qua, nàng vẫn không chút thay đổi, chỉ có tăng thêm khí chất thành thục của phụ nữ thôi.
“Đại ca, cuối cùng cũng tìm được huynh” Minh Thuần đế lạnh lùng nói.
“Tam đệ mấy năm nay vất vả rồi” Nói xong lại bước đến ghế, ngồi xuống.
Nhạc Nhan mang theo Diệp Dực đi vào, trước khi đi Diệp Dực còn quay lại nheo mắt nhìn Minh Thuần đế.
Tối hôm đó, Minh Thuần đế nói rằng mình rất yêu thích đứa bé tiểu Dực này nên muốn nhận bé là nghĩa tử, phu thê Diệp Khai cũng vui vẻ đồng ý, Diệp Dực lại càng vui sướng, cười khanh khách, gọi lớn một tiếng :
“Nghĩa phụ”
Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, Nhạc Nhan hốt hoảng khi không nhìn thấy con trai đâu cả, vào phòng nó chỉ thấy một phong thư:
‘Người ta đi kinh thành làm hoàng đế với nghĩa phụ đây, làm xong người ta sẽ về.”
Sau khi nhận được phong thư từ tay thê tử, Diệp Khai dở khóc dở cười, lại quay sang đưa tay lau nước mắt, an ủi người nào đó đang khóc đến thương tâm kia.
“Nhan nhi, không khóc, chúng ta sắp xếp đến kinh thành một chuyến nhé”
Người nào đó ngưng khóc, lau nước mắt, mạnh mẽ gật đầu. Đến kinh thành nàng nhất định phải đánh cho mông nó nở hoa mới thôi.
Ở một nơi nào đó, Diệp Dực đang ngồi trong xe ngựa xa hoa, bỗng nhiên rùng mình một cái, bé thấy sóng lưng có chút lành lạnh rồi.