Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 24: Nàng "ăn" không đủ no

Người nào đó lười biếng, nằm dài trên nhuyễn tháp, hai mát bắt đầu có dấu hiệu lim dim.

“Tiểu thư, người vừa dậy chưa được một canh giờ đâu, hoàng thượng căn dặn nô tỳ không được cho tiểu thư ngủ nhiều” Tiểu Mãn dậm dậm chân, tiểu thư từ ngày mang thai, trước đã lười nay còn lười hơn, từ khi hoàng hậu nương nương miễn thỉnh an mỗi sáng, tiểu thư ngủ một giấc liền đến giờ Thìn.

“……”

“Tiểu thư người ngủ thật rồi à?”

“…..”

“Tiểu thư người dậy xem quần áo người dặn Thượng Y Cục may hôm trước đi, thật là đẹp”

“Tiểu Thanh, muội mang Tiểu Mãn đi đi” Người nào đó lười biếng lên tiếng, mắt vẫn lim dim.

Tiểu Thanh gãi gãi đầu sau đó tiến đến chỗ Tiểu Mãn mạnh mẽ lôi nàng ấy đi.

“Nương nương, hoàng hậu nương nương đến rồi ạ” Bích Dao đi vào nhẹ giọng bẩm báo.

Khuynh Nhan mở mắt, nhíu mày suy nghĩ, không hiểu sao từ hôm sinh thần hoàng thượng đến nay, nàng ấy luôn đến đây ngồi ngây ngô đến khi thái y đến thăm bệnh mới trở về. Có khi nào thời gian này hoàng thượng cứ đến chỗ nàng nên nàng đắc tội hoàng hậu rồi không? Đúng, ai lại muốn trượng phu đến chỗ vợ lẻ mãi chứ.

Nghĩ đến đây nàng lại thấy phiền muộn, nàng cũng không muốn hoàng thượng đến chỗ người khác đâu. Làm sao bây giờ? Chị chị em em không phải sẽ vì tranh nhau cây kem mà đổ máu chứ?

“Tĩnh muội” Hoàng hậu cười cười tiến vào, gương mặt xinh đẹp trông có chút tiều tụy.

“Tỷ đến rồi, nào ngồi xuống, muội kêu Bích Dao mang vài món mới lên chúng ta cùng ăn nha” Khuynh Nhan vui vẻ hào hứng.

“Thái y đã đến xem mạch cho muội chưa?” Hoàng hậu ngồi xuống, cười hỏi.

“Dạ có lẽ sắp đến rồi ạ”

“Ừ”

“Bích Dao, mang một chút điểm tâm mới lên đi”

“Dạ, nương nương”

…………………………………………………………………………

Tối hôm đó, Chính Đức đế như thường lệ đến Phong Lữ Cung dùng cơm, Khuynh Nhan rầu rầu không biết phải làm sao mở lời, chẳng lẽ nói ‘hoàng thượng, người nên đến chỗ hoàng hậu đi, không lên chỉ ở cùng tần thiếp’ nàng đâu phải người tốt đến vậy chứ.

“Nàng làm sao vậy?”

“Dạ?”

“Nhìn nàng không có chút tinh thần nào cả” Chính Đức đế nhíu mày, hỏi tiếp:

“Có chỗ nào không khỏe sao? Trẫm gọi thái y nhé?”

“Không, không, tần thiếp chỉ đang sũy nghi một chút về hoàng hậu thôi” Người nào đó đành nói thật, nàng không muốn tính kế hay lừa bịp hắn.

“Hoàng hậu thế nào?” Hắn cũng lo lắng, biểu tỷ nhìn thấy Hàn Khanh chắc chắn sẽ rất kích động, nhưng Hàn Khanh lại có vẻ như rất lạnh nhạt tỷ ấy.

Khuynh Nhan nhìn thấy biểu cảm lo lắng hiện lên trong mắt hắn, lại thấy buồn một trận, dù sao người ta cũng có tình nghĩa phu thê mấy năm trời nha, mình là người thứ ba, không nên tham lam hơn nữa.

“Tỷ tỷ hình như có chút mệt mỏi, hoàng thượng người xem người tối nay có nên đến chỗ tỷ tỷ hay không?”

“Nàng là muốn dâng trẫm cho nữ nhân khác?” Hắn nhướng mày hỏi, vẻ vô cùng không vui.

“Làm gì có, tần thiếp còn ăn chưa đủ no đâu..” Chưa nói hết câu lại thấy vị hoàng đế nào đó đang híp híp hai mắt, cười như không cười nhìn mình, liền ngậm miệng, mẹ nó chứ, cái mồm lại nhanh hơn cái não rồi, có khi nào hắn nghĩ nàng thật dâm đãng hay không?

“Xem ra trẫm chưa cho nàng ăn no rồi, sau này trẫm sẽ cố gắng giúp nàng no nê hơn nữa” Hắn nhếch môi cười tà mị nhìn nàng , giọng quyến rũ . Thấy nàng vẫn im lặng, tai đỏ bừng, hắn vui vẻ nói tiếp:

“Trẫm sang xem hoàng hậu một chút, nàng dùng cơm xong tự mình đi dạo cho tiêu cơm, trẫm rất nhanh sẽ về.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn Chính Đức đế, nhu thuận ‘dạ’ một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ ‘lời đàn ông mà có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây”.

Sau khi Chính Đức đế đi khỏi, người nào đó liền nói với Tiểu Mãn:

“Tiểu Mãn, sáng mai ta muốn uống sữa đậu nành lá dứa”

“Dạ, tiểu thư dùng thêm ít thức ăn đi, nô tỳ dặn người chuẩn bị”

………Ta là đường phân cách Phượng Hoàng Cung…………

“Niệm nhi ngoan, Nhan tỷ tỷ đang có em bé, con không nên làm phiền tỷ ấy, có như vậy em bé mới khỏe mạnh, sau này mới có thể chơi đùa cùng con”

“Niệm nhi biết rồi, nhưng là nhan tỷ tỷ nói con có thể cùng tỷ ấy cơm, em bé cũng rất vui”

“….” Con bé này, hoàng thượng mỗi ngày đều đến Phong Lữ Cung dùng cơm, nó định làm kỳ đà cản mũi sao?

“Niệm nhi, hôm nay Nhan tỷ tỷ của con làm rất nhiều món ngon, trẫm phá lệ cho con sang dùng bữa cùng nàng đó” Giọng rồng mang ý cười vang lên.

“Cảm ơn nghĩa phụ” Niệm nhi vui mừng nhảy lên ôm chân Chính Đức đế.

“Chỉ hôm nay thôi” Vị vua nào đó liền cắt ngang sự vui vẻ của bé.

“Ngày mai không được sao?” Bé con đáng thương, yếu ớt hỏi.

“Không được” Chính Đức đế uy nghiêm phán quyết.

“Con biết rồi” Giọng ỉu xìu, sau đó hành lễ chạy vèo đi như một cơn gió.

Hoàng hậu bây giờ mới có cơ hội hành lễ.

“Biểu tỷ, sao trông có vẻ không khỏe vậy? Có cần truyền thái y không?” Chính Đức đế ra dáng em trai tốt lo lắng hỏi.

“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thiếp thân không có việc gì.” Ngừng một chút nàng nói tiếp:

“Hoàng thượng, Hàn Khanh chàng ấy giống như mất trí nhớ vậy, ta…”

“Biểu tỷ, trẫm đã biết chuyện này, bảy năm trước Hàn huynh bị trọng thương rất nặng, có thể vì vậy nên huynh ấy mất trí nhớ, trẫm hôm nay đến đây cũng muốn hỏi ý tỷ, tỷ định như thế nào?” Chính Đức đế ngắt ngang lời Lý Na, phải biết hắn hứa với người nào đó là sẽ về rất nhanh nha.

“Thiếp thân muốn xuất cung” Ánh mắt giọng nói đầy kiên định

“Biểu tỷ muốn đến Thiên Môn?” Chính Đức đế không chút ngạc nhiên, với tính cách của biểu tỷ hẳn nên làm vậy, muốn cản cũng chẳng được. Thấy Lý Na gật đầu, liền nói tiếp:

“Được, trẫm sẽ sắp xếp”

“Đa tạ hoàng thượng”

“Nhưng Thiên Môn là một nơi nguy hiểm, Hàn huynh hiện tại không nhớ được tỷ, sẽ vô cùng nguy hiểm, nhỡ huynh ấy..”

“Chàng sẽ không ” Lý Na to gan, ngắt ngang lời Chính Đức đế đang nói, nàng không muốn bất kỳ ai nghi ngờ tình cảm của mình và chàng ấy, nàng biết chàng sẽ không hại nàng đâu.

“Được, tùy tỷ, trẫm sẽ mang cho biểu tỷ một viên thuốc, tỷ uống vào cả người sẽ mệt mỏi, thái y bắt mạch cũng sẽ nghĩ tỷ bị bạo bênh, sau đó tỷ dùng nội lực của mình, đè ép ngưng mạch để giả chết, trẫm sẽ cho người hộ tống tỷ ra khỏi cung, truyền tin hoàng hậu đã chết, từ nay tỷ bắt đầu sống cuộc sống mới, có điều, Niệm nhi vẫn phải ở lại cung, khi nào tỷ ổn đinh và Hàn huynh nhớ ra thì quay về đón nó”

“Được, nghe theo hoàng thượng”

“Cũng không còn sớm, trẫm phải về Phong Lữ Cung đây” Nói xong định đứng lên ra về.

“Hoàng thượng” Lý Na gọi một tiếng

“Có chuyện gì?” Chính Đức đế nhướng mày.

“Không, không có chuyện gì” Không thể nói chàng ấy muốn đến Phong Lữ Cung, tuy chàng đã nói không hại Tĩnh muội nhưng nhỡ đâu hoàng thượng không tin, sẽ gây bất lợi cho chàng, không nói được.

“Ha ha, biểu tỷ yên tâm, nếu thực sự huynh ấy không hại đến Nhan nhi trẫm cũng sẽ không hại huynh ấy” Hắn cũng muốn dựa vào Hàn Khanh làm rõ một số chuyện, có vẻ như Hàn Khanh đã biết gì đó, hắn mơ hồ đoán được nhưng lại mơ hồ không hiểu gì. Hắn khẳng định mình hiện giờ yêu thích Khuynh Nhan, hắn không muốn nàng có điều gì giấu diếm hắn.