Sáng hôm sau, người nào đó tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
“Tiểu Mãn”
“Tiểu thư, người đã tỉnh”
“Giờ nào rồi?”
“Dạ, sắp qua giờ Mão rồi thưa tiểu thư, hoàng thượng nói tiểu thư không cần đến thỉnh an hoàng hậu, bên hoàng hậu cũng cho người qua thông báo nếu tiểu thư mệt thì không cần sang thỉnh an”
Nghe xong, người nào đó liền bật dậy, toàn thân ê ẩm, hạ thân trướng đau, lầm bầm rủa tên ngựa đực nào đó không biết tiết chế. Sau đó sai ngườinhanh chóng hầu hạ rửa mặt chải đầu, để kịp giờ thỉnh an hoàng hậu. Nàng làm sao không biết ý nghĩa của ‘được miễn thỉnh an’ chứ.
“Chủ tử, công công đến ban thánh chỉ”- Bích Dao đi vào cung kính thông báo.
“Ừ”- Liền đứng lên ra ngoài tiếp chỉ.
Ý chỉ đại khái là hoàng đế rất yêu thích nên ban hào Tĩnh, phân vị Phi. Sau khi khấu đầu tạ thánh ân, lại tặng cho công công một hầu bao, liền không chậm trễ ngồi kiệu đến cung hoàng hậu.
--- ------ ------ -----Phượng Hoàng Cung---- ------ ------ ----
“Sao còn chưa thấy vị bên Phong Lữ Cung đến vậy nhỉ?”- Lệ tần, Lệ Chi, bộ dạng không chút để ý, bâng quơ hỏi.
“Muội muội có điều chưa biết, người ta tối qua hầu hạ hoàng thượng, làm sao nhớ việc đi thỉnh an hoàng hậu chứ” – Trịnh phi, Trịnh Tố Liên ‘tốt bụng’ giải thích.
“Là bổn cung cho người thông báo, hôm nay nếu Tĩnh phi thấy mệt thì không cần thỉnh an”- Hoàng hậu cười hiền lành giải thích.
“Tĩnh phi?”- Vân quý phi nãy giờ vẫn ngồi im lặng bất chợ lên tiếng, bỗng một giọng the thé của vị công công cung Phượng Hoàng vang lên:
“Tĩnh phi nương nương đến”
Quả nhiên, đến trễ rồi. Người nào đó nhún người thỉnh an hoàng hậu và thi lễ với Vân quý phi. Sau đó bốn người còn lại cũng thi lễ với nàng. *
* Do Khuynh Nhan có phong hào nên dù cùng phân vị phi thì vẫn là cao hơn hai vị kia một bậc.
Nàng ngồi xuống chỗ của mình, vị trí bên phải, đối diện với Vân quý phi, nàng ta nhìn nàng nhẹ gật đầu rồi mỉm cười.
Hoàng hậu liếc thấy sắc mặt người nào đó tái nhợt liền thân thiết hỏi:
“Tĩnh muội, nếu mệt sao không ở lại tẩm cung nghỉ ngơi?”
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội mới vào cung, nên muốn đến trò chuyện với các tỷ muội nhiều hơn thôi. Mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ muội phiền phức.” – Người nào đó học theo tiểu thuyết cung đấu mà trả lời.
“Cái miệng nhỏ của muội thật là ngọt, bổn cung còn chưa nói chúc mừng với muội nha, lát nữa bổn cung sẽ tự tay chọn một món quà tặng muội”- Hoàng hậu ánh mắt tràn đầy yêu thích cười khanh khách nói.
“Muội muội tạ ơn tỷ tỷ ạ”- Nàng lại đứng lên thi một cái lễ.
“Ôi, tỷ tỷ thật là thiên vị Tĩnh Phi, muội muội khi mới vào cung còn chưa nhận được quà mừng của tỷ đâu.”- Vân quý phi một bộ ủy khuất, nũng nịu nói.
“Được, được, các muội hôm nay đều có quà nha.”
Mọi người lại cùng nhau cảm tạ hoàng hậu.
Khuynh Nhan có cảm giác vị hoàng hậu này cứ như một tay công tử phong lưu, còn các phi tần là tiểu thiếp của hoàng hậu vậy. Câu nói khi nãy điệu bộ cứ như : ‘Được được, gia sẽ yêu chiều tất cả các nàng’.
Đang miên man suy nghĩ, lại nghe hoàng hậu giọng mang ý cười nói:
“À, hôm nay thái hậu miễn thỉnh an cho các các vị muội muội, riêng Tĩnh muội nếu đã đến rồi liền theo ta đến gặp mẫu hậu đi”
Tất cả nghe thấy vậy liền lục tục kéo nhau ai về nhà nấy, hoàng hậu mỉm cười nói:
“Chỗ mẫu hậu cũng không xa, thời tiết hôm nay cũng tốt, chúng ta vừa đi vừa dạo, muội thấy thế nào.”
Khuynh Nhan còn chưa đoán ra được trong hồ lô của hoàng hậu bán thuốc gì đã bị lôi kéo ra ngoàì.
“Muội muội thật không giống với lời đồn”- Hoàng hậu lại thân thiết cười híp mắt nói.
Khuynh Nhan cũng cười cười, trong lòng thầm than, ôi hoàng hậu đây là đang cố ý chỉnh nàng sao, hiện tại hai chân nàng mềm nhũn, thắt lưng ê ẩm, mỗi bước đi hạ thân lại đau buốt.
Đi tầm một ly trà thì đến tẩm cung thái hậu. Mama quản sự nhìn thấy hai người vội hành lễ, rồi dẫn đường vào trong. Thái hậu đang dùng điểm tâm sáng, thấy người bước vào liền cười hiền hòa, thân thiết kêu ngồi xuống cùng dùng bữa sáng. Lại nhìn Khuynh Nhan cười híp mắt nói:
“ Vất vả cho con rồi, vất vả rồi, nhanh chóng hạ sinh hoàng tôn cho ai gia thôi”
Khuynh Nhan hùa theo cố gắng rặn đỏ mặt, làm ra bộ dạng xấu cho phù hợp với không khí, trong lòng lại thầm than không tốt, hoàng hậu dưới gối chưa có con, một phi tần nói trắng ra là vợ lẻ như nàng sao có thể chứ, thái hậu là đang hại chết nàng rồi.
Nhẹ liếc sang hoàng hậu để xem phản ứng, chỉ thấy hoàng hậu đồng một dạng với thái hậu, không có vẻ gì là khó chịu cả, nếu không phải thật lòng thì người này tâm cơ thật quá sâu đi. Lại nghe hoàng hậu vui vẻ nói:
“Đúng nha, lát nữa phải cho người mang thêm một ít thuốc tẩm bổ cho Tĩnh muội mới được”
“Vẫn là Na Nhi chu đáo”- Thái hậu lại phụ họa theo.
………………………….Phong Lữ Cung…………………………..
“Tiểu Mãn chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm, nhớ pha ít tinh dầu ta đặc chế”- Về đến tẩm cung, người nào đó bộ dạng như cá chết, nằm dài trên bàn tròn.
“Dạ tiểu thư”
“Tiểu Thanh, Bích Dao xoa bóp cho ta đi”- Bộ dáng ủy khuất, thê thảm, giọng điệu làm nũng, suýt làm Bích Dao cười thành tiếng.
“Nương nương, hiện giờ người nên xưng ‘bổn cung’ nha”- Bích Dao nhẹ giọng nhắc nhở.
Người nào đó chỉ khoát khoát tai, không chút để ý.
Lại một lát sau, Tiểu Mãn đi vào, báo là đã chuẩn bị xong nước tắm, người nào đó liền nhanh chóng đi ngâm người hưởng thụ. Sau đó lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tỉnh dậy thấy trời đã nhá nhem tối, liền gọi người vào rửa mặt, chải đầu.
“Tiểu Mãn nhanh chóng thông báo đã chuẩn bị xong bữa tối”
Người nào đó chậm rãi dùng bữa, lẽ ra theo như thường lệ, nàng cùng Tiểu Mãn sẽ ra ngoài đi dạo nhưng, hoàng cung là chỗ nào chứ, theo như định luật xuyên không, hễ nhân vật xuyên không, bước ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối, nên nàng dứt khoát đổi tiết mục đi dạo tiêu cơm sang tâm sự trong phòng với Tiểu Mãn.
Vậy là cuộc sống sâu gạo của người nào đó lại bắt đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tháng tám, trời chuyểnsang thu, không khí mát mẻ, người nào đó tiến cung cũng hơn một tháng, trừ ngày nhập cung, đến nay nàng vẫn chưa gặp lại hoàng đế.
Hôm nay, người nào đó đang ngồi gặm táo , đọc sách, lại có khẩu dụđến nói rằng ngày mai nàng sẽ cùng hoàng thượng tham dự lễ cưới của tam vương gia.
“Bích Dao, quà mừng liền giao ngươi chuẩn bị nha, cảm ơn”-
“Dạ, nương nương”
Người nào đó lại vươn vai, tiếp tục ‘công việc’ đang dang dở: vừa gặm táo vừa xem sách.