Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 67: Thím Nhâm hiến kế

Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi xin nghỉ nửa ngày ở thư viện, lên núi

tìm được Trương Bá Lâm, khuyên anh ta về nhà. Trương Bá Lâm tưởng Trương Lương và Phương thị đã chịu thỏa hiệp, vui mừng hỏi. “Cha mẹ đồng ý anh không cưới tiểu nương tử nhà họ Lí nữa?”.

Trương Trọng Vi nói. “Không phải, là Như Ngọc bảo em đến tìm anh, về phần nguyên do, em cũng không biết”.

Trương Bá Lâm nói. “Bọn họ không gật đầu, anh không về”.

Trương Trọng Vi không khuyên động được anh ta, đành phải một mình

xuống núi. Chàng hiểu tâm tư Trương Bá Lâm, thầm nghĩ : ca ca không muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí đại khái cũng giống như mình không thể

không cưới Lâm Y, nảy sinh tâm muốn giúp đỡ anh ta, nhớ đến Lâm Y xưa

nay là người nhiều chủ ý, liền tìm nàng, kể cho nàng nghe sự tình từ đầu đến cuối, mời nàng hỗ trợ nghĩ biện pháp.

Lâm Y đang giỡn với Hắc Thất Lang, dạy nó nằm xuống và bắt tay, nghe vậy vui đùa nói. “Bảo anh ta tìm một tiểu nương tử nhà quyền quý khác, chắc chắn Nhị lão gia

và Nhị phu nhân sẽ không buộc anh ta cưới cô gái họ Lí đó nữa”.

Trương Trọng Vi vội la lên. “Tôi đang nói đứng đắn đó, chớ hay

nói đùa, nếu ca ca cưới người ca ca không muốn cưới, cả ngày gia đình ầm ĩ không yên, thế nào cho phải?”.

Trong mắt Lâm Y, Trương Bá Lâm là người chấp nhất chuyện lễ giáo

nhất, lúc này chịu đấu tranh với hai vị song thân vì hạnh phúc cá nhân

thật sự ngoài dự kiến của nàng. Nàng đứng lên, suy nghĩ một lát, ra hai

chủ ý cho Trương Trọng Vi, một là đến trước mặt Phương thị, nói cho bà

ta rằng con dâu nhà quyền quý không dễ hàng phục; hai là đi kể lể cho

Trương Lương nghe thêm về cuộc hôn nhân bất hạnh của Trương Bát nương,

hy vọng ông ta có thể ngộ ra một chút, không đẩy con trai vào lối mòn

nữa.

Trương Trọng Vi dùng cả hai cách, nhưng không có tác dụng, Phương thị đương nhiên không hề muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, chỉ là bất lực; Trương Lương đã nhận định khổ cực của Trương Bát nương chỉ là tạm thời, thế nên nước đổ đầu vịt. Trương Trọng Vi hết cách, đành phải đi nói cho Như Ngọc. “Ta đã dùng mọi cách rồi, không giúp được ca ca, chắc chắn ca ca sẽ không chịu trở về ngay đâu”.

Như Ngọc nóng ruột cái bụng của cô ta, nhưng không thể không đợi, cô

ta muốn tự lên núi tìm lại sợ động thai khí, muốn viết giấy nhờ Trương

Trọng Vi mang đi lại chẳng biết chữ, cuối cùng nghĩ ra một chiêu : lấy

bút vẽ một người nữ mang thai, gấp kín, giao cho Trương Trọng Vi nói. “Làm phiền Nhị thiếu gia đưa cái này cho Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nhìn sẽ về ngay”.

Trương Trọng Vi nửa tin nửa ngờ, mang theo tờ giấy lên núi, chuyển

cho Trương Bá Lâm. Bức vẽ của Như Ngọc đã quá rõ ràng, Trương Bá Lâm vừa nhìn đã hiểu, hỏi. “Thật là tranh của Như Ngọc?”.

Trương Bá Lâm đột nhiên liền lo lắng, vội vội nhét mấy bộ quần áo vào tay nải, gấp gáp theo Trương Trọng Vi về nhà. Trương Trọng Vi cực thấy

khó hiểu, nhưng Trương Bá Lâm chịu xuống núi tóm lại là việc tốt nhất,

liền gãi gãi đầu, không thèm nghĩ nữa.

Trương Bá Lâm chạy về nhà như một cơn lốc, đi vào phòng Như Ngọc, đóng cửa lại, hỏi ngay. “Việc này có ai biết nữa không?”.

Như Ngọc hiểu anh ta nói về cái gì, xoa bụng, mặt đỏ lên, đáp. “Nhị phu nhân, thím Nhâm và thím Dương đều biết”.

Trương Bá Lâm nghe nói Trương Đống và Trương Lương chưa biết, tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi. “Mẹ ta nói thế nào?”.

Như Ngọc đùa nghịch góc áo, xấu hổ nói. “Nhị phu nhân bảo sẽ bày rượu, nâng em lên làm thiếp”.

Trương Bá Lâm vội la lên. “Hồ nháo!”.

Như Ngọc sửng sốt, lã chã chực khóc. “Em biết thân phận mình

không xứng với Đại thiếu gia, nhưng dù sao thiếu gia cũng phải xem ở cái thai trong bụng em, cho em một danh phận chứ”.

Trương Bá Lâm vội tiến lên bịt miệng cô ta, nói cô ta nhỏ giọng chút. “Đều là khối thịt này gây chuyện, tất cả do ta nhất thời xúc động, không nhịn xuống được”.

Như Ngọc khóc ra tiếng. “Đây là cốt nhục của Đại thiếu gia”.

Trương Bá Lâm vỗ vỗ vai cô ta, dỗ. “Không trách em, là ta sai, không nên làm bậy ra hậu quả lúc còn đang giữ hiếu”.

Như Ngọc nói. “Thiếu gia không phải hết tang kì mới đi Nhã Châu sao, còn đang giữ hiếu thế nào nữa?”.

Trương Bá Lâm thấy thẹn. “Nha đầu ngốc, cũng không phải bây giờ mới có bầu”.

Như Ngọc nghe vậy, mặt lập tức nóng lên, che mặt không dám nhìn anh ta. Trương Bá Lâm kéo tay cô ta xuống. “Không phải lúc ngượng ngùng, mau mau thương lượng phải làm cái gì bây giờ,

việc này nếu bị người rắp tâm phát hiện, tiền đồ của ta coi như hủy

hết”.

Thật ra hộ nhà nông, quy củ cũng không nghiêm, Như Ngọc không cho là đúng. “Em có đệ đệ cũng sinh trong hiếu kì, người ta nhiều lắm nói hai câu ra vào thôi, lại không làm gì”.

Trương Bá Lâm hoảng lên. “Tổ tông ơi, nói ra nói vào có nhỏ cũng

có lớn nha, năm sau ta vào kinh thành đi thi, nếu bị giáo quan biết

được, dù thi đậu cũng không được làm chức quan gì tốt”.

Như Ngọc bất giác đưa tay lên xoa bụng, cô ta thân phận ti tiện, đứa

bé chính là bùa hộ mạng của cô ta, tuy rằng chưa đến lúc, nhưng vẫn hết

sức quý trọng, luyến tiếc buông tay.

Trương Bá Lâm gặp cô ta im lặng, nói. “Em không muốn làm thiếp nhà quan lại sao?”.

Như Ngọc chưa gặp qua cơ thiếp nhà quan, nhưng nương tử nhà quan –

Dương thị, cô ta thấy mỗi ngày. Toàn thân khí phái, dù là nghèo, cũng

khiến người ta sinh lòng hâm mộ. Cô ta do dự nói. “Nhị phu nhân…”.

Trương Bá Lâm nóng giận. “Mẹ ta hồ đồ, chớ học theo bà ấy”.

Như Ngọc suy nghĩ nhất thời : cô ta là thân phận nào chứ, một nha

hoàn mà thôi, nếu Trương Bá Lâm đã không cần đứa nhỏ này, còn nhiều cách khiến cô ta phải sảy thai, Đại thiếu gia đã chịu thương lượng với cô

ta, nói vậy trong lòng ắt hẳn còn có cô ta, chờ thiếu gia ép mình phá

thai chi bằng chủ động đi, có thể giành được ít niềm vui, dù sao cô ta

còn trẻ, chỉ cần nắm trụ người đàn ông này, sầu gì không lại hoài thai.

Nghĩ đến đây, cô ta chảy nước mắt nhào vào lòng Trương Bá Lâm khóc ròng. “Chỉ cần thiếu gia tốt, bảo em làm gì cũng cam nguyện, con trai đáng thương, con trai của chúng ta, còn chưa gặp mặt đã…”.

Trương Bá Lâm áy náy, ôm lấy cô ta, an ủi. “Em bỏ đứa bé đi, ta vẫn nâng em làm thiếp”.

Lời này hòa tan đi không ít bi thương, Như Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười. “Nhị phu nhân cực nâng niu đứa nhỏ này, biết nói với phu nhân thế nào đây?”.

Trương Bá Lâm giận Phương thị quá hồ đồ. “Tiền trảm hậu tấu đi, chờ sự tình xong xuôi hãy nói với mẹ”.

Như Ngọc không đồng ý. “Đại thiếu gia nghĩ thay em một chút, nếu

đứa bé vô cớ sảy mất, Nhị phu nhân nhất định trách em không chuyên tâm,

còn không biết phạt em như thế nào đâu”.

Thủ đoạn của Phương thị Trương Bá Lâm gặp qua không ít, nghe vậy do dự, ngẫm nghĩ một lúc, nói. “Ta đi nói cho bà ấy”.

Như Ngọc thấy anh ta có trách nhiệm, cao hứng lắm, rưng rưng nhoẻn

cười. Trương Bá Lâm lại an ủi cô ta vài câu, đứng dậy đi tìm Phương thị, đóng cửa phòng lại, dập đầu. “Mẹ, con trai bất hiếu rước lấy đại họa, xin mẹ cứu lấy con”.

Phương thị bị dọa nhảy dựng, chẳng lẽ không phải vì tiểu nương tử nhà họ Lí nó mới lên núi, mà là vì phạm sai gì sao? Vội hỏi. “Ra chuyện gì, chớ hoảng, có mẹ đây, mau nói”.

Trương Bá Lâm lại dập đầu. “Như Ngọc có thai, mẹ chắc đã biết, con hồ đồ, trong lúc giữ tang cho ông nội lại phạm tội lớn như thế, làm sao mới tốt đây”.

Phương thị “Phù” một tiếng, vỗ ngực. “Tiểu tử ngốc, thiếu đường hù chết ta, mẹ còn tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này”.

Trương Bá Lâm vội la lên. “Này còn chưa tính đại họa? Vào chốn quan trường chắc chắn bị người ta đâm một nhát”.

Phương thị nói. “Trong thôn chúng ta, đứa nhỏ sinh ra vào lúc giữ hiếu đầy kia kìa, bây giờ con vẫn là anh thư sinh áo vải, sợ cái gì”.

Người này ngu xuẩn hết cứu được, cố tình lại là mẫu thân thân sinh ra mình, mắng không được, phạt không được, thậm chí chống đối cũng không

được, Trương Bá Lâm cảm thấy hai huyệt thái dương nhảy nhảy sinh đau, im lặng bình phục tâm tình lại, mới nói. “Mẹ, chuyện chốn quan trường

mẹ không hiểu đâu, con trông cậy vào thi đậu tiến sĩ, mở mang tiền đồ

kia, tuyệt đối không thể phá hủy vì việc này”.

Phương thị cả giận. “Ta không hiểu? Đừng quên cậu của anh cũng làm quan. Như Ngọc có bầu đứa bé kia, ta nói bình thường, là bình thường!”.

Trương Bá Lâm làm sao hiểu được tiểu nương tử nhà họ Lí gả vào nhà họ Trương đã thành kết cục không thể thay đổi, Phương thị một lòng muốn

trước khi con dâu sinh đích trưởng tôn phải có thứ trưởng tôn, một là vì chèn ép khí thế con dâu, hai là nhân cơ hội thu Như Ngọc về làm người

một nhà, giúp đỡ bà ta.

Trương Bá Lâm kiên quyết không chịu lưu lại đứa bé trong bụng Như

Ngọc, bắt đầu giằng co với Phương thị. Phương thị đang định phát uy, đã

thấy thím Nhâm không ngừng nháy mắt ra dấu với mình, liền ngậm miệng,

nói. “Anh đi về đi, để mẹ suy nghĩ đã”.

Trương Bá Lâm thấy bà ta nhượng bộ, liền đi về trước, chuẩn bị ngày

mai đến hỏi tiếp. Lúc gần đi luôn mãi dặn dò chớ để người ngoài biết

việc này.

Phương thị liên tục gật đầu, đợi anh ta vừa đi, liền hỏi thím Nhâm có chuyện gì. Thím Nhâm sợ Trương Bá Lâm chưa đi xa, nhỏ giọng thầm thì. “Nhị phu nhân, Đại thiếu gia không thành thật như Nhị thiếu gia đâu, cho dù

phu nhân không đồng ý, Đại thiếu gia vẫn sẽ tìm cách trừ bỏ đứa bé đó”.

Phương thị cũng hiểu tính tình Trương Bá Lâm, sầu nói. “Làm sao mới tốt đây”.

Thím Nhâm cười, hiến kế. “Nhị phu nhân, phu nhân giả bộ đồng ý

với Đại thiếu gia, lại lấy cớ cho Như Ngọc dưỡng thân mình, không thể để tân nương tử nhìn thấy, lặng lẽ giấu Như Ngọc đi, đợi đứa nhỏ ra đời

mới quyết định”.

Phương thị vừa rồi tỏ ra khôn ngoan lõi đời, nhưng thực làm như vậy lại lo dự. “Bá Lâm nói giữ đứa bé lại sẽ ảnh hưởng tiền đồ của nó”.

Thím Nhâm cười. “Đại thiếu gia hiện nay đã ra hiếu, đứa nhỏ chẳng qua sớm hai tháng thôi, Nhị phu nhân chờ đứa nhỏ lớn chút hãy đưa ra,

giấu hai tháng đó đi, ai nhìn ra được?”.

Phương thị cân nhắc nhất thời, mừng rỡ. “Kế này hay, đứa nhỏ sinh thiếu hai tháng với sinh đủ tháng thì dễ phân biệt, chứ một tuổi hay

một tuổi lẻ hai tháng ai phân ra được”.

Thím Nhâm cười. “Cần gì lâu như vậy, chừng nửa năm đã không kém bao nhiêu”.

Phương thị thầm nghĩ : rốt cuộc vẫn là người hầu hồi môn tri kỉ, đổi

làm người khác sao có thể nghĩ ra chủ ý hay như vậy được. Bà ta vui mừng thưởng cho thím Nhâm hai đồng tiền kẽm, thím Nhâm chê ít, lại không dám nói, âm thầm bĩu môi lui ra ngoài.

Phương thị càng nghĩ càng vui mừng, chờ không đến ngày mai, đã gọi ngay Trương Bá Lâm đến. “Mẹ cẩn thận nghĩ lời con mới nói, cảm thấy có lý, cháu trai có thể lại

sinh, nhưng tiền đồ của con không dung được một chút chậm trễ”.

Trương Bá Lâm thấy bà ta đã nghĩ thông, mừng không kìm hãm được, dập đầu tạ ơn bà ta.

Phương thị nói tiếp. “Như Ngọc đẻ non, nhất định phải nghỉ ngơi,

nếu còn ở trong phòng con sẽ chọc người nói nhảm, không bằng mẹ đưa nó

đi nơi khác chờ mấy tháng, đợi thân thể khỏe rồi đón về”.