Phương thị nghe nói Vương thị đòi giá một vạn đồng, không dám tin,
nhưng đành chịu, do dự luôn mãi, cảm thấy mức giá quá cao, bản thân bà
ta không thể làm chủ, liền sai thím Nhâm mời Trương Lương đến thương
nghị. Trương Lương nghe xong ba chữ “Một vạn đồng”, mắt trợn to hết cỡ, cả giận nói. “Nhà mẹ đẻ bà đúng là ăn cướp”.
Thật ra Phương thị đã âm thầm mắng Vương thị không biết bao nhiêu lần trong bụng, nhưng không ưa người khác nói nhà mẹ đẻ bà ta không phải,
cãi lại. “Trời đang nóng nực, băng lại là vật hiếm, bình thường đã
quý rồi, hơn nữa tôi mượn băng cũng không phải cho bản thân tôi dùng, là vì cha, người ta nói ‘trong trăm chữ, chữ hiếu làm đầu’, vì sao lão gia lại giận tôi tiêu tiền cho cha?”.
Trương Lương xác định là Vương thị xảo trá, lại bị Phương thị giảng
đạo lý á khẩu không trả lời được, ông ta một bụng tức không chỗ xả, bực
nói. “Nếu nhà mẹ đẻ của bà ngàn tốt vạn tốt, bà còn ở nhà họ Trương này làm chi”. Nói xong kêu thím Nhâm lấy một vạn đồng tiền cùng Phương thị về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.
Không có chuyện gì mà quay về nhà mẹ đẻ cũng không phải biến thành bị đuổi về, thím Nhâm hoảng hốt, vội nói. “Tiền trong nhà chẳng phải cồng kềnh, một mình tôi đi là được, cần gì Nhị phu nhân tự mình đi”. Nói xong, cầm lấy chìa khóa Phương thị đưa, mở hòm tiền, lấy ra mấy tờ tiền giấy, ý muốn một mình đi.
Trương Lương thấy một đứa hầu còn dám cãi ý ông ta, càng thêm buồn bực, mắng. “Nhà họ Phương các người không một thứ tốt”.
Thím Nhâm còn muốn khuyên thêm, Phương thị lại mở miệng. “Nghe lão gia, thu dọn vài bộ quần áo, chúng ta đi thăm Bát nương”.
Thím Nhâm nhìn Trương Lương thở phì phì đi ra, vội la lên. “Tôi đi tìm hai vị thiếu gia đến”.
Phương thị ngăn bà ta, nói chắc. “Băng còn chưa mượn được, ông ta còn phải đến đón ta về, sợ cái gì”.
Thím Nhâm vỗ đùi, vui vẻ. “A sao tôi lại quên cái này nhỉ, vậy thì chúng ta về, chờ Nhị lão gia đến mượn băng”. Bà ta biết Phương thị đã nắm được điểm yếu của Trương Lương, không có
gì lo lắng, đơn giản thu dọn hai bộ quần áo, trang sức đồ dùng rửa mặt
chải đầu cũng không mang, dìu Phương thị ra cửa.
Hai bà đến nhà họ Phương, Vương thị ra đón, câu đầu tiên là hỏi tiền, Phương thị kêu thím Nhâm giao tiền ra, lấy lại giấy vay nợ, soi kĩ càng rồi xé ngay tại đó. Thím Nhâm nhớ chuyện nhà họ Trương đón người, đòi
Vương thị. “Nhị lão gia nhà chúng tôi sai người đến mới cho mượn băng”.
Một thùng băng một ngàn văn tiền, việc làm ăn béo bở như vậy Vương
thị mới thèm nghe bà ta, nhận tiền đủ liền sai người nhanh gánh hai
thùng băng đi nhà họ Trương, cười nói. “Thân gia lão gia đã sảng khoái như thế, có vay có trả, ta sao không cho mượn?”.
Thím Nhâm sốt ruột đến độ giơ chân, vọt ra ngoài ngăn đón người
khiêng thùng. Chủ nào tớ nấy, bốn phu khuân vác tính tình cũng ương
ngạnh, không thèm liếc nhìn bà ta một cái, tùy tay đẩy ngã bà ta lăn
quay ra đất, nhấc thùng bước đi.
Hai thùng băng thuận lợi đến nhà họ Trương, phu khuân vác được dặn
trước, nhiệt tình mười phần, gặp nhà họ Trương không đủ nhân thủ, chủ
động nhấc hai thùng băng vào linh đường, tới trước linh đường vái trước
lại đem băng bỏ vào bốn cái bồn to. Trương Lương thấy kì quái, hỏi. “Phu nhân nhà các người không nói gì?”.
Đứng đầu phu khuân vác đáp lời, không khác lắm lời Vương thị.
“Trương nhị lão gia có vay có trả, phu nhân nhà tôi nói gì đâu? Lão gia
ngài nếu còn cần vay thêm, cứ cho người đến báo một tiếng là được”.
Trương Lương thấy hắn khách khí như vậy, thật có chút băn khoăn. “Hai thùng băng này chưa ghi giấy vay nợ”.
Phu khuân vác kia vừa gánh thùng không ra ngoài vừa cười nói. “Phu nhân nhà ngài còn ở nhà chúng tôi đây, ghi giấy vay nợ chẳng phải vô cùng tiện nghi? Ngài yên một trăm cái tâm”. Hắn đi tới cửa, đột nhiên nhớ lại Vương thị dặn, quay đầu thêm một câu. “Trương nhị lão gia, phu nhân chúng tôi nói, thời tiết càng nóng giá băng càng
tăng, hai thùng băng này phải trả thêm mỗi thùng một trăm văn, tổng cộng một ngàn hai trăm văn”.
Một phu khuân vác khác kéo hắn. “Phương phu nhân biết là được,
mày nói nhiều làm chi, Trương nhị lão gia là đại hiếu tử, chẳng lẽ cò kè mặc cả hai trăm văn tiền băng với mày?”.
Trương Lương đầy bụng oán hận bị nghẹn ngay đó, tức giận đến cả người run bần bật, muốn mắng vài câu, cái mũ “hiếu tử” lại chụp xuống, sợ bị
người ta dèm pha, thẳng đến khi phu khuân vác nhà họ Phương đi xa mới ra cửa chửi đổng. “Bỏ đá xuống giếng! Cả nhà họ Phương các người đều là sói ăn thịt người!”.
Thím Dương ở dưới mái hiên dò xét một lúc, thấy ông ta đang mắng hăng say, vội vội chạy đến phòng Lâm Y, thúc giục nàng. “Nhân lúc bọn họ đang loạn, cháu nhanh nhanh thu dọn mọi thứ, tiền tài trước giấu kĩ, miễn cho người khác nhìn thấy”.
Lâm Y cảm kích gật đầu, dọn hết giấy bút trên bàn xuống, nhấc nó qua, lại đóng cửa phòng, cúi xuống giường dùng cái xẻng nhỏ đào ra ba trăm
văn tiền nàng chôn sâu dưới đó, nàng còn một ít rải rác trong bình đồng, tổng cộng ba trăm năm mươi hai văn, nàng gom hết lại bọc trong khăn
vải, nhét vào rương quần áo.
Vừa mới xong, liền nghe thím Dương gõ cửa. “Tam nương tử, thím đến giúp cháu nâng rương”.
Lâm Y vội đi mở cửa, tạ ơn. “May có thím giúp cháu, quần áo Bát nương tử để lại cho cháu chừng hai rương lớn, một mình cháu sao khiêng đi nổi”.
Thím Dương vào phòng, cũng không động tay, đứng mép tường cười thần bí. “Thím già rồi, không đủ khí lực, có người khác đến giúp cháu khiêng”.
Lâm Y ra cửa thì thấy Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đứng ở nơi đó, nghiêm trang. “Chúng tôi đến giúp một tay”.
Lâm Y liếc thím Dương, hơi chút hờn dỗi, thím Dương hiểu nàng lo lắng, vội nói. “Nhị phu nhân bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi, Nhị lão gia đang ở trong phòng bực dọc, bên ngoài không có ai”.
Bà nói vậy là để Lâm Y yên tâm, lại hù hai anh em bên ngoài nhảy dựng, Trương Bá Lâm lật đật chạy vọt vào trong phòng, la lên. “Mẹ tôi không phải về nhà mẹ đẻ trả tiền nợ sao, đừng vội nói bậy”.
Trương Trọng Vi nói. “Chuyện bán lương thực bị lỗ, cha đã thôi không truy cứu nữa, vì sao phải đuổi mẹ về?”.
Thím Dương bị hai người bọn họ nắm lấy hai cánh tay, cũng quýnh lên. “Nhị phu nhân bán lương thực giá thấp lè tè, trong nhà lỗ nặng, Nhị lão gia
đã buồn bực vạn phần, đang lúc đó Phương gia còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một thùng băng hét giá một ngàn văn, hai vị thiếu gia tự mình
tính toán xem, chúng ta tổng cộng mất bao nhiêu tiền?”.
Mặc dù hai anh em không rõ lắm nhà mình có bao nhiêu tiền tài, cũng
mơ hồ đoán ra hai chuyện gom lại đối với nhà họ Trương là đại đả kích,
chẳng trách Trương Lương tức giận, đuổi Phương thị về nhà mẹ đẻ. Mẹ ruột bị đuổi, cả hai vô cùng khổ sở, mặt mày nhăn nhúm, không hề mở miệng
nói. Thím Dương thầm than, Phương thị có sai cũng là mẹ ruột, làm con
chỉ có phần duy hộ, không được chỉ trích, khó trách Lâm Y cũng có ý lui
hôn. Bà nhìn tình cảnh trước mặt có chút xấu hổ, vội lên tiếng ngắt lời. “Hai cái rương đâu, phải khiêng thế nào?”.
Hai anh em phục hồi tinh thần lại, nhớ tới mục đích đến, tạm gác tâm
sự, trước xắn tay áo chuẩn bị khiêng rương. Lâm Y lặng lẽ quan sát hai
tay Trương Trọng Vi, nhỏ giọng nói với chàng. “Tay anh còn sưng đỏ, cứ để đó cho em”.
Trương Trọng Vi lắc đầu, xưng. “Không có việc gì”.
Trương Bá Lâm lấy dây thừng giấu trong áo ra. “Chúng tôi có chuẩn bị mới đến, không cần thiết Nhị tiểu tử phải dùng tay”.
Hai người bọn họ thường xuyên giúp đỡ gia đình công việc đồng áng,
tay chân rất là nhanh nhẹn, hai ba mắc thừng đã cột chắc hai rương đồ,
phần dây dư mắc vào đòn gánh, mỗi người gánh một đầu, thoải mái đi hướng nhà kề.