Dương thị rất buồn bực, Điền thị nghĩ quẫn lần này, mời lang trung, bốc thuốc, sắc thuốc, vừa lãng phí tiền vừa hao tốn nhân lực, đúng là gánh nặng đá mãi không xong.
Lang trung còn chưa đến, Điền thị đã tỉnh lại, ôm đầu kêu đau. Dương thị dẫn theo Lưu Hà Lưu Vân đến phòng Điền thị, quăng trả ba cây trâm bạc mạ đồng lên giường cô ta, nói. “Nếu cô trăm phương ngàn kế muốn sáu quan tiền này, vậy thì cầm nó tự đi tìm lang trung bốc thuốc đi”.
Điền thị tuy yêu sáu quan tiền, nhưng cho rằng bản thân cô ta nếu tách khỏi nhà họ Trương căn bản không có cách nào sinh tồn độc lập, vì thế chỉ biết ôm đầu khóc.
Lưu Vân nói xéo. “Cô ta làm sao nỡ, ra khỏi nhà họ Trương, một cây châm cũng tốn tiền, sáu quan kia chẳng đủ tiêu”.
Điền thị thật là nghĩ như vậy, đột nhiên bị nói trúng tâm tư, nhất thời không biết nên khóc to hơn hay nên ngừng lại.
Dương thị chẳng qua là nhất thời nóng giận mới nói vậy, thật đuổi cô ta đi bà cũng không nhẫn tâm, liền sai Lưu Hà giao cây trâm cho Lâm Y, chuyển lời nàng rằng Điền thị ăn cơm bốc thuốc mời lang trung đều phải khống chế trong vòng sáu quan tiền đó, không được vượt qua.
Sáu quan tiền, quản Điền thị xem vết thương trên trán và ba bữa mỗi ngày vẫn là dư dả, Lâm Y không vì cô ta đáng ghét mà cắt xén bất kì thứ gì, cơm cũng vậy, thuốc thang cũng vậy, không thiếu cái nào.
Điền thị rốt cuộc còn trẻ, lại có nhà họ Trương cơm nước thuốc thang cung phụng, chỉ qua nửa tháng thương tích đã lành, đáng tiếc để lại một vết sẹo nhợt nhạt, phụ nữ đương thời lại không thịnh hành để tóc mái, bởi vậy vết sẹo trên mặt hết sức nổi bật.
Lâm Y thấy cô ta, nói. “Cô nói xem, đang yên lành đập đầu vào cột làm chi, phá tướng rồi, chỉ sợ làm thiếp cũng không tìm ra ai trong sạch nữa”.
Buổi nói chuyện dẫn tới Điền thị lại khóc một hồi, khóc xong, cô ta đến tìm Lâm Y tỏ ý muốn tái giá tiếp. Cô ta bảo rằng cho dù trên trán có sẹo, nhưng tuổi còn trẻ, vẫn sinh dưỡng được, nếu tiền lễ hỏi thấp một chút vẫn có người muốn.
Lâm Y trải qua Điền thị giấu giếm tiền, đập đầu tự vẫn đã sợ cô ta lắm rồi, ước gì mau chóng tống xuất cô ta đi, vì vậy mau chóng tìm người môi giới, nói rằng mặc kệ là nơi nào nhà nào, chỉ cần chịu tiếp Điền thị đi, khỏi cần tiền lễ hỏi cũng được.
Nhà họ Trương ai cũng nghĩ rằng Điền thị sẽ không gả ra được, nhưng không ngờ lúc này cô ta vận khí tốt, chưa được mấy ngày người môi giới đã dẫn một vị phu nhân tới, tự mình đến đàm giá cả.
Vợ cả tự mình tới lựa người được xem là một phần vinh hạnh. Lâm Y vô cùng tò mò, liền sai Thanh Mai nghênh đón bọn họ ở đại sảnh. Đợi gặp mặt rồi nàng mới phát hiện hoá ra là người quen, vị phu nhân này chính là hàng xóm cũ ở ngõ Châu Kiều, lúc trước từng cùng Trương Bát nương lên kinh – Đinh phu nhân. Đinh phu nhân nếu muốn mua thiếp hẳn là Cổ lão gia đã mãn hạn tù, Lâm Y hỏi thử thì đúng là vậy, thì ra Đinh phu nhân cầm tiền Lâm nương tử giao ra xong liền có vài phần hối hận, chuộc Cổ lão gia ra tù.
Lâm Y nghĩ rằng Cổ lão gia này thật là đáng chán, ông ta có thể ra tù sớm tất cả đều là công lao của Đinh phu nhân, kết quả vừa ra, chưa cảm kích vợ cả của mình không nói, còn vội vàng muốn nạp thiếp. Nàng bất bình thay cho Đinh phu nhân, nói. “Nhà bên ấy chẳng phải có Lâm nương tử rồi sao? Phải mua thêm nữa ư?”.
Đinh phu nhân nói. “Trước đó mấy ngày Lâm nương tử lạc đường, tới giờ chưa tìm thấy, tôi nhớ các con mong sớm được về quê, mà lão gia phải buôn bán lại, bên người không ai chăm sóc, bởi vậy muốn mua hai người, giống như trước đây, để ở Đông Kinh chăm sóc lão gia”.
Một người không đủ phải mua hai người? Lâm Y phản ứng đầu tiên là sửng sốt, chợt nhận ra hẳn là Cổ lão gia lo lắng mua thiếp rồi cũng ngoại tình gian díu như Lâm nương tử nên liền mua hai người, cho bọn họ giám sát lẫn nhau, đương nhiên cũng không bài trừ nguyên nhân Cổ lão gia là kẻ háo sắc.
Lâm Y gọi Thanh Mai dẫn Điền thị đi vào, chỉ vào vết sẹo trên trán cô ta, nói với Đinh phu nhân. “Cô ta chính là Điền thị, đã phá tướng, cũng không gạt phu nhân”.
Đinh phu nhân cười. “Lâm phu nhân nghĩ vì sao tôi phải đích thân đến đây xem mắt? Là sợ trên trán cô ta không có vết sẹo kia”.
Lâm Y giật mình ngộ ra, Đinh phu nhân tuy chuộc Cổ lão gia ra tù, nhưng căn bản không muốn ông ta sống vừa lòng đẹp ý, vừa vặn cứu ông ta ra có công, cho dù mua hai cái nồi thủng chảo nứt về, Cổ lão gia cũng không thể phát giận được.
Đinh phu nhân kể tình huống trong nhà cho Điền thị nghe, lại hỏi. “Lão gia nhà ta nhiều năm bôn ba bắc lộ, ta lại ở quê, bởi vậy phần lớn thời gian chỉ có ngươi và một thiếp nữa ở Đông Kinh, cô đơn là khó tránh khỏi, không biết ngươi có bằng lòng không?”.
Thiếp ở Đông Kinh còn chủ mẫu ở quê? Vậy nhà ở Đông Kinh chẳng phải là thiên hạ của thiếp hay sao? Đinh phu nhân nói, nghe vào tai Điền thị quả thực như một cái bánh bao thịt to toả mùi thơm ngào ngạt, khiến cả người cô ta kích động, không ngừng gật đầu như băm tỏi, sợ trễ một giây Đinh phu nhân sẽ thay đổi quyết định.
Đinh phu nhân thấy cô ta đồng ý nhanh như vậy, hỏi thêm một câu. “Ngươi suy nghĩ kĩ đi, một mình ở Đông Kinh không phải sung sướng gì, trăm ngàn chớ nên miễn cưỡng”.
Chẳng qua là không có đàn ông ở bên người thôi? Vậy có gì mà ghê gớm? Điền thị nhớ lại cuộc sống lúc trước của mình, từ lúc gả vào nhà họ Trương, gặp phải người chồng bệnh tật, những ngày sống như quả phụ chiếm đa số, đợi chồng đã mất, lại cô đơn lạnh lẽo, cô ta đã sớm quen ở một mình. Đinh phu nhân nói gian nan hiểm trở, cô ta thấy căn bản không đáng là gì.
Cô ta cười khổ một tiếng. “Có gì khổ hơn việc thủ tiết nữa đây?”.
Đinh phu nhân nhìn trúng cô ta thủ tiết, chịu được tịch mịch, hơn nữa trên trán còn có vết sẹo, nên mới cố ý chạy từ Đông Kinh đến Tường Phù, nghe cô ta trả lời như vậy, rất là hài lòng, liền quay đầu bàn chuyện lễ hỏi với Lâm Y.
Lúc trước Lâm Y đã bị tiền lễ hỏi nháo cho sợ quá rồi, liền thương lượng với Đinh phu nhân. “Lễ hỏi chúng tôi không cần, chỉ cầu kí khế trọn đời, mặc kệ Điền thị sinh lão bệnh tử thế nào, không còn liên quan tới nhà họ Trương nữa”. Nàng sợ Đinh phu nhân đa tâm, bổ sung thêm. “Tục ngữ có câu sơ gả theo phụ, tái giá theo thân, năm lần bảy lượt quay về nhà chồng trước thật không ra thể thống gì”.
Đinh phu nhân lấy làm lạ, hỏi. “Chẳng lẽ cô ta đã tái giá một lần?”.
Lâm Y cười, trả lời. “Đúng, tái giá một lần, cũng là làm thiếp cho một thương gia, nhưng gả đi chưa được mấy ngày, thương gia kia vì lấy lòng nương tử, liền trả về, thật cũng không phải cô ta sai”.
Đinh phu nhân gật gù. “Vợ cả của thương gia kia thật ra là người có phúc”.
Tuy rằng Lâm Y không thu lễ hỏi, nhưng Đinh phu nhân vẫn tượng trưng thanh toán hai quan, Lâm Y cầm hai quan đó, gộp cả tiền dưỡng thương của Điền thị nay chỉ còn lại một cây trâm, giao hết cho cô ta, nói câu. “Tự giải quyết cho tốt”.
Điền thị vui mừng quá đỗi, liên tục nói rằng cả nhà họ Trương từ trên xuống dưới chỉ có Lâm Y là người tốt. Lâm Y không cảm kích, nhíu mày trách mắng. “Trước khi đi cô còn muốn châm ngòi ly gián một hồi?”.
Điền thị sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Đinh phu nhân, vội vàng ngậm miệng. Đinh phu nhân hỏi. “Ngươi tính khi nào đến nhà của ta?”.
Điền thị cảm thấy làm thiếp cho nhà Đinh phu nhân quả thực là cơ hội ngàn năm có một, khẩn cấp nói. “Thiếp không có gì vướng bận, theo phu nhân đi ngay hôm nay cũng được”.
Đinh phu nhân tuy rằng kinh ngạc cô ta vì sao nóng vội như vậy, nhưng cũng không nói gì, hỏi qua Lâm Y xong, coi như đương trường lĩnh Điền thị đi luôn.
Lâm Y lấy tiền thưởng cho người môi giới, thanh thản thở phào nhẹ nhõm, ra viện trước bẩm báo cho Dương thị. Dương thị nghe xong gật đầu. “Con làm rất tốt, tuy rằng Điền thị tự chấp nhận hạ lưu, chúng ta phải hào phóng chút, không thể để người ta nói ra nói vào”.
Lâm Y xử lý xong chuyện này, chấm dứt phiền toái, vô cùng cao hứng về phòng dỗ con gái, lại dặn thím Dương nấu một bàn thức ăn ngon, hâm một bầu rượu nóng, buổi tối cả nhà ăn uống cho vui vẻ.
Cuộc sống dễ chịu trôi qua nhanh, chớp mắt đã tới Thất tịch. Lâm Y rất trọng ngày này, trình độ ham thích khiến Trương Trọng Vi không thể hiểu được. Cách mồng bảy tháng bảy còn hơn mười ngày, Lâm Y liền tự tay bắt đầu “ươm mầm”, nàng bỏ đậu xanh, đậu đỏ, tiểu mạch, ngũ cốc các loại vào bát ngâm nước xâm xấp, chờ mọc mầm lên, dùng dải màu thắt lại, đặt trong chậu nhỏ, sử dụng để tế sao Ngưu Lang, cầu được khéo tay.
Trước Thất tịch một ngày, Lâm Y dặn dò phòng bếp chuẩn bị gà và trái cây để cúng, gửi cho thân bằng bạn hữu, cũng tặng Âu Dương tham chính và các vị quan lại đồng nghiệp của Trương Trọng Vi.
Đêm Thất tịch, Trương Trọng Vi thấy Lâm Y coi trọng ngày này như vậy, trời còn chưa tối đã sai người bày dưa và hoa quả lên, đi kể công với nương tử. “Sáng sớm mai lại đến xem, nếu bên trên đóng mạng nhện thì coi như em đã cầu được khéo tay rồi”.
Lâm Y tự cầu khéo tay nhưng không thích Trương Trọng Vi như vậy, rất là bất mãn.“Sao, chàng chê em vụng về?”.
Trương Trọng Vi lấy lòng nương tử nhưng vuốt mông ngựa lại vuốt lộn xuống vó, cuống quít nói. “Không phải, không phải, nương tử biết làm hài, biết kết nút thắt, sao lại vụng về?”. Rồi bày tỏ sự khó hiểu. “Nương tử muốn cầu khéo tay nhưng không cho ta cầu thay nương tử, vậy phải đón tiết như thế nào?”.
Lâm Y quàng vào cánh tay chàng, nhéo một cái, sẵng giọng. “Nghe nói trong thành Đông Kinh tối nay náo nhiệt phi phàm, có cây niêu, có rối gỗ, có chòi rơm, bên trên còn cắm tua rua đủ màu, gọi là ‘lầu tiên’, ở nông thôn chưa bao giờ thấy, sao chàng không thừa dịp trời còn chưa tối, dẫn em đi dạo?”.
Thì ra nương tử muốn đi chơi, Trương Trọng Vi tỉnh ngộ, vội nói. “Chuyện có đáng gì, chúng ta đi”. Chàng tự mình đi vào lấy mũ trùm cho Lâm Y, lại gọi Hoa tẩu tử bế Ngọc Lan theo.
Làm gì có ai mừng lễ tình nhân còn mang theo tiểu kì đà, Lâm Y giận đến dậm chân. Hoa tẩu tử lanh mắt, thấy nàng không vui, bế em bé quay vào nhà, nói với Trương Trọng Vi.“Nhị thiếu gia, tiểu tiểu thư còn nhỏ, liền ở nhà đi thôi, Nhị thiếu gia và thiếu phu nhân đi dạo xong rồi về, lại cầu khéo tay cho tiểu tiểu thư”.
Trương Trọng Vi nghĩ cũng đúng, con gái chỉ mới lớn chút xíu, hôm nay trên đường nhất định rất đông người, lỡ đâu sơ xuất thì không tốt, vì vậy ôm tiểu Ngọc Lan hôn hít đủ kiểu xong mới trả cho Hoa tẩu tử. Chàng mang mũ trùm ra sân, tự tay đội lên cho Lâm Y, cả hai ra trước bẩm báo Dương thị, đồng loạt lên kiệu ngồi, hướng về thành Đông Kinh mừng tiết Thất tịch cầu khéo tay.