Lâm Y nghĩ, bản vẽ khách sạn là Thì Côn cống hiến, mặc dù hiện tại đổi thành cho thuê, việc đầu tiên vẫn nên thông báo cho anh một tiếng, vì thế thương lượng với Trương Trọng Vi, quyết định mời Thì Côn đến nhà, lại tránh tai mắt người ngoài nên cũng mời Thanh Miêu luôn, chỉ nói là Lâm Y nhớ thương muội muội, mời vợ chồng bọn họ tới uống rượu.
Thì Côn khôn khéo như vậy, đoán được vợ chồng Lâm Y đột nhiên mời là vì chuyện gì, nhận được lời nhắn, lập tức cùng Thanh Miêu, mang theo lễ vật đã chuẩn bị sẵn cùng đến nhà họ Trương.
Trương Trọng Vi tự mình dẫn bon họ vào viện sau, dặn dò thím Dương canh cửa. Lâm Y mời bọn họ ngồi vào bàn, dọn lên mấy đĩa kẹo mứt, vừa ăn vừa nói chuyện, kể lại sự việc người trong tộc không muốn kí tên, hiện tại không thể bán khách sạn.
Thì Côn nghe xong, không hề thấy lạ, cười nói. “Đại Tống chúng ta bán buôn phòng ốc vốn không dễ dàng, bằng không người ta đã ùn ùn kinh doanh kiểu này”. Cũng chủ động nghĩ cách. “Nếu bán không được thì cho thuê thôi, ấn định tiền thuê hàng tháng cũng vậy”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y nghe xong mừng rỡ, đồng loạt hỏi. “Liền cho cậu thuê, được không?”.
Thì Côn nghe xong cũng mừng rỡ, lập tức thương nghị tiền thuê, định ra giá xong, lại đưa ra kế hoạch hợp tác lâu dài, tức là về sau từ anh phụ trách tìm nơi hoang phế, sau đó xin Trương Trọng Vi sử dụng quan hệ mua lại, xây dựng cửa hàng hoặc phòng ốc theo ý anh, sau đó quay lại cho anh thuê hoặc bán đứt.
Có người hỗ trợ kiếm tiền ai mà từ chối, Trương Trọng Vi kinh hỉ vô cùng, lại băn khoăn. “Làm như vậy, có thiệt thòi gì cho cậu không?”.
Thì Côn cười như không, nói. “Nếu không có Trương tri huyện thì sao mua được đất, mọi thứ coi như đổ bể, là em rể được anh chiếu cố rồi”.
Vì chuyện mua bán lần này, hai người anh em đồng hao rốt cuộc tiêu biến rất nhiều khúc mắc, nói nói cười cười không ngừng. Thanh Miêu phát hiện Lâm Y vẫn tỏ ra sầu khổ, mới lặng lẽ hỏi. “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn hợp tác với nhà em?”.
Lâm Y trả lời. “Nếu không muốn đã chẳng mời hai người đến đây, khách sạn nhà chúng ta mới xây xong trước giờ vẫn gạt Đại phu nhân, hẳn em cũng biết. Vốn định bán nó đi, thu hồi tiền vốn, tránh thời gian lâu bị Đại phu nhân phát hiện. Nay biến thành cho thuê, tuy cũng là chuyện tốt, nhưng không có cách nào thu hồi tiền nhanh chóng, bị Đại phu nhân biết được thì phải làm sao?”.
Thanh Miêu nghe vậy cũng phạm sầu, nói. “Đại phu nhân luôn phản đối Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân buôn bán, nếu để Đại phu nhân biết hai người động đậy tiền trong nhà xây khách sạn cho thuê, dù ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn sẽ không thoải mái”.
Lâm Y gật đầu. “Chính là lo lắng vậy đó”.
Hai người khe khẽ trao đổi, bị Thì Côn nghe thấy, anh cố ý tương trợ, mới cố ý nói. “Có gì mà tán gẫu vui vẻ như vậy, nói cho hai anh em chúng tôi cùng vui nào”.
Lâm Y liền thuật lại chuyện phát sầu vì tiền vốn. Thì Côn nghe xong, cười nói. “Em cứ tưởng chuyện gì khó, dễ làm thôi, chúng ta trả tiền thuê theo năm, một lần trả luôn mấy năm, thẳng đến khi phu nhân tri huyện gom đủ tiền thì thôi”. Anh nói xong, ngừng một chút, chỉ vào Thanh Miêu. “Nhưng phải hỏi chủ quản khố phòng nhà chúng em trước”.
Thanh Miêu được người khác cất nhắc như vậy, chớp mắt liền đỏ mặt, dù vậy vẫn nói lanh lảnh hào khí mười phần. “Quyết định vậy đi!”.
Lâm Y được vợ chồng bọn họ tương trợ, dễ dàng giải quyết vấn đề, thật là vừa mừng vừa sợ, song song đứng dậy thành khẩn nói lời cảm tạ. Thì Côn và Thanh Miêu vội tránh đi, cúi người hoàn lễ. Bận rộn xong, ai nấy ngồi xuống, Lâm Y báo cho bọn họ số tiền vốn, Thì Côn đồng ý ba ngày sau đưa tiền tới, tiện đường kí khế ước.
Chuyện khách sạn đến đây đã định, vợ chồng Trương Trọng Vi dỡ xuống tảng đá trong lòng, hoan hỉ vui mừng bày rượu ra, bốn người ăn uống vui vẻ.
Hôm sau, việc Trương Trọng Vi lo lắng nhất đã xảy ra, buổi trưa, chàng đang ở trong phòng nhìn Lâm Y tự tay lau chùi mũ cánh chuồn của mình, đột nhiên Thanh Mai chạy hồng hộc tiến vào, thở hổn hển bẩm báo. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, mau, mau, Nhị phu nhân ở Đông Kinh đã tới”.
Tuy là chuyện nằm trong dự kiến, cả hai vẫn lắp bắp kinh hãi, Lâm Y cuống quít nói.“Mau nhanh chóng kéo thím đi, đưa đến nơi này trước”.
Thanh Mai vội vàng xoay người chạy ra ngoài, không ngờ chưa ra khỏi sân, đã gặp trúng Phương thị đi vào, dẫn đường cho bà ta tận phòng. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Nhị phu nhân tự đến đây”.
Dương thị là trưởng tẩu của Phương thị, Phương thị không đi gặp bà trước mà lại vòng ra viện sau ắt hẳn có nguyên nhân. Lâm Y mời bà ta ngồi, cố ý hỏi. “Thím đã gặp mẫu thân?”.
Hôm nay Phương thị đến có mục đích, nói năng vô cùng tỉnh táo. “Cô đã biết mà còn làm bộ”.
Lâm Y vẫn giả như không hiểu, nói. “Cháu dâu ngu dốt, mong thím giảng giải”.
Phương thị là người ngay thẳng, không thích nói vòng vo, gọn gàng dứt khoát biểu đạt ý đồ. “Cô thay tôi trả chín mươi quan cho mẫu thân cô, tôi sẽ bảo hộ bí mật đó cho cô”.
Lâm Y đã gom đủ tiền vốn, sao còn sợ bà ta nói cho Dương thị, cùng lắm thì chối không nhận khách sạn kia là của bọn họ là xong, miễn cho kẻ xấu bụng thường xuyên tới cửa tống tiền. Trong lòng nàng bình tĩnh, mặt vẫn duy trì nụ cười, nói. “Thím nói đùa, cháu làm người luôn chính trực, có bí mật gì đâu?”.
Phương thị thấy nàng không thành thật, cả giận nói. “Khách sạn ở cổng đông trong thành chẳng lẽ không phải của cô? Cẩn thận tôi mách mẫu thân cô, nói cô gạt bà ấy tự kiếm tiền riêng”.
Lâm Y dám đánh đố rằng Phương thị cũng chẳng biết khách sạn mặt mũi ra sao nằm ở chỗ nào đâu, liền trao đổi ánh mắt với Trương Trọng Vi, nói tiếp. “Thím nhất định hiểu lầm gì rồi, chúng cháu không có khách sạn nào ở cổng đông trong thành cả, chỉ có một toà tửu lâu thì đã trao tay cho Bát nương tử rồi”.
Phương thị thấy nàng nói chắc như vậy, Trương Trọng Vi cũng im lặng, liền bắt đầu dao động, hoài nghi có phải Trương Lương lừa bà ta không. Nhưng bà ta khó khăn tới đây một chuyến, ngồi kiệu mất tận mấy chục văn, sao lại đi tay không về được, cương quyết nói. “Cho dù không có khách sạn, tửu lâu vẫn có tiền thuê, Trọng Vi lại làm tri huyện nữa, hẳn là bổng lộc không ít, chín mươi quan tiền kia các người trả thay tôi đâu khó khăn gì”.
Chín mươi quan chính là chín mươi ngàn văn tiền, bà ta đúng là công phu sư tử ngoạm, Lâm Y và Trương Trọng Vi đều sợ tới ngây người. Phương thị thấy thế, quay qua Trương Trọng Vi, tố khổ. “Tôi khó khăn nuôi lớn anh, đừng nói tiền cơm canh tiền công sức, chính là học phí cho anh lên học đường cũng vượt xa con số chín mươi quan, nay anh tiền đồ trải rộng, lại không thiếu tiền, chẳng lẽ không thể trả nợ dùm tôi chín mươi quan hay sao?”.
Nói chuyện vừa có lý vừa có tình, ngay cả Lâm Y cũng muốn động lòng. Trương Trọng Vi nước mắt doanh tròng, đầu môi đã định đáp ứng. Nhưng Lâm Y kéo chàng một phen, nói. “Thím nói có lý, thím nuôi nấng Trọng Vi một hồi, cho dù chàng không thể báo hiếu thím, cũng nên báo ân, nhưng chúng cháu ở nhà là sấp nhỏ, bên trên có phụ thân mẫu thân, tiền trong tay đều là tiền chung, không có tiền riêng, thím thư thả chúng cháu báo cáo mẫu thân, lại hiếu kính thím chín mươi quan”.
Lời này nói cho Phương thị nghe nhưng khiến Trương Trọng Vi yên tĩnh trở lại, Lâm Y nói đúng, là nàng quản sổ sách, nhưng một li một phân đều dưới con mắt của Dương thị, vô duyên vô cớ mất chín mươi quan, làm sao giải thích? Cho dù chàng có thể dốc ra chín mươi quan tiền riêng cho Phương thị, cũng không nên gạt Dương thị, nếu bị bà biết được, sẽ thất vọng đau khổ chừng nào?
Chàng nghĩ đến đó, liền lên tiếng ủng hộ. “Thím, nương tử cháu nói đúng, chín mươi quan này cứ tính vào cho cháu, nhưng phải nói cho mẫu thân biết trước”.
Phương thị sợ Dương thị còn hơn cả nắm đấm của Trương Lương, vừa nghe liền nóng vội, mắng. “Anh cưới vợ liền quên mất mẹ anh, chỉ có chín mươi quan thôi, anh vẫn phải báo cáo cho bà mẹ thừa tự của anh”.
Trương Trọng Vi không biết Phương thị e ngại Dương thị như vậy, khó hiểu nói. “Thím, cũng không phải cháu không trả dùm thím, thím sốt ruột chuyện gì?”.
Phương thị quê độ không thể thừa nhận mình sợ Dương thị, ấp úng nói không xong, chỉ hát đi hát lại câu con trai tri huyện không thể trơ mắt nhìn mẹ ruột đói chết.
Lâm Y thấy bà ta càng nói càng vớ vẩn, chỉ nói. “Thím nói quá lời, làm sao ra nông nỗi, hôm qua Trọng Vi còn định trợ giúp Đại ca kiếm tiền dưỡng gia, nhưng thúc thúc mãi không chịu”.
Nàng nói xong, thành công dẫn dắt đề tài rời đi, tinh thần Phương thị tỉnh táo trở lại, hỏi. “Là nghề gì? Sao không nghe thúc thúc anh nhắc tới?”.
Trương Trọng Vi kể chuyện mở học quán cho bà ta nghe, nói. “Có cháu ở Tường Phù còn sợ ca ca không kiếm được đệ tử sao? Chỉ là thúc thúc một lòng mong ca ca xuất sĩ làm quan, không chịu đồng ý”.
Phương thị khác Trương Lương, bà ta không màng Trương Bá Lâm làm quan hay không làm quan, chỉ cần anh ta có thể kiếm được tiền nuôi sống gia đình, bình an là được, vì thế mắng to Trương Lương già lú, không chịu cho Trương Bá Lâm làm việc, chậm trễ kiếm tiền.
Vợ chồng Trương Trọng Vi thấy Phương thị ủng hộ Trương Bá Lâm dạy học, mừng thầm, vì thế kẻ xướng người hoạ khuyên bà ta mau về nhà thuyết phục Trương Lương, để Trương Bá Lâm sớm ngày kiếm bạc.
Phương thị biết được Trương Trọng Vi nguyện ý bỏ tiền mở học quán, thập phần cao hứng, tạm thời quên mất chín mươi quan kia, cười hớn hở. “Các con là huynh đệ ruột thịt, nên như vậy, giúp đỡ lẫn nhau mới là đúng đắn”.
Lâm Y gật đầu phụ hoạ, tự tay bao một bao trái cây để bà ta mang về cho Trương Tuấn Minh ăn, lại sổ ra một trăm văn cho bà ta. “Thím, đây là tiền riêng cháu dâu vụng trộm để dành, đưa cho thím trả tiền ngồi kiệu, bây giờ đi về, để cháu dâu phái cỗ kiệu đưa thím, khỏi cần thím tiêu pha”. Nói xong, cố ý dặn dò bà ta chớ nói cho Dương thị biết.
Phương thị không ngờ Lâm Y đưa đồ ăn còn đưa tiền, vui mừng hơn hẳn, xem nàng phá lệ vừa mắt, cười cười theo Thanh Mai đi ra ngoài, lúc gần về còn thân thiết nói. “Chờ cháu sinh xong thím lại đến thăm”.
Quá khứ Lâm Y cố ý lấy lòng Phương thị, Phương thị chưa bao giờ cảm kích, bây giờ chỉ bao một bao trái cây, thêm một trăm văn tiền liền đổi được Phương thị tươi cười, khiến nàng không hiểu. Trương Trọng Vi cũng không hiểu, nghi hoặc hỏi. “Sao đột nhiên thím đổi thái độ với em vậy?”.
Lâm Y nói. “Nhất định là thấy chàng nguyện ý giúp Đại ca mở học quán”.
Miệng nàng nói như vậy, trong lòng cũng cân nhắc, tổng kết ra ba bí quyết dỗ Phương thị. Một, vì bà ta đã dưỡng dục Trương Trọng Vi, có thể cho tiền, nhưng không thể cho nhiều; Hai, không thể cho quang minh chính đại, phải nói là tiền riêng, còn phải dặn dò bà ta giấu giếm Dương thị; Ba, nếu Phương thị xài chiêu công phu sư tử ngoạm, liền đẩy Dương thị ra làm nguỵ trang.
Lâm Y ngẫm nghĩ, phì cười, xem ra muốn lấy lòng Phương thị cũng không khó như mình tưởng.