Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 234: Một lòng chấp niệm

Trương Trọng Vi vội la lên. “Ngươi muốn sửa trị hắn, ta không có

nửa phần ý kiến, thậm chí còn muốn ủng hộ, nhưng hôm nay hắn là khách

trong nhà chúng ta, ngươi muốn đập hắn cũng phải chờ hắn ra khỏi nhà họ

Trương cái đã, nếu không bình an nguyên vẹn tới phủ tri huyện xong liền

bầm dập đi về, biết nói sao đây?”.

Lâm Y khuyên nhủ. “Thanh Miêu tính tình nóng nảy bộc trực, nói cũng không thay đổi được, chàng

ra đằng trước xem thử tin tức thế nào, người đến là ai?”.

Trương Trọng Vi đồng ý đi ra đằng trước, nhưng chưa ra khỏi cửa, đã gặp Lưu Hà dẫn theo một người ăn mặc giống như bà mối, che ô xanh, đi hướng bên

này. Chàng lui vào trong phòng, để Lâm Y đi xem, Lâm Y cho Thanh Miêu

đứng dậy, trốn vào tây sương phòng, đừng để người ta nhìn thấy đang

khóc.

Người phụ nữ che ô xanh theo Lưu Hà đi vào dập đầu vấn an,

sau lưng gùi một thúng tơ lụa, quả thực là bà mối, hỏi ra thì nhà họ Thì sai người đến đúng là bà ta.

Lâm Y và Trương Trọng Vi nhớ tới ban nãy Thanh Miêu bị doạ, đều nhịn không được cười. Bà mối nói rõ ý định

đến, một là muốn chuộc thân cho Thanh Miêu, hai là muốn thay mặt nhà họ

Thì cầu cưới Thanh Miêu. Vừa muốn chuộc thân, lại đặc biệt mời bà mối

đến, là nạp thiếp hay cưới vợ cả nhìn là hiểu ngay. Lâm Y vừa kinh vừa

hỉ, nói với bà mối. “Thanh Miêu từ nhỏ hầu hạ ta, ta cũng mong cô ấy có nơi quy túc tốt, nhưng cô ấy có chịu hay không còn phải tự nói lên ý kiến, bà cứ về trước, chờ ta hỏi xong sẽ hồi âm”.

Nàng muốn

thưởng, nhưng Thanh Miêu ở tây sương phòng, thím Dương dưới nhà bếp, tuy có Lưu Hà ở đây nhưng cũng không thể để cô ta vào buồng trong lấy tiền

được, vì vậy tự mình vào trong mang phong bao ra thưởng cho bà mối.

Bà mối nhận tiền thưởng dày, cảm thấy việc này có hy vọng vô cùng, thêm

thấy Lâm Y bụng lớn còn phải tự thân vận động, thầm nhận ra một đường

phát tài khác, tròng mắt đảo mấy vòng, cáo từ rời đi, thẳng đến nhà

người môi giới trong thị trấn.

Lâm Y tiễn bước bà mối, gọi Thanh

Miêu đi vào, nói chuyện vừa xảy ra, cười nhìn cô. Thanh Miêu đỏ mặt,

nhăn nhó đứng lên, một lúc lâu sau mới nói. “Không phải tới tìm em tính sổ là tốt rồi”.

Lâm Y phì cười. “Lá gan em chỉ có bấy nhiêu thôi hả? Cho dù nhà họ Thì thật tới tính

sổ, cũng có Nhị thiếu gia che chở, đừng quên nay Nhị thiếu gia là đường

đường tri huyện”.

Nàng nói xong, quay đầu sang phía Trương Trọng Vi, thế mới phát hiện ra mặt chàng đang đen như đít nồi, kinh ngạc hỏi. “Nhà họ Thì cầu hôn là việc vui, vì sao mặt chàng lại như vậy?”.

Trương Trọng Vi không lên tiếng, chờ Thanh Miêu lui xuống, mới nói. “Nương tử không ngẫm lại xem, Thanh Miêu giỏi giang thật nhưng chỉ là tỳ nữ

thôi, Thì Côn nhà hắn cơ nghiệp lớn, sao phải đòi cưới Thanh Miêu?”.

Lâm Y không cho là đúng. “Thì Côn giàu thật, nhưng chỉ là thương nhân, cưới tỳ nữ thì làm sao?”.

Trương Trọng Vi lắc đầu, nói. “Nhà hắn đúng là hộ tịch thương gia, nhưng ở Tường Phù là một đại gia tộc,

chi phồn diệp mậu, sao lại dung thứ hắn cưới một tỳ nữ về nhà? Nạp làm

thiếp thì thôi không nói”.

Lâm Y nói. “Bà mối cũng tới rồi, chàng vẫn còn nghi ngờ?”.

Trương Trọng Vi hừ. “Khẳng định là hắn mơ ước khách sạn nhà chúng ta, muốn tạo quan hệ với nhà họ

Trương nên mới thuyết phục người trong tộc cho cưới Thanh Miêu”.

Nghe xong câu này, Lâm Y cũng trở nên chần chừ, nếu Thì Côn quả thật

như Trương Trọng Vi suy nghĩ, thì hôn sự này đúng là nên châm chước lại.

Trương Trọng Vi trở về tiền nha làm việc, trước khi đi khẳng định lại lập

trường của mình lần nữa, không cho gả Thanh Miêu vào nhà họ Thì, miễn

cho lầm lỡ cả đời cô.

Thanh Miêu tránh ở tây sương phòng,

gặp Trương Trọng Vi ra khỏi viện, mới chạy vào đại sảnh, nhìn Lâm Y

trông mong. Lâm Y thở dài. “Em yên tâm, dù không có người tới chuộc thân, chờ em xuất giá ta vẫn sẽ trả lại giấy bán mình cho em”.

Thanh Miêu lại đỏ mặt, cúi đầu nhìn chân, nói nhỏ xíu. “Nhị thiếu phu nhân biết không phải em đang muốn hỏi cái này”.

Lâm Y biết cô là người tỉnh táo, cũng không gạt, kể từ đầu chí cuối cho cô

nghe phân tích và thái độ của Trương Trọng Vi, lại nói. “Nhị thiếu gia là muốn tốt cho em, sợ em nhìn người không rõ, em chớ trách thiếu gia”.

Trong lòng Thanh Miêu ngũ vị trộn lẫn, nỗ lực tươi cười. “Nhị thiếu gia nói như đánh thức người trong mộng, em chỉ là một nha hoàn,

năng lực nào khiến Thì đại quan nhân coi trọng? Là em người si nói mộng, cứ tưởng thật thôi”.

Lâm Y thấy cô khổ sở, cũng không chịu được, ngẫm một hồi mới nói. “Mặc kệ anh ta thật tình hay giả ý, dù sao tam môi lục sính, vị trí chính

thất không thể giả được, huống chi có chúng ta cho em chỗ dựa, gả cũng

không sao. Chỉ cần em gật đầu, ta sẽ đáp lời cho bà mối”.

Thanh Miêu kiên quyết lắc đầu. “Người cưới em có thể vô tình với em, nhưng sao có thể rắp tâm âm mưu? Nếu em

lập gia đình mang đến phiền toái cho nhà họ Trương, cả đời em đều băn

khoăn”.

Nếu là nha hoàn khác, nghe được có thể gả vào hào môn làm chính thất, chỉ sợ đã ba chân bốn cẳng đi mất, để ý chủ nhân như

thế nào đâu. Lâm Y cảm động phi thường, khuyên và an ủi Thanh Miêu vài

câu, cho cô lui xuống nghỉ ngơi, hôm nay không cần hầu hạ.

Nhà họ

Thì khiển bà mối đến cầu hôn rất nhanh đã truyền khắp hậu nha, trở thành tin sốt dẻo trên miệng mọi người. Dương thị đối đãi người hầu trước nay không để bụng nhiều, huống chi lại là nha hoàn của Lâm Y, bởi vậy thái

độ không sao cả. Thím Dương thân thiết với Thanh Miêu từ lâu, lại cùng

từ Tứ Xuyên đến, đương nhiên vui sướng thay cô rất nhiều. Tiểu Khấu tử

và Quế Hoa, ngoại trừ cực kì hâm mộ thì chỉ có cực kì hâm mộ.

Lưu Hà Lưu Vân ghen tị muốn phình cả bụng, thừa dịp đưa cơm cho Điền thị, tránh ở đông sương phòng xả tức. Lưu Hà cố ý nói. “Thanh Miêu hầu hạ trước mặt Nhị thiếu phu nhân, không liên can tới cô, vận may của cô ấy cũng không trở ngại cô cái gì”.

Lưu Vân cười. “Tôi thì chẳng sao, dù gì cũng chỉ là nha hoàn, gặp ai đều phải hành lễ,

nhưng cô thì khác đó nha, nay Thanh Miêu hành lễ với cô, ngày sau gặp

lại đến lượt cô hành lễ, còn phải mở miệng chào phu nhân”.

Câu này chọt ngay chỗ đau của Lưu Hà, cô ta và Thanh Miêu lúc trước thân

phận ngang nhau, sau đó cô ta thăng lên làm di nương, cao hơn Thanh Miêu nửa cái đầu vẫn không được Thanh Miêu tôn trọng, đã đủ khiến cô ta bực

tức, bây giờ Thanh Miêu thế nhưng đại vận may tới, sắp làm phu nhân

đường hoàng, về sau thân phận hai người cách như trời với đất, khiến cô

ta ghen tị đến nghẹn.

Điền thị bị bọn họ nói cho không hiểu gì, ở bên nghe xong lúc lâu, nghi hoặc hỏi. “Hai người các cô rốt cuộc nói cái gì vậy? Thanh Miêu gặp vận may gì?”.

Lưu Hà đang bực bội, tức giận nói. “Thanh Miêu sắp gả vào nhà họ Thì làm phu nhân, sau này đừng nói chúng tôi gặp cô ta phải hành lễ, ngay cả Tam thiếu phu nhân cũng phải ăn chung bàn

với cô ta đấy”.

Điền thị nghe xong, trong lòng có dự cảm

không lành, khó trách mấy hôm trước có bà mối đến nhà, nhưng Dương thị

chưa bao giờ sai người đến thông báo cô ta, thì ra bà mối cầu hôn Thanh

Miêu. Điền thị gượng hỏi. “Là nhà họ Thì nào vậy?”.

Lưu Vân đáp. “Còn nhà họ Thì nào nữa? Là nhà Thì đại gia đã cứu Tam thiếu phu nhân đó”.

Điền thị nghe xong, cả người rét lạnh, tay cầm đũa không chắc rớt keng xuống bát canh, bắn nước tung toé. Lưu Hà ngồi trên ghế gần Điền thị, kích

động tránh ra chỗ khác, khó chịu nói. “Tam thiếu phu nhân để ý chút”.

Lưu Vân đứng đằng sau, cười. “Không thể trách Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân là thân phận gì, sau

này phải ăn chung bàn với một nha hoàn, lòng sao thoải mái được”.

Điền thị miễn cưỡng cười. “Ta không có keo kiệt như vậy, Thanh Miêu có thể gả cho Thì đại gia là phúc khí của cô ấy”.

Giả tạo, Lưu Hà và Lưu Vân đều hừ một tiếng, đi ra ngoài.

Điền thị ngồi một mình trong phòng, nắm quạt tròn trong tay, nước mắt từng

hạt rơi xuống mặt quạt, ướt cả một mảng. Hồi lâu sau, Quế Hoa đến dâng

trà, nhìn thấy cảnh tượng này, vội hỏi. “Tam thiếu phu nhân, là đồ ăn không hợp miệng sao?”.

Điền thị cứ khóc, nói. “Ta chỉ là quả phụ, có ai để ý ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì đâu?”.

Quế Hoa cân nhắc, đây là đang oán giận người dưới hầu hạ không chu toàn hay oán hận Lâm Y không quan tâm cô ta?

Điền thị đắm chìm trong cảm xúc của mình, tự kể chuyện xưa. “Lúc Tam lang còn sống, Đại phu nhân đã không ưa ta, chê ta tính tình yếu

đuối, nhưng sao Đại phu nhân không nghĩ, ta xuất thân nghèo khổ, thân

phận là xung hỉ, ngay cả người hầu cũng xem thường ta, làm sao ta kiên

cường cho nổi. Đợi Tam lang mất rồi, Đại phu nhân lại trách ta xung hỉ

không được, tình cảnh càng trở nên khó khăn, còn chẳng bằng cứ ở nông

thôn giữ tang, chờ đợi lại chờ đợi đã ba năm. Trong ba năm, chỉ có mình

ta cô đơn ở đó, nha hoàn vụng về, trong tay lại không tiền, tuy có tiền

thuê đất thu được, nhưng đó là của Đại phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, ta

sợ chạm vào một văn, tương lai sẽ bị bọn họ ghét bỏ”.

Cô ta

nói lại nói, nước mắt tuôn như mưa, Quế Hoa nghe được cũng xót xa cõi

lòng, đưa khăn cho cô ta lau nước mắt, tội nghiệp nói. “Tam thiếu phu nhân sống không hạnh phúc thì tái giá đi”.

Điền thị vốn muốn vào kinh là vì trong lòng muốn tái giá, lúc này bị Quế Hoa vô tình nói trúng, hoảng sợ, vội xua. “Chớ có nói bậy, coi chừng bị Đại phu nhân nghe thấy”.

Quế Hoa không cho là đúng. “Đại Tống chúng ta nhiều người tái giá, không có việc gì, Tam thiếu phu nhân sao phải e ngại?”.

Điền thị nhìn nha hoàn, cố ý nói. “Ngươi nói dễ, chúng ta nhà cao cửa rộng, làm gì có cơ hội tái giá?”.

Quế Hoa đồng ý, nói. “Cũng đúng, Đại phu nhân không mở lời, sẽ chẳng có bà mối nào tới cửa”. Nói xong mới khuyên Điền thị. “Tam thiếu phu nhân sao không nói cho Đại phu nhân biết? Nếu thiếu phu nhân ngại, để nô tỳ thay mặt đi một chuyến”.

Điền thị nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Dương thị, nhịn không được rùng mình, cuống quít xua tay. “Trăm ngàn không thể”.

Hoa Quế thấy cô ta miệng thì oán giận nhưng lại chẳng thay đổi gì, cũng bực, tập trung thu dọn bát đũa, không nói nữa.

Trước khi vào thành, Điền thị vẫn còn phiền não chuyện tái giá nên không dám

nói cho Dương thị nghe, cũng không có cơ hội tiếp xúc với bà mối, làm

sao tìm được nhà nào thích hợp? Nhưng ông trời thương cô ta, cho cô ta

gặp được Thì Côn trên đường, còn giữ cây quạt Thì Côn đưa, vẫn ôm một

lòng ảo tưởng hứa hẹn, chỉ chờ Thì Côn tới cầu hôn, cho dù không được vị trí chính thất, ít nhất cũng có cơ hội làm thiếp.

Ai ngờ bà mối

cũng đến, nhưng là đến vì Thanh Miêu. Điền thị ruột gan đứt ra từng

khúc, thống khổ không phải vì mất đi phu quân, cũng không phải vì ghen

tị Thanh Miêu, mà là một quả phụ như Điền thị, mẹ chồng lợi hại, nếu

không bám vào nhà họ Thì thì không còn cơ hội xoay chuyển nào nữa.