Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 227: Nửa hỉ nửa bi

Dương thị và vợ chồng Trương Trọng Vi đang ngồi ở ghế trên, nghe một

gã gia đinh thuật lại tin tức từ nhà họ Dương, Lã thị vì truất quyền của Ngưu phu nhân mà cắn răng hạ chiêu cứng rắn, bán hết gia trang, lại

mượn nhà mẹ đẻ thêm khoản tiền, mua cho Dương Thăng một chức quan. Mua

quan là chuyện bình thường, nhưng nay triều đình có lệnh cấm, Dương

Thăng một khi làm quan, hai toà tửu lâu nhà họ Dương phải đóng cửa, nghe nói Ngưu phu nhân vì thế đang cãi nhau ì xèo với Lã thị.

Triều

đình vì sao hạ lệnh cấm? Chẳng phải vì Ngưu phu nhân tâm thuật bất

chính, muốn hại nhà họ Trương, nay biến thành dời đá dập chân chính

mình, Dương thị hả lòng hả dạ ghê gớm.

Thanh Miêu rảo nhanh bước chân, định tiến vào đại sảnh, lại bị một gia đinh

khác gọi đi, lấy ra một phong thư, nói là từ Tứ Xuyên gửi tới, bảo cô

mang vào trình cho Dương thị. Thanh Miêu nhận, vào nhà gặp Dương thị,

đưa thư xong, lùi ra sau lưng Lâm Y hầu cận.

Dương thị mở ra, đọc lướt, chìa ra cho Lâm Y, giọng nói pha giận giữ. “Con nhìn đứa em dâu các con đi, lúc trước còn thề son sắt muốn thủ linh cho Tam lang, giả bộ chân tình này nọ, mới qua mấy năm đã thủ không nổi

nữa”.

Lâm Y lấy làm lạ, cầm phong thư lên, thì ra là Điền thị ở quê cũ Mi Châu gửi tới. Điền thị viết trong thư rằng, ba năm hiếu kì

đã hết, ở nông thôn lại khổ sở, bởi vậy muốn vào thành phụng dưỡng cha

mẹ chồng, đoàn tụ với người nhà.

Yêu cầu này Lâm Y thấy vừa hợp

tình lại hợp lý, không hiểu vì sao Dương thị lại nổi giận. Nàng đâu biết rằng vì nàng là người ngoài cuộc nên mới đối xử khách quan, còn Dương

thị thiên tính bảo hộ con trai ruột Tam lang, thái độ khắt khe với Điền

thị một chút cũng không hề kì lạ.

Điền thị tuy thành thân sớm,

nhưng thật ra chỉ cách Lâm Y mấy tuổi, trẻ như vậy liền thủ tiết, Lâm Y

có chút thương hại, bởi vậy nàng khuyên Dương thị. “Mẫu thân từng ở nông thôn, hiểu được nơi đó xác thực không an nhàn bằng trong thành, hơn nữa cả nhà đoàn tụ cũng tốt lắm mà”.

Dương thị nói như nức nở. “Cả nhà? Cho nó vào thành hưởng phúc, còn con tai một mình cô linh ở nông thôn?”.

Lâm Y thấy Dương thị nhớ lại chuyện thương tâm, vội cúi đầu không nói. Thật lâu sau, lúc nàng nghĩ việc Điền thị vào thành coi như vô vọng, Dương

thị lại gật đầu, nói. “Thôi cứ để nó về đi, xem ra tâm tư nó cũng đã rục rịch, lại ở nông thôn nữa, sợ là sinh chuyện”.

Đây là lo lắng Điền thị không chịu được tịch mịch, gian díu với người khác? Lâm Y không dám đoán thêm, đứng dậy nói tiếng “Dạ”, lại tiếp lời. “Chúng ta có tiền thuê đất một quý, Tam thiếu phu nhân đang giữ, tuy đã đặt

mua thêm ruộng đất nhưng tính ra còn dư, lần này vào thành, gọi cô ấy

cũng mang theo. Còn có ruộng đất ở nông thôn, nhờ con trai thím Dương

chăm nom, mẫu thân thấy sao?”.

Dương thị đồng tình. “Cho con trai thím Dương quản ruộng đất rất thoả đáng, nhưng tiền trong tay Điền thị, sao không mua thêm đất ở Tứ Xuyên luôn?”.

Lâm Y định mang số tiền đó vào thành để thêm vào tiền vốn mua đất, nhưng sợ Dương thị nghi ngờ, mà cũng chẳng đáng bao nhiêu, đành bỏ ý định đó,

nói. “Là con dâu hồ đồ, chúng ta hiện tại không thiếu tiền xài, liền theo lời mẫu thân, tiếp tục mua thêm đất ở Tứ Xuyên”. Nói xong, về phòng viết thư, nhắn dùm ý tứ Dương thị, cho phép Điền thị vào thành, cũng viết cho Lí Thư một phong, xin cô phái gia đinh đang

thủ ở Mi Châu hộ tống dùm.

Điền thị đàn bà con gái độc thân vào

kinh, đi đường hẳn là tốn thời gian, Lâm Y chưa vội vã an bài phòng ốc

cho cô ta, chỉ chờ hồi âm.

Nửa tháng sau, có tin tức mới truyền

ra, thánh thượng hài lòng Âu Dương tham chính làm việc, đặc biệt ban

thưởng ông này một toà dinh thự. Cả nhà Trương Trọng Vi được mời đến phủ tham chính mới dự tiệc. Phu nhân tham chính thấy bọn họ tới, rất là cao hứng, còn đối đãi với Lâm Y khác người ta, tự mình dẫn nàng đi thăm thú nhà mới.

Dinh thự hoàng thượng khâm ban quả nhiên khí phách phi

phàm, từ trước ra sau năm gian nhà, rộng rãi sáng sủa, hoa viên, đình

đài lầu các sắc màu rực rỡ, so với phòng thuê lúc trước quả thật khác

như thiên địa. Lâm Y nhìn, hâm mộ tán thưởng không thôi, cùng phu nhân

tham chính vào trong đình hóng mát ngồi xuống.

Phu nhân tham chính quan tâm tới tiến độ xây dựng khách sạn, quay lại chính sự, nói. “Nay công vụ có dư mấy phần, lão gia nhà chúng ta muốn để Trương biên tu ra

ngoại thành làm tri huyện, bị ta ngăn cản, Lâm phu nhân sẽ không trách

ta chứ?”.

Trương Trọng Vi làm tri huyện chính là thăng chức,

đây là chuyện tốt, phu nhân tham chính ngăn trở, Lâm Y đoán được nguyên

nhân nhất định là vì bà luyến tiếc cổ phần kinh doanh nhà đất, không

muốn nhà họ Trương cách kinh. Bất luận phu nhân tham chính tâm tư thế

nào, nếu bà đã lên tiếng, Lâm Y còn nói sao nữa, chỉ có thể cuống quít

hạ bái, nói. “Phu nhân tham chính nói quá lời, tôi làm sao hiểu được những thứ này, chỉ biết quan nhân nhà chúng tôi có được ngày hôm nay

toàn dựa vào Âu Dương tham chính nâng đỡ”.

Phu nhân tham chính thực vừa lòng câu trả lời của nàng, gật đầu mỉm cười. “Cô yên tâm, tiểu huyện xa xôi không nên đi, có thứ tốt hơn đang chờ

cậu ấy, lão gia nhà chúng ta cực kỳ coi trọng Trương hàn lâm”.

Lâm Y đứng dậy cúi người cảm tạ, đợi nàng ngồi xuống, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi. “Tôi nghe quan nhân kể, bọn họ lên chức phải qua cuộc thi? Nay còn chưa thi, vì sao đã có phân bổ công việc?”.

Phu nhân tham chính nói. “Cũng không phải lần đầu thi cử, có gì cần khảo nữa đâu, Trương biên tu năm

đó đỗ đầu giáp, cho dù sơ tuyển, cũng không nhất thiết phải thi”.

Lâm Y nghi hoặc. “Vậy…”.

Phu nhân tham chính phóng tầm mắt ra bờ hồ, vẻ mặt tỏ ra khinh thường, nhếch miệng. “Đó đều là xiếc do Vương hàn lâm nghĩ ra…”.

Lâm Y nhìn theo tầm mắt phu nhân tham chính, thì ra ở phía xa, phu nhân

Vương hàn lâm đang được chúng phu nhân vây quanh, đi dạo ngắm hoa. Nàng

nghe phu nhân tham chính giải thích xong mới hiểu, hiện có rất nhiều

tiểu quan chưa có sai phái trong Hàn Lâm viện, Hoàng thượng ân sủng

Vương hàn lâm, cho phép ông ta tự chọn người, Vương hàn lâm nghĩ ra cách thi tuyển, hạ lệnh cho các cấp quan viên trong Hàn Lâm viện ra sức đọc

sách.

Phu nhân tham chính thu lại ánh mắt, nói. “Chức quan Vương hàn lâm giao cho thì có gì tốt đẹp, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này lôi kéo bè cánh thôi”. Nói xong, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Y.

Lâm Y bị nhìn đến run sợ, thay mặt Trương Trọng Vi bày tỏ lòng trung thành. “Quan nhân nhà tôi không nghĩ thi cử gì cả, chỉ là bất đắc dĩ”.

Phu nhân tham chính cười, từ chối cho ý kiến, hơi hơi nghiêng người, chỉ cá chép lội dưới ao cho nàng xem. Lâm Y nhìn cá bơi qua bơi lại trong

nước, bỗng hiểu được, Trương Trọng Vi mới đến Hàn Lâm viện mà thôi, sao

lại đột nhiên lên chức, hẳn là Âu Dương tham chính nghĩ đến Vương hàn

lâm muốn mượn sức Trương Trọng Vi, sốt ruột. Nói đến đó thì cũng phải

cảm ơn Vương hàn lâm, không biết Âu Dương tham chính sắp xếp cho Trương

Trọng Vi chức quan gì, đoán ý tứ phu nhân tham chính thì không muốn nhà

họ Trương cách kinh, phân nửa không phải ở kinh thành thì chỉ là ngoại

ô.

Tiệc tối trôi qua, Dương thị dẫn cả nhà từ biệt ra về, ngồi

chung một cỗ kiệu với Lâm Y về nhà, dọc đường bà nắm tay nàng, tươi cười rạng rỡ, bảo rằng phu nhân tham chính ưu ái nàng, khiến bà cũng hãnh

diện, lại nói tiếp. “Con trời sinh có tướng vượng phu, Nhị lang cưới con, ngày sau nhất định có số làm quan to, đường sự nghiệp bằng phẳng,

không giống vợ con trai Tam lang khốn khổ của ta, cưới đến xung hỉ, thế

nhưng…”.

Dương thị nói nói, bất giác trở nên thương tâm, Lâm Y phải an ủi bà cả đường về.

Về tới nhà, Dương thị than đau đầu, Lâm Y đỡ bà nằm xuống, định đích thân

hầu hạ, chợt thấy Trương Trọng Vi đứng ngoài cửa sổ ra hiệu với nàng,

liền gọi Lưu Hà và Lưu Vân tiến vào, dặn bọn họ cẩn thận hầu hạ.

Lâm Y ra khỏi cửa, đang định hỏi Trương Trọng Vi có chuyện gì, đã bị chàng

kéo vào phòng ngủ, khoá cửa lại. Lâm Y còn tưởng chàng muốn làm chuyện

đó, giận dỗi nói. “Trăm sự lấy hiếu làm đầu, mẫu thân đang không khoẻ, em phải đi qua hầu hạ, tự chàng giải quyết đi”.

Trương Trọng Vi ấn nàng ngồi xuống, nói. “Đại sự như vậy, làm sao một mình ta giải quyết được”.

Lâm Y vỗ vỗ lên tay chàng, nói. “Dùng này giải quyết, có gì mà không được?”.

Trương Trọng Vi thế này mới hiểu ý nàng, dở khóc dở cười. “Nương tử, em nghĩ đi đâu vậy, ý ta là nói chuyện thăng quan”.

Lâm Y đỏ mặt, nói. “Em cũng nghe được, phu nhân tham chính tiết lộ chàng sắp lên chức, nhưng không muốn chúng ta rời xa Đông Kinh”. Nói xong lại cười. “Đây là việc vui, em đi nói cho mẫu thân hay, chắc bà sẽ bớt đau đầu”.

Trương Trọng Vi kéo nàng, nói. “Ta lên chức là chuyện nhỏ, nhưng em có biết Âu Dương tham chính chọn sai phái ta tới đâu không?”.

Lâm Y sinh lòng tò mò, vội thúc chàng kể.

Trương Trọng Vi biểu tình vô cùng phức tạp, nói. “Nhất định em không đoán ra đâu… Đúng là chức tri huyện huyện Tường Phù”.

Lâm Y vui mừng quá đỗi, đây là lên chức vượt cấp, Âu Dương tham chính đúng

là có bản lĩnh. Nàng đang cao hứng, đột nhiên nhớ ra, thân thích cùng

làm quan là nên tách nhau xa ra, nhưng Trương Bá Lâm còn đang làm huyện

thừa ở huyện Tường Phù kia mà, sao Trương Trọng Vi lại tới đó nữa?

Trương Trọng Vi thấy nàng ngơ ngác, liền biết nàng đã nhận ra vấn đề, nặn ra một nụ cười khổ sở. Lâm Y do dự hỏi. “Đại ca cũng thăng quan sao? Hay là điều đi nơi khác?”.

Trương Trọng Vi thấp giọng thì thầm. “Trước đó không lâu vừa gặp Đại ca Đại tẩu, em có nghe bọn họ nói gì không?”.

Lâm Y luôn cố hướng mọi thứ theo phương diện tích cực, nói. “Hẳn là lệnh điều động đang trên đường tới”.

Trương Trọng Vi nhăn mặt sầu khổ. “Đại ca cũng là quan trong triều, nếu có điều lệnh lẽ ra phải biết ngay chứ, chỉ sợ sắp tới hướng gió trong triều sẽ đổi…”.

Lâm Y suy nghĩ cẩn thận, Trương Trọng Vi sắp điều đi huyện Tường Phù, vậy

thì Trương Bá Lâm phải đi, nếu Trương Bá Lâm không thăng quan, chẳng lẽ

là sắp mất chức? Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, quả nhiên là chuyện động

trời, vội đẩy Trương Trọng Vi một cái, thúc giục chàng mau tới huyện

Tường Phù báo tin.

Trương Trọng Vi chậm rãi lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế, nói. “Không kịp nữa, nếu Âu Dương tham chính tiết lộ cho ta biết chuyện này, nhất

định ván đã đóng thuyền, lúc này ta đến báo tin, ngoại trừ khiến ông ấy

sinh lòng nghi ngờ thì không có tác dụng gì nữa”.

Lâm Y cả kinh. “Khó trách phu nhân tham chính lấy chuyện Vương hàn lâm lôi kéo bè cánh ra thử lòng em, thì ra đều có thâm ý bên trong”.

Trương Trọng Vi cũng cả kinh, nói. “Vậy em đáp như thế nào?”.

Lâm Y nói. “Em cũng coi như trà trộn trong nhóm phu nhân quan lại đã lâu, sao có thể

khiến bà ấy sinh nghi, đương nhiên phải bày tỏ trung tâm hết mực”.

Trương Trọng Vi an tâm, nói. “Bọn họ thử lòng là bình thường, em chỉ cần cẩn thận ứng phó, đừng để bụng”.

Lâm Y gật đầu. “Em hiểu, nếu có quyền lợi, tất phải có trách nhiệm trả giá vì nó, huống chi chỉ hao tổn chút tinh thần, không có gì trở ngại”.