Thì Côn thấy Trương Trọng Vi kinh ngạc không nói gì, nhắc lại vấn đề
lần nữa, hỏi chàng sau khi lấp ao nước xong định xây gì trên đó.
Trương Trọng Vi sớm thương lượng với Lâm Y, nơi này chung quanh đều là nhà
dân, cũng không sát đường, bởi vậy muốn xây một căn nhà hai sân, một sân để ở, một sân cho thuê. Nhưng chàng chán ghét Thì Côn dây dưa, không
muốn nói cho anh ta biết, chỉ trả lời. “Nhà họ Trương chúng tôi muốn xây nhà gì đã có tính toán hết rồi, không cần Thì đại quan nhân quan tâm”.
Thì Côn nhận ra chàng khó chịu, vẫn không lùi bước, ngược lại tiến đến gần hơn, thấp giọng nói. “Trương biên tu, nghe tôi một câu, chờ ngài lấp ao nước xong, xây một
khách sạn thanh nhã, bảo đảm ngài sẽ kiếm được số tiền lớn”.
Trương Trọng Vi nghĩ bụng, đúng là nói bậy, trong thành Đông Kinh khách sạn
đều mở ở những con đường ngựa xe như nước, khách nơi xa đến ai lại thích ở nơi yên ắng như chỗ này. Chàng nhận định Thì Côn không tranh được ao
nước nên cố tình tới tung hoả mù, bởi vậy không muốn nói chuyện với anh
ta, chắp tay sau lưng vòng qua bên kia ao nước.
Thì Côn gặp Trương Trọng Vi không để ý tới mình, vẻ mặt hiện lên sự thất vọng. Tiếu Đại
trộm nhìn anh ta, khe khẽ nói nhỏ với Tiếu tẩu tử. “Nhìn Thì đại
quan nhân kia kìa, cũng đâu phải nhà hắn, quản gì xa tới chuyện của
Trương biên tu, thật là không trâu bắt chó đi cày xen vào việc người
khác, lại một bộ vô cùng đau đớn, thật kì quái”.
Trương Trọng Vi đứng ở bờ bên kia một lát, không thấy Thì Côn đi theo, nhìn quanh
quẩn cũng đã mất bóng dáng anh ta, thế này mới tươi cười trở lại. Chàng
đứng một lúc, mùi hôi trong ao nước bốc lên không chịu nổi, cảm khái bản thân vào thành quá lâu, không chịu khổ bằng khi còn ở nông thôn, coi
như đi uống rượu với đồng môn về sớm, giữa trưa vẫn là về nhà ăn cơm
thôi.
Buổi trưa, Trương Trọng Vi đi vào cổng, cố ý than thở đồng
môn không đãi cơm để gạt Dương thị, chọc Lâm Y buồn cười không thôi. Ăn
cơm xong, Lâm Y kéo chàng vào phòng, hỏi. “Đi dạo ở đâu rồi?”.
Trương Trọng Vi nói. “Còn ở đâu nữa, chỉ có thể tới ao nước đi lòng vòng, đụng phải một người dai nhách”. Chàng kể lại chuyện gặp Thì Côn cho nàng nghe, lại nói. “Nương tử, hắn thế nhưng lại khuyên chúng ta xây khách sạn, còn nói chỗ đó xây khách sạn trang nhã sẽ kiếm được nhiều tiền, em nói có buồn cười
không?”.
Lâm Y lấy làm lạ, nơi yên ắng không hợp buôn bán,
quy luật này mọi người đều biết. Thì Côn ra chủ ý như vậy, nếu là để gạt người thì thủ đoạn quá ngây thơ đi, chẳng lẽ anh ta thực sự có cao
kiến?
Đang cân nhắc, Tiểu Khấu tử đến bẩm báo, xưng rằng người bị Thanh Miêu mắng đi ngày đó lại tới nữa. Trương Trọng Vi cả kinh. “Chẳng lẽ vẫn là Thì Côn?”. Chàng đi ra ngoài nhìn, quả đúng chính là Thì Côn, đứng ở cửa, tươi
cười cúi chào, thở dài, bảo rằng mình đặc biệt đến bái kiến Trương biên
tu, có chuyện tâm sự với Trương biên tu.
Trương Trọng Vi khỏi cần
suy nghĩ, chuẩn bị cho gia đinh đuổi người, Tiểu Khấu tử chạy tới nói
nhỏ với chàng : Lâm Y muốn gặp thử Thì đại quan nhân.
Trương Trọng Vi giật mình, vào nhà hỏi Lâm Y. “Nương tử, người này bám dai như đỉa, em muốn gặp hắn làm chi?”.
Lâm Y trả lời. “Em là phụ nữ, gặp anh ta làm chi đâu, chỉ muốn tránh mặt sau bình phong nghe chàng hỏi anh ta mấy câu thôi”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Nương tử muốn hỏi gì? Là định nhờ ta mắng cho hắn mấy câu?”.
Lâm Y nhẹ nhàng lắc đầu, ngoắc gọi chàng đi qua, ghé lỗ tai thì
thầm. Trương Trọng Vi nghe xong ý tứ Lâm Y, không mấy đồng tình, nhưng
chuyện mua đất xây nhà vốn là chủ ý của nàng, đành phải theo nàng, mời
Thì Côn đi vào.
Thì Côn nhiều lần vấp phải trắc trở, hôm nay rốt
cuộc có thể vào nhà nói chuyện, thập phần quý trọng cơ hội, ngồi xuống
lập tức đi vào chính đề, vẫn là xây khách sạn.
Trương Trọng Vi ngồi trước bình phong, chiếu theo ý Lâm Y, hỏi. “Nơi hẻo lánh im ắng như vậy, xây khách sạn cho ai ở? Hơn nữa triều đình vừa hạ lệnh cấm, quan viên không được kinh thương”.
Thì Côn cười nói. “Không phải khách sạn bình thường, là một toà đại viên, chia làm các viện nhỏ, thiết kế tinh xảo, đặt tên tao nhã, chuyên môn cho học trò vào kinh đi
thì và quan viên đưa gia quyến vào kinh nhậm chức thuê…”.
Chỗ ngồi của Trương Trọng Vi nhìn ra phía trước có thể thấy Thì Côn, nhìn
ra phía sau sẽ thấy Lâm Y, lỗ tai chàng nghe Thì Côn nói, ánh mắt thoáng nhìn đằng sau, vừa vặn nhìn thấy Lâm Y tập trung lắng nghe, ánh mắt
sáng lấp lánh, hẳn là cảm thấy đề nghị của Thì Côn rất khả thi.
Lúc nương tử nhìn mình, ánh mắt chưa bao giờ sáng như vậy, trong
lòng Trương Trọng Vi ẩn ẩn chua chát, không khách khí ngắt lời Thì Côn,
nghi ngờ. “Xem anh nói ba hoa chích choè, sao bản thân không tự xây đi, không sợ nói cho chúng tôi biết lại bị đoạt mất cơ hội đi đầu?”.
Thì Côn đứng dậy vái một vái, cười nói. “Trương biên tu ban nãy cũng nói triều đình có lệnh cấm, nhà ngài làm quan, cho dù biết được xây khách sạn kiếm bộn tiền cũng khó làm tốt việc kinh
doanh này”. Lúc anh ta vào nhà, liền nhìn ra sau bình phong có một
người giấu mặt, mặc dù không rõ là nam hay nữ, nhưng theo anh ta đoán,
đó mới là người quyết định, nghĩ đoạn anh ta cũng chắp tay vái chào bình phong, nói. “Nếu trương biên tu chịu xây khách sạn theo bản vẽ của
tôi, tôi nguyện ý kí khế ước ngay bây giờ, đặt cọc tiền, chờ khách sạn
xây xong sẽ mua đứt”.
Ao nước còn chưa lấp xong đã có người
chịu mua, đối với người kinh doanh nhà đất như Lâm Y mà nói thực sự là
một tín hiệu đáng mừng. Lâm Y ngồi sau bình phong, liên tục nháy mắt
với Trương Trọng Vi, để chàng lưu lại đường sống với Thì Côn, ngày sau
lại đến bàn tiếp.
Nhưng Trương Trọng Vi nhìn Thì Côn hướng bình
phong thở dài, tức giận ghê gớm, làm sao để ý tới ánh mắt Lâm Y, đứt
phắt dậy, xanh mặt kêu tiễn khách.
Thì Côn ngớ ra, không biết bản
thân nói câu nào đắc tội Trương Trọng Vi, muốn hỏi rõ ràng, ngặt
nỗi Trương Trọng Vi đã quay lưng, rơi vào đường cùng, chỉ phải cáo từ.
Lâm Y cũng ngạc nhiên, bước ra khỏi bình phong, chất vấn Trương Trọng Vi. “Chúng ta xây nhà không phải vì kiếm tiền sao? Tiền đưa tới cửa, chàng lại đẩy ra ngoài là cớ gì?”.
Nàng nói một hơi, thấy Lưu Vân và đám người lò dò bên ngoài, bước nhanh
sang, tức giận đóng cửa cái rầm, khiến bọn họ sợ tới mức rụt cổ.
Trương Trọng Vi thấy nàng hành động mạnh mẽ, nhíu mày nhắc nhở. “Em để ý chút, đang có bầu đấy”.
Lâm Y cả giận. “Chàng biết ta đang có bầu sẽ không nên chọc ta tức giận. Dặn chàng hỏi mấy câu, chàng chưa hỏi xong đã đuổi khách, chàng nói thật đi, tại sao
chàng không muốn Thì đại quan nhân này mua của chúng ta?”.
Trương Trọng Vi á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ chàng nói là vì Thì Côn
nhìn chăm chú về phía bình phong? Bình phong thật ra dày lắm, căn bản
không thấy rõ mặt. Chàng vốn đuối lý, đang chuẩn bị nhận thua, lại nhớ
tới ánh mắt Lâm Y sáng long lanh, trong lòng như một biển dấm chua lè,
mới cứng rắn nói. “Không cho hắn mua là không cho hắn mua”. Nói xong không đợi Lâm Y lên tiếng, tung cửa đi rồi.
Hai vợ chồng chưa bao giờ cãi nhau một câu, ngẫu nhiên to tiếng một lần
khiến tất cả người hầu đều bị doạ, trốn hết vào phòng không dám lên
tiếng. Trương Trọng Vi mặc dù bước đi, rốt cuộc vẫn nhớ thương Lâm Y
mang bầu vất vả, liền chỉ vào Tiểu Khấu tử, nói. “Đi vào nhìn Nhị thiếu phu nhân, chớ để ném vỡ đồ đạc nguy hiểm”.
Bộ dáng đóng cửa mạnh mẽ của Lâm Y ban nãy Tiểu Khấu tử có thấy, cô nàng
mím môi, tự nhiên nhiệm vụ sứ giả hoà bình lại rơi trúng đầu mình. Nhưng mệnh lệnh của Nhị thiếu gia, Tiểu Khấu tử không dám cãi, đành rón rén
bước vào phòng Lâm Y.
Trương Trọng Vi rất tức giận, không phải là
tức Lâm Y, mà là tức chính mình, tại sao không có bản lĩnh khiến Lâm Y
cũng nhìn mình với ánh mắt lấp lánh như vậy. Nỗi buồn lấp kín con tim,
chàng ra khỏi cửa viện, muốn đi uống chén rượu, một cơn say giải ngàn
sầu, chưa đi quá cửa đã bị Lưu Hà gọi lại, xưng rằng Dương thị cho mời.
Trương Trọng Vi đành quay đầu đi gặp Dương thị, Dương thị cũng nghe thấy cặp
đôi cãi nhau, không hỏi nguyên do, trước trách cứ Trương Trọng Vi một
trận, mắng chàng không biết đau lòng vợ, khiến Lâm Y giận. Trương Trọng
Vi nghe, càng cảm thấy bản thân có lỗi, vô dụng, nghe răn dạy xong, cũng không đi uống rượu nữa, ra ngoài mướn con ngựa chạy thẳng tới huyện
Tường Phù, tìm Trương Bá Lâm tâm sự.
Lúc Trương Trọng Vi đến huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm còn đang ở nha môn làm việc, nghe huynh đệ
tới, vội vàng xin nghỉ, ra khỏi nha môn đón chàng, kì quái hỏi. “Sao cậu không vào nhà mà lại tới đây? Hay là có việc?”.
Trương Trọng Vi rầu rĩ nói. “Không có việc gì, chỉ là tìm ca ca uống chén rượu”.
Trương Bá Lâm tưởng chú em gặp chuyện phiền lòng chốn quan trường, dẫn Trương
Trọng Vi đi tửu lâu, chọn gian mỹ các ngồi, hỏi cặn kẽ nguyên do.
Trương Trọng Vi chẳng qua là ghen, cộng thêm hận bản thân không có bản sự dỗ
nương tử an tâm, bảo chàng sao nói thật ra được? Chỉ biết châm đầy hai
chén rượu, đưa cho Trương Bá Lâm một chén, uống cạn một hơi, nói. “Em chỉ tìm ca ca uống rượu thôi, không có gì đâu”.
Vẻ mặt chàng sầu khổ như vậy sao Trương Bá Lâm có thể nhìn không ra, vội hỏi. “Ở Hàn Lâm viện không thuận lợi?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu, nói. “Đang thời buổi hoà bình thanh nhàn thì có gì không thuận lợi đâu?”.
Trương Bá Lâm hơi yên tâm, lại an ủi chàng. “Cậu có Âu Dương tham chính nâng đỡ, lên chức là sớm hay muộn thôi, không cần sầu lo”.
Trương Trọng Vi gật đầu, lại cụng chén với Đại ca. Trương Bá Lâm nhìn thái độ
chú em, quả thật không giống buồn bực chuyện làm quan, anh ta dợm nhấp
chén rượu lên môi, nhưng chưa uống, cân nhắc một đỗi, chợt loé ra suy
nghĩ, buông chén, vươn cánh tay quàng qua cổ Trương Trọng Vi, sáp lại
cười cười. “Huynh đệ tốt, nói cho ca ca, có phải em dâu có bầu, cậu phòng không tịch mịch, muốn tìm một người ấm giường?”.
Tự nhiên lòi đâu ra vụ này? Trương Trọng Vi chưa kịp phản ứng, đơ người
ra. Trương Bá Lâm nhìn chàng ngây ngốc, còn tưởng mình nói trúng tâm
đen, vỗ vãi chàng, cười hớn hở. “Cậu yên tâm, chuyện này giao cho ca ca, quyết không làm cho bá mẫu và em dâu biết”.
Trương Trọng Vi đã phục hồi tinh thần, lắc người trốn ra, nói. “Ca ca nói giỡn, em không mê cái này”.
Chuyện mua vui tìm hoan đều phải tự nguyện, Trương Bá Lâm không ép buộc, chỉ thấy lạ. “Công việc cũng không, việc tư cũng không, vậy cậu sầu đầy mặt là vì cái gì?”.
Trương Trọng Vi tiếp tục nâng chén, không lên tiếng. Trương Bá Lâm đoán tiếp. “Đắc tội bá mẫu?”.