Gia đình Triệu hàn lâm còn đang ăn cơm, một ông lão ăn mặc rách nát
đi ra, dẫn Trương Trọng Vi đi vào. Chàng nhìn trong phòng thì thấy, trên bàn ăn là Triệu hàn lâm và phu nhân, năm đứa trẻ, bên cạnh có ba thiếp
thất đứng hầu hạ, một đại gia đình đông đúc, lại nhìn chén bát cũ kĩ
trên bàn, chỉ có rau và rau, một dĩa dưa muối đen sì, mấy đứa trẻ vây
quanh một tô nước lã, vừa ăn vừa nhìn trộm chàng.
Trương Trọng Vi
nhịn không được cảm thán, vẫn là nương tử anh minh, không nạp thiếp,
bằng không trong nhà nhiều miệng ăn, nuôi sao sống nổi, nhìn nhà Triệu
hàn lâm xem, đúng là quá sức nghèo khổ.
Triệu hàn lâm tuy rằng ở
phía sau tửu lâu nhà họ Trương, nhưng cực hiếm xã giao với nhà họ
Trương, tối nay gặp Trương Trọng Vi tới, không khỏi ngạc nhiên, đứng dậy nghênh đón, mời chàng ngồi ghế dùng cơm.
Trương Trọng Vi chắp tay có lễ, chỉ ngồi xuống ghế, cũng không dùng trà, nói
thẳng ý đồ mình đến. Bọn họ muốn nhà họ Triệu cho cầm cố căn nhà để ở,
tin tức này đối với vợ chồng Triệu hàn lâm mà nói quả thật là vui như
lên trời, ngay cả mấy người thiếp thất cũng vui vẻ ra mặt.
Triệu hàn lâm hỏi. “Không biết Trương biên tu đồng ý cầm cố trong bao lâu? Trả bao nhiêu tiền?”.
Thuê nhà để ở chẳng qua là kế thích ứng tạm thời, Trương Trọng Vi không muốn ở nhà người khác lâu dài, liền ra giá thấp nhất là một trăm quan, nói. “Tôi có một trăm quan ở đây, mỗi quan là một ngàn văn túc mạch, không biết Triệu hàn lâm chịu cầm bao lâu?”.
Triệu hàn lâm dẫn chàng vào trong đi xem, tiểu viện gồm ba gian nhà giữa, mỗi gian ba phòng, nhà vệ sinh, phòng bếp, phòng để gia cụ, sau nhà còn có
một khoảnh vườn nhỏ. Anh ta tự mình chong đèn lồng, mời Trương Trọng Vi
xem qua, nói. “Trương biên tu, không phải tôi khoe khoang, mấy gian
nhà của tôi dù không lớn, nhưng vững chắc lại thực dùng được, một trăm
quan của anh hơi ít”.
Trương Trọng Vi mỉm cười trả lời. “Tôi cũng biết một trăm quan không nhiều, nhưng chúng tôi chỉ là ở tạm thôi, không cần thời gian quá lâu”.
Triệu hàn lâm chính là muốn tăng giá, thời gian càng lâu càng tốt, nhà anh ta đang cần tiền lắm, cũng không muốn nhà họ Trương chỉ ở mấy ngày liền
đi, thời gian quá ngắn, anh ta không gom đâu đủ một trăm quán ra trả.
Trương Trọng Vi thấy anh ta cúi đầu không nói, mới lên tiếng. “Triệu hàn lâm, chúng ta đồng nghiệp làm quan ở Hàn Lâm viện, có suy nghĩ gì cứ nói thẳng, mọi chuyện dễ thương lượng”.
Triệu hàn lâm nhìn vợ con thiếp thất nheo nhóc trong phòng, nói lời chân thật với chàng. “Trương biên tu, không gạt gì anh, nhà chúng tôi đang cần tiền mua gạo, một
trăm quan thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng muốn tôi
trả một trăm quan đó ngay, chỉ sợ không có sức ấy”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Chuyện nào có đáng gì, thời gian kéo dài chút thôi”.
Triệu hàn lâm chỉ nhìn chàng, im lặng không nói. Trương Trọng Vi sao lại
không rõ, đây là đang ngại một trăm quan quá ít, chàng chiếu theo giá
thuê lúc trước, im lặng tính toán chốc lát, nói. “Một trăm năm mươi quan, bao cả gia cụ trong nhà anh, hai tháng, thế nào? Nhà tôi cũng không dư dả, nếu hơn nữa kiếm không ra”.
Triệu hàn lâm vẫn ngại ít, nhìn hướng tửu lâu nhà họ Trương, ghen tị nói. “Nhà họ Trương các người vừa bán được cả một tửu lâu lớn, còn thiếu tiền sao?”.
Trương Trọng Vi kêu lên oan uổng, nói. “Triệu hàn lâm, anh không biết chứ, tửu lâu nhà tôi khai trương chưa được mấy
tháng, tiền vốn còn chưa thu hồi được đã bị triều đình hạ lệnh cấm, thật là khổ không nói nổi”.
Triệu hàn lâm biết lệnh cấm có liên quan tới Vương hàn lâm, xưa nay anh ta không hợp với Vương hàn lâm, liền phụ hoạ. “Đều do có kẻ ăn không được nên ghen tức, sinh sự cắt đường tài lộ của người khác”.
Hai người tiếp tục thương lượng, giá đóng đinh ở một trăm năm mươi quan,
không thể cao hơn, Triệu hàn lâm đang sốt ruột, một người thiếp đứng ở
cửa kêu lên. “Lão gia, phu nhân sai thiếp tới nói với lão gia, một
trăm năm mươi quan thì một trăm năm mươi quan, nhiều hơn nữa, lão gia
lại kéo thêm người về nhà”.
Triệu hàn lâm bị ê mặt đỏ bừng,
mắng xối xả người thiếp kia, nhưng rốt cuộc vẫn không thể trái ý phu
nhân, liền y theo đề nghị của Trương Trọng Vi, định giá định thời gian,
hẹn ngày hôm sau sẽ đi làm thủ tục.
Trương Trọng Vi làm thoả đáng
sự tình, về nhà, bẩm báo Dương thị xong, ngồi xuống kể cho Lâm Y nghe sự tình buồn cười ở nhà Triệu hàn lâm. “Khó trách Triệu hàn lâm bổng lộc cũng khá, lại suốt ngày than nghèo, thì ra do phải nuôi sống quá nhiều người”.
Lâm Y liếc chàng một cái, nói. “Bây giờ chàng đã hiểu chưa, không nạp thiếp là vì muốn tốt cho chàng”.
Trương Trọng Vi cười. “Nương tử anh minh”.
Hai vợ chồng đang nói giỡn, Lưu Hà phụng mệnh Dương thị, đứng ngoài gõ cửa. “Sắc trời đã muộn, mời Nhị thiếu phu nhân về phòng nghỉ tạm, có chuyện ngày mai nói sau”.
Trương Trọng Vi lập tức không cười nổi, lần lữa hồi lâu mới nhăn nhó đau khổ
cái mặt đi mở cửa, tiễn Lâm Y ra ngoài. Lưu Hà vừa buồn cười vừa hâm mộ, cẩn thận đỡ Lâm Y về lại phòng Dương thị, nói nhỏ. “Nô tỳ không hâm mộ Đại phu nhân, chỉ hâm mộ Nhị thiếu phu nhân”.
Lâm Y nhoẻn miệng cười, không nói tiếp, tiến lên hành lễ chào Dương thị, vào nhà ngủ.
Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi và Triệu hàn lâm đi làm thủ tục cầm cố phòng
trước, lại nhờ Triệu hàn lâm đến Hàn Lâm viện làm việc, tiện thể xin
nghỉ dùm mình, sau đó chàng dẫn gia đinh đến ao nước thối đo đạc diện
tích, đợi thăm dò tình huống xong mới đi hướng Sở tu hoàn.
Viên quan ở Sở tu hoàn chờ đã lâu, thấy Trương Trọng Vi thì cười đon đả. “Trương biên tu sao bây giờ mới tới, Kỉ đại quan nhân đến năn nỉ mấy
lần, chúng tôi đều giữ chữ tín, cắn răng giữ lại ao nước cho Trương biên tu”.
Kỉ Côn còn chưa hết hy vọng? Không biết là thật hay
giả, miễn sao ao nước còn đó là được, Trương Trọng Vi lười hỏi nhiều,
tiếp nhận khế ước đọc kĩ, quả nhiên không ngoài dự đoán, diện tích trên
khế ước dôi ra hai phân, chàng âm thầm buồn cười, vẫn như lần đầu tiên,
không nhiều hơn nửa li, chẳng biết có phải bọn họ nể mặt Âu Dương tham
chính hay không.
Viên quan Sở tu hoàn cười tủm tỉm nhìn Trương
Trọng Vi không nói hai lời, sảng khoái kí lên khế ước, nghĩ bụng đồng
nghiệp nói quả không sai, giao tiếp với người thành thật dễ hơn nhiều,
sau này chỉ cần có đất hoang không ai thèm, cứ bán hết cho Trương Trọng
Vi.
Trương Trọng Vi ra ngoài một chuyến, làm xong hai chuyện, tâm
tình thư thái, tiện đường mua ít mứt ô mai mang về cho Lâm Y đang mang
bầu ăn.
Lâm Y ngậm một viên, chua đến nhăn mặt, vội nói. “Em không thích ăn cái này, lần tới đừng mua”.
Trương Trọng Vi gãi đầu, nói thầm. “Không phải nói ai có bầu cũng thích ăn chua sao?”.
Lâm Y nghĩ khẩu vị mỗi người mỗi khác, có gì kì quái đâu.
Trương Trọng Vi lấy trong người ra hai phần khế ước, một phần là nhà ở, một
phần là mua đất. Lâm Y cầm, lòng tràng đầy vui mừng, thành thật khen
ngợi chàng hết lời, thưởng hết phần mứt ô mai còn lại cho chàng ăn.
Trương Trọng Vi nhìn ô mai sầu khổ, nói. “Triệu hàn lâm vội vã dùng tiền, nói nửa ngày sẽ dọn nhà trống ra, chúng ta buổi chiều có thể chuyển nhà”.
Lâm Y cao hứng nói. “Nhanh như vậy? Mau nói bọn họ thu dọn hành lí”.
Trương Trọng Vi chỉ ý bảo nàng nhìn ra cửa sổ, nói. “Còn cần em phân phó sao, lúc về, hai người Lưu Hà Lưu Vân đã chực ngay cửa, vừa nghe buổi chiều chuyển nhà được, đã sớm đi thu dọn”.
Lâm Y trông ra sân, quả nhiên người hầu đang thu dọn quần áo phơi ngoài sân, cười nói. “Hẳn là chán ngán ngủ bàn rồi”. Nói xong gọi Tiểu Khấu tử, sai đi mời Trương Bát nương đến.
Trương Bát nương ngay ở mặt trước, giây lát đã tới, hỏi. “Tam nương tìm em có việc gì?”.
Lâm Y nói. “Chúng ta tìm được phòng ở, ngay ở sau lưng, buổi chiều liền chuyển nhà”.
Trương Bát nương luyến tiếc không nỡ nàng đi, chờ nghe được là nhà Triệu hàn lâm, gần ngay sát bên, mới cười. “Buổi chiều em đến hỗ trợ”.
Lâm Y nói ra thu hồi thím Dương và Thanh Miêu cho cô biết. “Chị bụng lớn, cần có người chăm sóc, Bát nương tử tìm chưởng quầy và đầu bếp khác chắc cũng không khó khăn lắm”.
Thím Dương phải đi, Trương Bát nương không sao, chính cô cũng có thể làm
chưởng quầy, nhưng Thanh Miêu nắm giữ rất nhiều công thức độc môn, Thanh Miêu mà đi thì ai làm được?
Lâm Y gặp Trương Bát nương nhìn mình trông mong, cười nói. “Những món ăn đó người ta không biết thì thôi, chẳng lẽ em cũng không biết?
Lúc trước còn ở Mi Châu, chị đã nấu biết bao lần cho em ăn”.
Trương Bát nương đỏ mặt, lí nhí. “Tay nghề của em chị biết mà, bảo em nói phương pháp thì được, đích thân ra tay thật là không thể”.
Lâm Y cười. “Cần gì tự em xuống bếp, chọn một người tin được, dạy cách nấu là xong”.
Trương Bát nương bắt được hy vọng, cầm tay Lâm Y, hỏi. “Tam nương cho em dạy người khác bí quyết?”.
Lâm Y hào phóng trả lời. “Cũng không phải tuyệt kĩ độc môn gì, chút mẹo tâm đắc thôi, em cần cứ dùng,
hơn nữa em vì việc làm ăn nhà mình, hẳn là sẽ không dạy lung tung ra
ngoài”.
Trương Bát nương gật đầu. “Sự tình liên quan đến kinh doanh đương nhiên chỉ dạy cho người tin được”. Lại năn nỉ Lâm Y. “Em là cái muỗng thủng, không dùng được, Thanh Miêu có rảnh rỗi mong cô ấy đến giúp em”.
Lâm Y cười. “Không cần mong, cứ nhớ rõ trả tiền công là được”.
Trương Bát nương lại ngồi một chút, gặp Tiểu Khấu tử đi vào thu dọn hành trang liền đứng dậy cáo từ, quay về đằng trước. Thanh Miêu chấp chưởng bếp
riêng, Trương Bát nương chưa tìm được người kế nhiệm, cô còn chưa thoát
thân được; nhưng thím Dương thì trở lại ngay, vừa giúp đỡ đóng gói hành
lí vừa hô to rằng vẫn là ở nhà mình thoải mái.
Thím Dương và Tiểu
Khấu tử còn bận bịu chưa xong, Lưu Vân lén lút tiến vào, quỳ xuống sát
ghế Lâm Y ngồi, lau nước mắt tố khổ rằng bàn cứng, Lưu Hà thì ồn ào, vân vân.
Lâm Y nhìn buồn cười, hảo ngôn an ủi cô ta. “Ta biết,
tội nghiệp các cô ngủ mấy tháng trên bàn, đúng là băn khoăn lắm. Cô yên
tâm, đợi chuyển tới nhà mới, nhất định có giường có chăn nệm êm cho cô
ngủ”.
Lưu Vân tươi cười, nhưng nước mắt vẫn còn lưu trên mặt, nói. “Nhị thiếu phu nhân, Lưu Hà ỷ cô ta là di nương, suốt ngày bắt nạt nô tỳ,
nếu không phải nô tỳ nhường nhịn, chỉ sợ đã bị cô ta đánh hỏng rồi, về
sau Đại lão gia thấy trách tội…”.
Lúc này Lâm Y nhìn thấy Lưu Hà vào phòng, liên tục nháy mắt ra dấu cho Lưu Vân, ý bảo cô ta im
miệng. Nhưng Lưu Vân cảm xúc dâng trào, nhất thời không lưu ý, vẫn tiếp
tục lải nhải.
Lưu Hà đứng sau lưng nghe, răng nghiến ken két, sấn lên mấy bước nắm tóc Lưu Vân, đánh cho cô ta mấy tát, mắng. “Vốn chưa từng đánh cô, nhưng cô đã nói vậy, tôi liền đánh, miễn cho có tiếng mà không có miếng”.