Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 199: Lã thị mật báo

Trương Trọng Vi vẫn cảm thấy lời đồn có liên quan đến việc Vương hàn

lâm được thăng chức, bằng không đã chẳng trùng hợp như vậy, vừa lúc

đường làm quan của chàng đang có cơ may chuyển biến, tửu điếm có Âu

Dương tham chính góp cổ phần lại gặp rắc rối.

Lâm Y cho rằng hai sự việc không hề có liên quan, đầu tiên cho dù tửu lâu nhà họ Trương có ngã thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự nghiệp làm

quan của Âu Dương tham chính, ông ta không bị tổn thất gì; thứ hai, phu

nhân tham chính nhập cổ vào tửu lâu nhà họ Trương cực kì bí mật, không

ai có khả năng biết được.

Hai vợ chồng tranh luận một lát đành thôi, dù sao cái bọn họ quan tâm nhất là bắt được hung thủ đằng sau những lời đồn này, lý do tại sao hắn lại làm như vậy, hiện tại không phải lúc loạn trong cuộc.

Lâm Y nói về Hắc lão Đại cho Trương Trọng Vi biết, để chàng đến nha môn hỏi nha dịch xem Hắc lão Đại xưa nay hay

dính líu đến những sự gì, những người nào, từ đó xuống thay với người

thân cận hắn, hỏi thăm ra kẻ sau màn.

Trương Trọng Vi lập tức nhích người đến nha môn một chuyến, nhưng kết quả thu được làm vợ chồng họ thực thất vọng, nha dịch nói rằng Hắc lão

Đại luôn độc lai độc vãng, không thân cận ai cả.

Trương Trọng Vi nói. “Không bằng để nha dịch tìm cái cớ tha hắn lên công đường ăn gậy, nhìn xem hắn có nhận tội không”.

Lâm Y buồn cười. “Khoan hãy nói tới việc vô cớ bắt người là không tốt, hắn đã rải lời đồn ắt hẳn nhận không ít tiền từ người ta, sao lại

dễ dàng mở miệng”.

Hai vợ chồng đang hết đường xoay xở, thím Dương bẩm báo rằng nương tử của Dương Thăng tới chơi.

Nương tử của Dương Thăng là Lã thị, con dâu của Ngưu phu nhân, mợ của vợ chồng Trương Trọng Vi, từ lúc hai nhà Trương Dương trở mặt, bọn họ

liền cực ít qua lại, vị mợ này đột nhiên hoàng hôn tới chơi là vì chuyện gì?

Trương Trọng Vi và Lâm Y đầy bụng nghi hoặc, nhưng không dám thiếu

cấp bậc lễ nghĩa, nhiệt tình mời Lã thị vào điếm ngồi, nhưng Lã thị lại

xưng bên ngoài không dễ nói chuyện, muốn vào phòng trong.

Quả nhiên là không có việc cầu chả ai đi chùa, Trương Trọng Vi và Lâm Y liếc nhau, dẫn Lã thị vào trong phòng.

Lâm Y gặp Lã thị chỉ một lần duy nhất ở hôn lễ của Dương Thăng, lần

đó chỉ thấy dung mạo cô không đẹp, hôm nay cô không trang điểm phấn son, hơn nữa bên cạnh còn có Lan Chi dung mạo thiên tiên đứng hầu, càng bị

so ra kém. Nhưng nhà họ Dương có tiền, quần áo cô mặc trên người đều là

trang sức và vải vóc hợp xu hướng nhất ở Đông Kinh bây giờ, toàn hiển

bản thân phú quý.

Lã thị mở miệng, câu đầu tiên liền khiến Trương Trọng Vi và Lâm Y hoảng sợ. “Ta là trốn ra ngoài, nếu bị mẹ chồng phát hiện thật không biết phải làm sao”.

Người hai nhà dù không thân, nhưng tốt xấu cũng mang tiếng họ hàng, mợ tới thăm cháu sao còn phải lén lút?

Trương Trọng Vi và Lâm Y không biết nói tiếp gì nữa, chỉ có thể nhìn, chờ chính cô tự nói.

Lã thị thời gian không nhiều, đâu dám chậm trễ, nhìn liếc mắt qua Lan Chi, thúc giục nói. “Ngươi nghe được gì từ Ngưu Đại Lực, mau mau nói”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Ngưu Đại Lực là ai?”.

Lã thị trả lời. “Là cháu ruột bên nhà mẹ đẻ của mẹ chồng ta, đầu óc ngu xuẩn, ngoại trừ oai môn tà đạo, không biết thứ gì khác”.

Vợ chồng Trương Trọng Vi nghe Lã thị miệt thị biểu huynh của Dương

Thăng, không khỏi thầm chậc lưỡi, bọn họ làm sao biết Ngưu Đại Lực thèm

thuồng Lan Chi đã lâu, từ lúc Lan Chi trở thành thiếp của Dương Thăng,

luôn luôn tìm cớ đến thừa dịp đùa bỡn, Lã thị phát hiện mấy lần, từ đó

về sau cực chán ghét hắn.

Lan Chi đứng sau lưng Lã thị, không động đậy, Lã thị mất kiên nhẫn nói. “Mau nói ra, chậm trễ canh giờ bị phu nhân phát hiện, cả hai chúng ta đều gặp rắc rối”.

Lan Chi cũng không tỏ thái độ, nghe xong đến quỳ dưới chân Lã thị. “Thiếu phu nhân, hôm nay nô tỳ không nói, thiếu phu nhân trách phạt,

nếu nói cũng bị phu nhân trách phạt, dù sao đều chết, không bằng chết

như người biết thủ tín”.

Lã thị tức đến nghiến răng, quăng cho Lan Chi cái tát, mắng. “Kỹ nữ quả nhiên vẫn là kỹ nữ, ở nhà đồng ý bao nhiêu, đến đây liền lật lọng”.

Lan Chi ôm mặt, biện bạch. “Nô tỳ chưa bao giờ đồng ý, thiếu phu nhân hiểu lầm”.

Chuyện Lan Chi biết nhất định có liên quan tới nhà họ Trương, bằng

không bọn họ đã chẳng tốn công chạy tới đây diễn tuồng vợ cả giáo huấn

tiểu thiếp, mà nhà họ Trương, trước mắt ngoại trừ rắc rối đồn đãi về tân tửu lâu, còn có chuyện gì khác đâu? Lâm Y nghĩ đến đó, cũng hận Lan Chi không chịu lên tiếng, nhưng nàng cũng không thể cùng Lã thị tra tấn bức cung cô ta, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Trương Trọng Vi cũng đoán được Lan Chi biết gì đó, nhưng chàng lấy

làm lạ, Lã thị cũng là người nhà họ Dương, sao lại hảo tâm chạy tới nói

cho bọn họ biết?

Lã thị bức Lan Chi không được, lại không tiện dùng gia pháp ở nhà

thân thích, chỉ có thể đầy lòng có lỗi đứng dậy, chuẩn bị cáo từ. Lâm Y

muốn kiểm chứng suy nghĩ trong đầu, bước đến níu cánh tay Lã thị lại,

nói. “Mợ khó khăn tới một hồi, uống xong chén trà nhỏ hãy đi”.

Xem ra Lã thị cũng là người thông minh, vừa nghe liền biết Lâm Y có việc muốn hỏi thêm, ngừng bước chân. “Dù sao cũng muộn, ngồi thêm tí nữa đã”. Nói xong lại tùy tiện lấy cớ đuổi Lan Chi ra ngoài.

Lâm Y thấy Lã thị đảo mắt nhìn Trương Trọng Vi, liền cũng khiến Trương Trọng Vi ra ngoài. “Phụ nữ chúng ta nói chuyện, chàng ra ngoài chờ nhé”.

Lã thị cười nói. “Không phải ngại cháu trai, là không tiện nói trước mặt mà thôi, dù sao mẹ chồng ta cũng là bà ngoại của cháu trai”.

Lâm Y cười thầm, người ghét vị bà ngoại này nhất không ai khác chính

là Trương Trọng Vi. Chàng chẳng ngại nghe người ta bôi bác Ngưu phu

nhân. Nàng hỏi Lã thị. “Lan Chi đến cùng biết được những gì? Mong mợ tiết lộ”.

Lã thị nói. “Thời gian ta không có nhiều, chúng ta nói ngắn gọn”.

Thì ra mấy ngày trước Ngưu Đại Lực uống rượu say xỉn, lại lấy cớ đến

thăm cô, tìm Lan Chi, cũng không biết Ngưu phu nhân vì vô tình hay cố ý, luôn chế tạo cơ hội cho bọn họ, bảo rằng nha hoàn tay chân vụng về, cho Lan Chi đi hầu hạ. Ngưu Đại Lực là say thật, nói linh tinh lung tung,

sự tình liên quan đến tân tửu lâu nhà họ Trương, bị Lan Chi nghe được.

Lã thị nói. “Ta đến đã muộn, lúc đó chỉ nghe được mấy câu, cái gì mà ‘quỷ lâu’, chờ Ngưu Đại Lực đi rồi, ta hỏi Lan Chi, nó lại sống chết không chịu nói”.

Lã thị là con dâu nhà họ Dương, vì sao cố ý tới tiết lộ tin tức cho

nhà họ Trương, chẳng lẽ là tung hỏa mù? Lâm Y một bụng hồ nghi, liền

hỏi. “Mợ nói cho chúng cháu biết, không sợ bà ngoại trách phạt?”.

Lã thị hừ lạnh. “Ngày ta thành thân, bà ta liền mua thiếp về đánh mặt ta, cơn tức này ta nuốt không trôi, chính là không thể để bà ta vừa lòng đẹp ý”. Còn có tư tâm nữa không nói ra, là chỉ khi Ngưu phu

nhân trị gia bất lực, cô mới có cơ hội đoạt quyền quản gia, trước mắt

chính là thời cơ tốt.

Bất luận Lã thị nói thật hay bịa ra, Lâm Y cũng không dám tin lắm,

nhà mẹ đẻ Ngưu phu nhân không oán không thù với nhà họ Trương, vì sao

phải tung tin đồn?

Tuy nói không tin, nhưng cứ hỏi cho cặn kẽ đã, Lâm Y cố ý nói. “Thì ra nhà họ Ngưu cũng mở tửu lâu, cháu dâu chưa bao giờ nghe thấy”.

Lã thị nói. “Nhà bọn họ kinh thương từ lâu, nhưng từ lúc lão gia

tuổi già mua cái chức quan xong, liền tự cho rằng thanh cao, từ đó thu

tay lại, chỉ đặt mua điền trang thu tô sống qua ngày”.

Lâm Y nghi hoặc hỏi. “Đã nhà bọn họ không buôn bán, vì sao cố hại tửu lâu nhà chúng ta?”.

Lã thị lắc đầu. “Cái này ta chịu, nhưng riêng chuyện này cho dù

mẹ chồng ta không tham dự, nhất định cũng vui ý, Ngưu Đại Lực mấy ngày

nay chạy đến nhà ta liên tục”.

Cho tới bây giờ, Lâm Y vẫn bán tín bán nghi lời Lã thị, nhưng vẫn tỏ

ra mười hai phần thành tâm cảm tạ Lã thị mạo hiểm tới đưa tin, tiễn cô

ra về.

Trương Trọng Vi chờ Lã thị vừa đi liền chạy vào phòng, vội hỏi Lâm Y

xảy ra chuyện gì. Lâm Y thuật lại lời Lã thị nói, Trương Trọng Vi cũng

cảm giác cô ta nói được huyễn hoặc hết sức.

Hai vợ chồng cân nhắc không ra, liền tạm thời để đó, trước ngồi ăn cơm chiều, trên bàn cơm, Lâm Y cảm thán. “Lan Chi kia là người trong lòng của cậu, liều mạng nạp vào cửa làm thiếp,

cuối cùng chẳng phải để cho vợ cả sai đến sai đi động tay động chân hay

sao?”.

Trương Trọng Vi ngạc nhiên nói. “Cô ta không chịu mở miệng, em không hận cô ta?”.

Lâm Y nói. “Hận thì hận, nhưng cô ta cũng có lập trường riêng, em có thể hiểu được”.

Trương Trọng Vi đang ăn, đột nhiên bỏ bát xuống. “Ta có kế này, nhất định có thể khiến Hắc lão Đại mở miệng”.

Lâm Y ngạc nhiên mừng rỡ hỏi. “Kế gì?”.

Trương Trọng Vi bảo nàng ghé lỗ tai lại đây, nói nhỏ mấy câu, Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “Cách này được không?”.

Trương Trọng Vi tự tin trả lời. “Hắn có kiếm được nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng cần còn mạng mà tiêu tiền, nhất định hiệu quả”.

Lâm Y nói. “Chuyện này phải tham khảo phu nhân tham chính trước đã, lỡ đâu bại lộ còn có người bổ cứu”.

Trương Trọng Vi gật đầu. “Cơm nước xong em đến nhà phu nhân tham chính đi, xin bà thông tin cho nha môn trước”.

Lâm Y vâng theo, vội vàng ăn xong, đến nhà phu nhân tham chính, lo liệu thỏa đáng mọi sự.

Ngày hôm sau, vợ chồng Trương Trọng Vi còn chưa rời giường, nha môn

đã có động tác, đánh bất ngờ nhà Hắc lão Đại, lục được dưới gầm giường

nhà hắn nguyên một tráp tiền, nha dịch một mực khẳng định là Hắc lão Đại trộm được, gô hắn lên công đường, chưa hỏi gì liền cho ăn hèo.

Hắc lão Đại coi như da dày thịt béo ăn đòn quen, chịu ba mươi đại bản xong, vẫn không chịu lộ ra danh tính khách hàng, đợi ăn tới bốn mươi

cái, bắt đầu dao động, lúc thì nói là mượn được, lúc lại bảo là nhặt

trên đường. Phủ doãn hét. “Nhặt được vậy thì bỏ lại quan phủ, đợi tìm được người mất tính sau”.

Hắc lão Đại không sợ ăn hèo, nhưng vừa hé mắt thấy tráp tiền của hắn

bị mang ra sau công đường, lập tức nóng ruột, phun ra hết ai giao cho

hắn làm chuyện gì, đưa bao nhiêu tiền, cuối cùng còn nói. “Tiền này là tôi nên được, phủ doãn muốn đánh thì đánh, tiền phải trả tôi”.

Phủ doãn vui vẻ, cũng thực nghe theo đánh cho hắn thêm ba mươi đại

bản nữa, rồi trả tráp tiền cho hắn. Sau đó mệnh nha dịch kéo Hắc lão Đại đi xác nhận kẻ chủ mưu sau màn.

Trương Trọng Vi và Lâm Y ở nhà chờ tin tức như kiến bò trên chảo nóng, thím Dương an ủi bọn họ. “Tiếu tẩu tử vừa đi thăm dò, nghe nói công đường đã tra ra rồi, chỉ cần xác nhận là định ra tội danh luôn”.

Trương Trọng Vi nghiến răng nghiến lợi. “Đợi đến thủ phạm quy án, nhất định phải bắt hắn đứng ở đầu cầu Châu Kiều la hét liên tục ba ngày”.

Lâm Y ngạc nhiên. “La hét gì cơ?”.

Trương Trọng Vi trả lời. “Bắt hắn thừa nhận trước mặt mọi người rằng dưới chân tửu lâu nhà họ Trương có chôn người chết là bịa đặt”.

Câu này nhắc nhở Lâm Y, cho dù thủ phạm nhận tội thì sao, Đại Tống

không có ti vi, lại chẳng có internet, ngay cả báo chí cũng không, mấy

ai biết được án kiện trong nha môn? Chỉ sợ dù nhốt hắn vào đại lao, trên đường vẫn truyền đi lời đồn bất lợi cho tửu lâu nhà họ Trương.