Lâm Y vốn còn xấu hổ vì vay tiền trưởng bối, chờ nghe Trương Đống thế nhưng giàu có vậy, liền yên tâm thoải mái, nhớ lúc ban đầu, nàng dùng
tiền hồi môn trợ cấp vợ chồng Trương Đống, nay nhờ vả bọn họ chút cũng
là nên.
Trương Trọng Vi rất nhanh liền viết xong thư, gửi ra ngoài, nhưng rốt cuộc có thể vay được tiền Trương Đống hay không thì chưa biết, cũng
không biết sẽ vay được bao nhiêu, bởi vậy bọn họ không dám động tới hai
mươi quan tiền đã vay, chuyện thẻ hội viên đành trì hoãn.
Thẻ hội viên tuy tạm thời chưa thể in ấn, nhưng phương án cụ thể có
thể định ra trước, Lâm Y cầm bút, viết viết vẽ vẽ trên giấy, dự trù phí
tổn rượu cho khách, phí mua thẻ, chi phí sau này sẽ đóng dấu vào thẻ,
đồng thời ghi vào sổ hội viên, để khách kí tên hoặc ấn dấu tay làm
chứng.
Thẻ hội viên căn cứ theo giá trị sẽ phân làm ba loại : thẻ vàng, thẻ
bạc và thẻ đồng. Mang thẻ đến tiêu dùng trong điếm sẽ lần lượt hưởng
chiết khấu khác nhau, quyền ưu tiên chỗ ngồi, tích điểm căn cứ theo mức
tiêu dùng trong điếm, tích đến con số nhất định sẽ đổi được rượu hoặc
thức nhắm.
Trương Trọng Vi xem qua điều khoản Lâm Y
viết, tấm tắc lấy làm lạ, cả thành Đông Kinh không có nhà thứ hai đề ra
được quy định như vậy.
Chế độ hội viên cũng dễ dàng bắt chước, phỏng chừng tân tửu lâu nhà
họ Trương vừa mở cửa, không lâu sau các tửu điếm tửu lâu khác cũng bắt
kịp hướng gió, thậm chí tăng độ mạnh yếu để cạnh tranh, như tích điểm
nhận quà đắt tiền, bởi vậy đây không phải lợi thế cốt yếu để thắng bọn
họ, nếu muốn khách đông, phải lợi dụng tâm lý sĩ diện của các phu nhân
nhà quan lại, thỉnh thoảng mời quý nhân đến làm khách, nâng cấp bậc cho
tửu lâu.
Lâm Y cẩn thận cân nhắc qua lại, quyết định đợi thẻ hội viên in ấn
xong, bỏ ra một phần đi tặng, nhưng không phải do nàng tặng, trước giao
cho phu nhân tham chính, tùy bà gửi tặng.
Mọi thứ lo lắng xong xuôi, chỉ chờ phí tổn và tình hình tài chính
chính xác. Đêm đó, Trương Trọng Vi ngưng sốt, ngày hôm sau liền bị Lâm Y nhờ đến nha môn, hỏi giá thuế và phí đóng dấu đỏ, về phần chi phí bôi
trơn, vì phu nhân tham chính đã đánh tiếng trước, không ai dám thu, tiết kiệm được một khoản.
Trương Trọng Vi từ nha môn trở về, cùng Lâm Y tính toán, quyết định
thẻ hội viên sẽ tốn khoảng mười văn. Mười văn một tấm thẻ nhỏ, cũng thật không coi là thấp, nhưng Đại Tống giấy mực đắt đỏ, cũng không còn cách
nào khác, Trương Trọng Vi lo lắng nói. “Sợ sẽ rất nhiều người không muốn”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Thẻ này đâu phải để bán, sao lại có người không muốn”.
Trương Trọng Vi kinh ngạc nói. “Không bán? Vậy chẳng lẽ mỗi lần đưa đi một thẻ chúng ta liền hụt vốn mười văn?”.
Lâm Y đưa bảng giá rượu ra, nói. “Lông dê mọc trên người dê”.
Trương Trọng Vi nghe không hiểu, hỏi lại. Lâm Y giải thích. “Nâng giá rượu lên một chút, phí tổn sẽ huề lại thôi”.
Trương Trọng Vi không đồng ý, nói. “Rượu ở các tiệm khác đều lấy
từ chính điếm về, giá cả tự nhiên sẽ không khác biệt quá lớn, em đề giá
cao hơn nhà khác, làm gì còn khách nào muốn tới?”.
Lâm Y nghe gật gù, nói. “Có lý, giá rượu không thể sửa, có thể sửa giá thức nhắm và trái cây”.
Thức nhắm trong điếm nhà bọn họ chia làm hai loại : một loại là thức
ăn lấy từ nguồn bên ngoài, khách điếm nào cũng có, đồ ăn như vậy Lâm Y
đã cho loại, cũng không tăng giá được; loại thứ hai là thức ăn tươi của
chính bọn họ làm, bình thường bên ngoài buôn bán đều tiết kiệm không
dùng dầu, chỉ có chưng, hầm, luộc là chính, canh chiếm đa số, mà thức ăn nhà họ Trương bán phần lớn là xào dầu, xem như điểm độc đáo, phàm là
thức ăn như vậy, Lâm Y đều đề giá cao hơn một hai văn, coi như gánh vác
chi phí thẻ hội viên.
Vạn sự sẵng sàng, chỉ thiếu tài chính, nhưng Lâm Y cũng không lo
lắng, xem hiểu biết của nàng về Dương thị, chỉ cần bà có tiền nhất định
sẽ giúp, chỉ là vấn đề thời gian thuyết phục Trương Đống mà thôi.
Trương Trọng Vi và Lâm Y thảo luận xong chuyện thẻ hội viên, trở lại
Hàn Lâm viện làm việc, Lâm Y cứ theo lẽ thường ở nhà trông nom tửu điếm, xã giao với khách.
Ngày bình lặng trôi qua, chớp mắt đã qua mười ngày, ngay lúc vợ chồng son khôi phục cuộc sống ngọt ngào như trước, Phương thị lại xuất hiện.
Vẫn là sáng sớm, vẫn là ngay lúc cước điếm vừa mở cửa khách khứa chưa đến, Phương thị cầm giấy vay nợ bước vào trong điếm, nhìn quanh tìm Lâm Y, đòi tiền.
Lâm Y nhớ kĩ lời phu nhân tham chính dạy, bỏ lại một câu “Phu nhân tham chính tìm ta có việc”, liền ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Phương thị không nhanh bằng Lâm Y, lại bị Thanh Miêu cản chân, trơ
mắt nhìn Lâm Y đi xa. Bà ta muốn đuổi theo, nhưng không quen ngõ ngách ở đây, đành lộn ngược về điếm. Trương Trọng Vi nhìn bên ngoài lúc lâu,
không gặp bóng dáng Trương Lương đâu, liền hỏi Phương thị. “Thím, thím tới một mình?”.
Phương thị trả lời. “Không đến một mình thì mấy mình, thím Nhâm ở lại coi cửa hàng ăn vặt, Đại tẩu anh có nha hoàn nhưng không cho tôi mượn”.
Trương Trọng Vi đâu có hỏi người hầu, chỉ hỏi Trương Lương, chàng sợ
Trương Lương biết Phương thị lén vào thành, lại đánh bà ta một trận.
Phương thị nghe xong Trương Trọng Vi lo lắng, cười xua tay bảo chẳng
sao hết. Thì ra Trương Lương có một học trò chuyển nhà đến huyện lân
cận, mời ông ta sang đó uống rượu, dăm ba ngày chưa về được.
Trương Trọng Vi lau mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng thở ra, mời Phương thị vào phòng trong ngồi. Phương thị không chịu, ngồi xuống cái bàn gần cạnh
cửa, kéo Trương Trọng Vi oán giận. “Vợ anh thật chẳng ra thể thống gì, vừa thấy tôi liền lỉnh đi mất”.
Thực ra Trương Trọng Vi cũng không biết Lâm Y nói là thật hay giả,
mấy ngày nay vì chuyện thẻ hội viên, phu nhân tham chính không ít lần
tìm nàng. Chàng giải thích thay cho Lâm Y, lại nói. “Nương tử cũng vì kiếm thêm chút tiền mới thường xuyên ra ngoài, mong thím thông cảm”.
Phương thị vốn định bác bỏ, nhưng nghĩ lại Lâm Y kiếm được nhiều tiền mới có thể mau chóng trả mười quan, đây là chuyện tốt. Bà ta nghĩ đoạn, trên mặt liền cười tươi roi rói, ôn hòa nói. “Trọng Vi, khó khăn thúc thúc con không ở nhà, ta ở nhà con mấy ngày”.
Lần trước vì chuyện này đã xáo trộn cuộc sống không an ổn, bảo rằng
Trương Trọng Vi không oán chút nào là giả. Chàng lấy lời của Trương Bá
Lâm ra đẩy lại lời bà ta. “Thím, không phải cháu không muốn giữ thím, mà chỉ sợ chuyện này truyền ra, ảnh hưởng danh dự ca ca”.
Phương thị nghĩ không thông, chẳng qua bà ta tới nhà con trai trên
danh nghĩa cháu ở có hai ngày thôi, cớ gì ảnh hưởng tới danh dự Trương
Bá Lâm?
Trương Trọng Vi thấy bà ta mù mờ, đành phải giải thích tiếp. “Thím vô duyên vô cớ tới nhà cháu ở, đây không phải đang nói ca ca chị dâu
bất hiếu sao, đồn đãi như vậy truyền ra, ca ca biết phải làm quan như
thế nào?”.
Phương thị rất không đồng ý, nhưng sợ làm hỏng danh dự Trương Bá Lâm, liền do dự. Lúc này ngoài điếm đã có khách khứa tìm đến, nhưng thấy
Trương Trọng Vi ngồi ở cửa, không dám tiến vào.
Trương Trọng Vi thấy việc kinh doanh không thành, vạn phần sốt ruột,
rốt cuộc bắt đầu hiểu ra cách làm của Lâm Y lúc trước. Chàng khổ khuyên
Phương thị. “Thím, thím ngồi đây không sao, nhưng có cháu ở, khách nữ không dám vào, không bằng chúng ta vào phòng trong ngồi đi?”.
Phương thị nhìn nhìn cửa, thật có vài khách nữ đã quay đầu bước đi,
bà ta vui thích khó xử con dâu, nhưng lại không nỡ khó xử con trai, liền nghe lời vào phòng ngồi.
Bên trong phòng bài trí vô cùng đơn giản, thậm chí ngay cả bình hoa
cũng không có, Phương thị không khen Lâm Y cần kiệm thì thôi, lại mắng
nàng không biết tình thú, cứ một lát lại nhìn ra cửa sổ : sao giờ này
còn chưa về, cho dù phu nhân tham chính cho mời, cũng nên giải thích
trong nhà có khách, sớm trở về hầu hạ mình mới đúng.
Thật ra Lâm Y mới ra ngoài chừng một khắc, căn bản không coi là lâu,
Trương Trọng Vi vội nói thím Dương mang rượu và thức ăn lên, dời đi lực
chú ý của Phương thị. “Thím, cháu hiện tại đang căng thẳng tiền bạc, thật sự không kiếm đâu ra tiền, mười quan tiền kia có thể hoãn lại được không?”.
Phương thị căn bản không định đòi nợ, chỉ là lấy cớ ở lại trong thành mà thôi, vừa rồi bà ta đã bị Trương Trọng Vi gạt bỏ ý định đó, chỉ nói. “Không gấp gáp gì hết, nếu nhà này thật là con quản tiền bạc, tiền này con không cần trả”.
Trương Trọng Vi còn nhớ mình từng nói dối như thế. “Đương nhiên là cháu quản, thím yên tâm, tiền cháu hứa với thím sẽ nhất định trả lại”.
Phương thị cũng hiểu biết con trai mình, không tin lắm, nói. “Vậy anh đem sổ sách ra đây tôi nhìn”.
Sổ sách nhà họ Trương đều là bút tích của Lâm Y, hơn nữa Lâm Y chưa cho phép, chàng cũng không dám động, đành nói dối tiếp. “Nhà chúng cháu mở nương tử điếm, khách khứa đều là nữ, cháu là đàn ông sao
quản được, bởi vậy đều là nương tử ghi sổ, cháu chỉ đòi tiền thôi”.
Phương thị phân tích là : Lâm Y tốn công, Trương Trọng Vi lấy tiền,
nhìn thế nào cũng là chuyện tốt. Bà ta vui vẻ lắm, cười hí hửng. “Đúng là con trai ta khôn khéo, nhưng nhớ đối chiếu sổ sách cẩn thận, đừng để nó giấu tiền riêng”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, sợ Phương thị lại sinh ra chủ ý gì
khác. Lúc này mặt trời đã lên cao, nếu không đi Hàn Lâm viện thì muộn
mất, chàng vốn có thể không đi, nhưng dù sao cũng phải xin nghỉ, vì thế
thương lượng với Phương thị. “Thím, thím cứ ngồi, cháu đến Hàn Lâm viện
xin nghỉ rồi về nói chuyện với thím”.
Phương thị lúc này mới nhớ ra con trai có công vụ trong thân. Bà ta
không muốn Trương Trọng Vi chậm trễ chính sự, nhưng cũng không nghĩ dễ
dàng rời đi như vậy, oán giận. “Đều do vợ anh không biết điều, không hiểu phải về tiếp khách”.
Trương Trọng Vi đứng dậy muốn đi Hàn Lâm viện xin nghỉ, ngặt nỗi lúc
này trong điếm khách nữ đã đông, chàng không có cách nào ra ngoài, đành
mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra.
Phương thị trước nay đều là thương yêu lo lắng cho con cái, thấy con
trai vì mình mà ngay cả cửa chính cũng không đi được, liền chủ động đứng dậy cáo từ. Trương Trọng Vi nhìn Phương thị mặt đầy thất vọng rời đi,
trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng thời gian không để chàng nghĩ lại, hai chân lấy lực, nhảy xuống đất, chạy tới Hàn Lâm viện.
Lâm Y ở nhà phu nhân tham chính xem trù bì đồ cưới cho Hành nương tử, Thanh Miêu thỉnh thoảng quay về điếm tìm hiểu tin tức, mới qua nửa canh giờ, chợt nghe Phương thị đã đi, hai người đều rất kinh ngạc.
Phu nhân tham chính nhân cơ hội dạy bảo Hành nương tử. “Con xem, mẹ nói đúng không, chỉ cần con dâu không ở trước mặt, mẹ chồng chẳng bao giờ náo loạn làm khó con trai cả”.
Lâm Y cúi người tạ ơn diệu kế của phu nhân tham chính, phu nhân tham chính sai người mang tới mấy đôi hài, đưa cho nàng. “Cầm trở về đi, miễn cho người ta nói cô trốn ra ngoài”.
Lâm Y vui vẻ. “Vẫn là phu nhân tham chính suy nghĩ chu đáo, chờ tôi thêu xong hài, sẽ tặng mấy đôi cho phu nhân”.