Hàng xóm? Cùng họ? Không lẽ là vị Lâm nương tử ngoại tình, dẫn tới vụ cháy ghê gớm lần đó? Lâm Y không tin. Tuy rằng lúc ấy hỏa hoạn đột ngột, nhưng nhà nhỏ sát đường, ôm vàng bạc lụa gấm bỏ chạy không phải việc khó, Lâm nương tử trong tay có tiền, làm sao phải xuống cấp gả cho nhà họ Chúc nghèo mạt như thế? Quan trọng hơn nữa, Lâm nương tử không phải thân tự do, không thể gả cho người khác. Thêm vào đó, vì vụ cháy lúc trước, Chúc bà bà hận cô ta thấy xương, vì sao không tố giác cô ta, ngược lại cưới về nhà làm dâu?
Tiếu tẩu tử không biết Lâm nương tử, hai nghi vấn trước của Lâm Y chị ta không trả lời được, nhưng điều cuối cùng chị ta có biết, liền bẩm. “Chúc bà bà cưới Lâm nương tử cho Chúc Nhị, phải nói cũng là vì Lâm phu nhân”.
Lâm Y càng kinh ngạc hơn. “Có gì liên can tới ta?”.
Tiếu tẩu tử nói tiếp. “Chúc bà bà dù hận Lâm nương tử, nhưng không nghĩ tới việc tìm cô ta, là sau này Lâm phu nhân căn dặn để mắt tìm, Chúc bà bà nghĩ bụng hoàn thành nhiệm vụ này nói không chừng sẽ được phần thưởng, bấy giờ mới sai các con đi khắp ngõ hẻm tìm kiếm, bọn họ cũng là người gốc Đông Kinh, quen thuộc ngóc ngách, không qua mấy ngày đã tìm ra Lâm nương tử”.
Lâm Y im lặng, thực có chuyện như vậy, nhưng do Đinh phu nhân nhờ cậy, chỉ là Chúc bà bà ra sức tìm kiếm để nhận thưởng, vì sao tìm ra rồi mà không áp giải tới lãnh thưởng?
Thì ra con trai Chúc bà bà là Chúc Nhị, đã sắp ba mươi mà vẫn chưa cưới được vợ, thấy Lâm nương tử trẻ trung xinh đẹp, muốn chiếm lấy không nộp người nữa. Lâm nương tử cũng là kẻ thông minh, thấy Chúc Nhị có ý với mình, xuất hết kĩ năng dỗ hắn nghe lời, lại bỏ tiền ra mua chuộc Chúc bà bà, nói với bà ta rằng. “Bà bà chẳng qua vì tiền thưởng, nhưng trong nhà Lâm phu nhân có giàu có gì đâu, thưởng được bà bà bao nhiêu chứ? Nếu bà bà không nộp tôi cho bọn họ, vừa được tiền, lại được con dâu, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”.
Lâm Y nghe Tiếu tẩu tử thuật lại xong, hiểu được hơn phân nửa, nhưng vẫn có vài nghi ngờ nhất định, vì mọi người, ngay cả Chúc bà bà, thậm chí chính Lâm nương tử, hầu hết đều tưởng Lâm Y muốn tìm Lâm nương tử mà không biết là do vợ cả của Cổ lão gia là Đinh phu nhân nhờ vả, liền hỏi. “Lâm nương tử vì để Chúc bà bà không nộp mình ra, liền cam nguyện ở túp lều rách nát đó? Vụ hỏa hoạn kia dù do cô ta mà phát, nhưng cô ta không phải thủ phạm, cho dù bị nộp thì sao? Thấy cô ta cũng không phải kẻ không có tiền, sao không bỏ ra xây nhà mà ở?”.
Tiếu tẩu tử làm việc cẩn thận, đều đã hỏi cặn kẽ qua hết, lập tức đáp. “Cô ta vừa gả vào nhà họ Chúc, cũng cung tiền ra, chuẩn bị thuê nhà, nhưng chưa làm được gì đã bị Chúc Tam Chúc Tư ham mê cờ bạc mò đi mất, cô ta còn chưa hết cơn tức, Chúc Đại đã oán giận cô ta chỉ cho tiền mấy chú em mà không cho tiền ông anh, từ đó về sau, cô ta không hề bỏ ra xu nào nữa, Chúc Nhị và Chúc bà bà lục tìm mấy lần vẫn không thấy gì, đành thôi”.
Chị ta nói, Lâm Y gật gù, đợi nghe xong, hiểu hết toàn bộ, Lâm nương tử xác định vẫn còn tiền trong tay, chỉ là không biết giấu ở đâu, nhưng đây không phải vấn đề Lâm Y cần quan tâm, nếu đã có tin tức, thông báo cho Đinh phu nhân là được, việc kế tiếp là chuyện nhà của gia đình họ Cổ.
Bên ngoài còn có khách, Lâm Y không tiện ra ngoài, liền dặn Tiếu tẩu tử. “Phiền chị lại đi một chuyến, sang nhà Đinh phu nhân cách vách thuật lại lần nữa toàn bộ tin tức nãy giờ, lại dẫn phu nhân ấy đi lãnh người, nhất định phu nhân ấy sẽ trọng thưởng chị”.
Thì ra Lâm Y cũng chỉ là người chịu nhờ vả, Tiếu tẩu tử hiểu được, vâng bẩm, xoay người hướng cách vách mà đi.
Thân phận vợ Chúc Nhị đã rõ ràng, tảng đá trong lòng Lâm Y cũng rơi xuống đất, đang chuẩn bị ra xã giao tiếp, thím Dương tiến vào báo. “Nhị thiếu phu nhân, các vị khách chuẩn bị đi rồi”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Chưa ngồi bao lâu mà, sao đã đi rồi?”.
Thím Dương nói, mang theo mấy phần bất mãn. “Phu nhân tham chính vừa than một tiếng mệt mỏi, đám người liền đồng loạt đứng dậy hết, nói là muốn đưa phu nhân tham chính về nhà”.
Lâm Y an ủi thím. “Người ta đến đều là nhìn ở mặt mũi phu nhân tham chính, ân cần bợ đỡ cũng bình thường thôi”. Nàng dẫn thím Dương ra ngoài, đứng ở cổng điếm tiễn khách, một đám người vây quanh phu nhân tham chính, chậm rãi đi hướng đầu bên kia con ngõ nhỏ.
Lâm Y quay vào trong điếm, phát hiện bàn của phu nhân Vương hàn lâm còn chưa đi, phu nhân Vương hàn lâm mặt mũi ghen tị không hề giấu giếm, những người khác, ánh mắt liếc tới liếc lui ngoài cổng, một bộ muốn đuổi theo mà không dám.
Lâm Y vừa tiễn khách, đón được ánh nhìn của phu nhân tham chính, đoán rằng là có việc, nhưng phu nhân Vương hàn lâm còn chưa đi, nàng lại không đuổi khách được, chỉ phải nhỏ giọng phân phó thím Dương vài câu, đi tiếp khách tiếp.
Thím Dương ra ngoài cổng dạo một vòng, lúc về cước bộ vội vã, bẩm báo Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Tiếu Đại vừa sai người tới báo, rằng công trường thiếu gạch, mau nhanh mua thêm, bằng không chậm trễ tiến độ”.
Lâm Y vội đứng dậy, tạ lỗi với những người cùng bàn. “Thật là không phải, tôi đi tính tiền trước, các vị cứ ngồi chơi”.
Ban nãy phu nhân tham chính ngồi trong điếm, phu nhân Lục hàn lâm e ngại phu nhân Vương hàn lâm, không dám tới kính rượu, lúc này nóng ruột muốn tới phủ tham chính để bổ cứu, đã sớm muốn đi.
Bọn họ vừa nghe Lâm Y có việc vội, xem rằng cớ hay, cũng đứng dậy nói. “Nếu phu nhân Trương hàn lâm bận bịu, chúng tôi đi trước, ngày khác lại tụ hội một phen”.
Dứt lời, người liền rời bàn, phu nhân Vương hàn lâm thầm hận, lại hết cách, đành đứng dậy theo, cáo từ rời đi.
Lâm Y tiễn bọn họ ra cửa, một đường luôn miệng xin lỗi, thẳng tới khi bọn họ đi xa nàng mới quay vào nhà.
Sau nửa canh giờ, phu nhân tham chính chỉ dẫn theo nha hoàn thiếp thân Điểm Thúy, ngồi kiệu tới cước điếm nhà họ Trương, từ thím Dương dẫn đường trực tiếp vào phòng trong.
Trong phòng, trên bàn đã châm sẵn hai chén trà nóng còn bốc khói, Lâm Y đang ngồi cạnh bàn chờ, thấy phu nhân tham chính vào, liền đứng dậy hành lễ, cười nói. “Tôi đã đoán là thể nào phu nhân tham chính cũng phải một lúc mới tới được”.
Phu nhân tham chính chỉ biết nói. “Vừa đuổi đi một đám, các phu nhân hàn lâm lại tới nữa, chậm trễ hơi lâu”.
Lâm Y lấy bản vẽ tửu lâu đang xây ra, tạ lỗi nói. “Nghe nói phu nhân tham chính gần đây bận rộn, không dám quấy rầy, tự tiện tác chủ xây tửu lâu thế này, nhưng văn khế ban đầu vẫn có tác dụng, hoa hồng chia như cũ”.
Phu nhân tham chính chỉ cần câu cuối cùng, mặc kệ nàng xây tửu lâu kiểu gì, dù sao bà cũng chẳng hiểu được. Bà đẩy trả bản vẽ cho Lâm Y, cười đáp. “Cô làm việc, ta yên tâm. Chỉ là không ngờ không bản lĩnh như thế, mua được đất, xây được nhà”.
Lâm Y khiêm tốn. “Bản lĩnh gì đâu, chẳng qua là của hồi môn”.
Nhắc tới của hồi môn, phu nhân tham chính im lặng, cô con gái thứ ba Hành nương tử lúc trước bị nhà chồng bỏ, gần đây có bà mối tới hỏi thăm, nhưng vì bà không có tiền chuẩn bị đồ cưới, liền lần lữa mãi không dám đổi thảo thiếp. Một bé gái mồ côi như Lâm Y mà của hồi môn đủ để mua mảnh đất, xây được lầu cao gác tía, đường đường con gái nhà tham chính, của hồi môn ít ỏi, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao.