Ngày hôm sau, khi Trương Bát nương tỉnh dậy, Lâm Y đã ngồi cạnh bàn
cột quả cầu, cô đi qua, cầm một quả cầu đã hoàn thành nhìn nhìn, cười
khen ngợi. “Tay nghề không tồi, lông gà lấy đâu ra?”.
Lâm Y cũng cười. “Còn không phải nhờ hồng phúc của chị, Nhị phu
nhân nghe nói chị về, đặc biệt làm thịt hai con gà, em mới có cơ hội
kiếm được vài cái, chuẩn bị làm quả cầu đem bán”.
Trương Bát nương nhìn trên bàn, nói. “Chỉ mới được ba cái, quá
ít, bán chẳng bao nhiêu, chị nghe người ta nói các tửu lâu, quán trà
trong thành mỗi ngày làm rất nhiều gà, thiếu gì lông gà, sao em không
nói Nhị ca, nhờ Nhị ca cho bọn họ ít tiền, giữ lại lông gà cho em, cách
vài ngày lại đến lấy, vừa hay Nhị ca đi học trong thành, thật tiện
đường, quá tốt”.
Mắt Lâm Y sáng lên, chủ ý này không tồi,
nhưng nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, bài vở của Trương Trọng
Vi quan trọng hơn, cứ nhờ chàng chạy này chạy kia không ổn, hơn nữa
chàng là người đọc sách, bắt chàng vác bao lông gà đi qua phố lớn ngõ
nhỏ, người khác không biết nói sao, chứ bản thân nàng cũng xem không
được.
“Chờ em tìm cơ hội lại đi trong thành thu vậy”. Lâm Y tạ ơn Trương Bát nương cho ý kiến hay, đứng dậy, giống như trước kia – nắm tay cô đi nhà chính ăn điểm tâm sáng.
Ăn sáng xong, nhà họ Phương sai người đến thúc giục Trương Bát nương
về nhà, Trương lão thái gia tức giận lôi đình, đứng ngoài sân chửi ầm
lên. “Nhà họ Phương các người đúng là khinh người quá đáng, hôm qua
thu xã không cho Phương Chính Luân đi theo thì thôi, hôm nay lại nhớ rõ
đến thúc giục người khác”.
“Nhà họ Phương các người” chính là nhà mẹ đẻ Phương thị, bà
ta xấu hổ nhưng cũng không dám biện minh một câu, gọi thím Nhâm đi báo
cho Trương lão thái gia, dẫn Trương Bát nương vội vàng chạy về nhà hỏi
cho ra lẽ.
Lâm Y tràn ngập hy vọng Phương thị sẽ làm gì đó ở nhà họ Phương, thím Nhâm thím Dương lại chẳng tha thiết gì, sự thật chứng minh bọn họ quả
là lão làng, Vương thị căn bản không nể mặt mũi Phương thị, Phương Duệ
như con rùa đen rút đầu trốn tránh không ra, Phương Chính Luân răm rắp
nghe lời mẹ, những thứ khác mặc kệ, Phương thị tức no bụng đi về, không
dám gặp Trương lão thái gia, trốn trong phòng trút giận lên Ngân Tỷ, một chén trà nhưng đòi đổi mười lần, lần chê lạnh lần chê nóng, hành hạ
Ngân Tỷ đầy bụng oán hận nhưng không dám nói ra, chỉ hận kiếm không ra
thuốc chuột đổ vào chén trà của bà ta.
Sau ngày thu xã, Trương Trọng Vi lại đi bán toan văn mấy lần nữa,
nhưng mỗi tháng chàng chỉ được nghỉ ít ngày, không thể đi suốt, tiền
cũng kiếm được vô cùng hữu hạn. Chàng lo lắng Lâm Y tiếp tục kết nút
thắt, bản thân sẽ không có tiền “thu mua”, nhưng vụ thu đã bắt đầu vào
kỳ thu hoạch, nhà họ Trương ai cũng bận rộn, Lâm Y không ngoại lệ, mỗi
ngày giúp đỡ làm việc, không rảnh đi làm chuyện khác, chàng nhẹ nhàng
thở phào.
Ngày hôm đó, thu xong lúa, Trương lão thái gia xách một bầu rượu đi
rong chơi, Phương thị dẫn thím Nhâm, thím Dương, Ngân Tỷ và Lâm Y đi
kiểm kê kho lúa, năm nay mùa màng không tệ, hai căn phòng bên hông và
một gian nhà kề đều chất đầy lúa, mọi người ai nấy hớn hở ra mặt.
Đang bận bịu, có một người đàn ông thấp bé đầu đội khăn đi vào trong
viện, đứng ở cửa ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy Phương thị và mọi
người đứng ở phòng bên hông, vội vã đi nhanh tới, hỏi. “Xin hỏi nơi này có phải nhà Phương phu nhân không?”.
Phương thị xoay người lại, ngắm nghía đánh giá hắn một phen, gật đầu nói. “Nhìn anh lạ mắt, không phải người trông thôn chúng tôi phải không?”.
Người kia thấy bà ta hẳn là người mình cần tìm, ngạc nhiên mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu. “Phương phu nhân tinh mắt, tôi chạy mấy dặm đường mới tìm tới được, đặc biệt
đến cầu phu nhân khai ân, trả lại thân tự do cho biểu muội của tôi”.
Phương thị ngạc nhiên nói. “Nhà ta có biểu muội của anh?”.
Người đàn ông đó cũng không đáp, ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người, đột nhiên nhào tới chỗ Ngân Tỷ, ôm cổ cô ta khóc ròng. “Biểu muội đáng thương của ta…”.
Phương thị thấy thế hoảng lên, vội kêu thím Nhâm và thím Dương tách hai người ra, quát lớn. “Nam nữ thụ thụ bất thân, các người thật không ra thể thống gì!”.
Hắn lau nước mắt, lại dập đầu, nói. “Tôi và biểu muội nhiều năm xa cách, nhất thời khó kìm lòng được, mong Phương phu nhân thông cảm”. Nói xong đi về phía trước hai bước, van xin. “Tôi ở mỏ muối làm ăn mấy năm nay, vừa rồi quay về mới biết biểu muội đã bị
bán cho nhà họ Trương làm thiếp, đáng thương thay bác tôi trước lúc lâm
chung luôn mãi nhắc nhở tôi chăm sóc biểu muội, tôi sao nhẫn tâm nhìn cô ấy đi làm thiếp, lần này đến khẩn cầu Phương phu nhân thả cô ấy đi… Tác thành cho hai chúng tôi”.
Phương thị nghe xong, hận không thể lập tức giao Ngân Tỷ cho hắn ta,
bỏ đi cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng e ngại tất cả mọi
người đang ở đây, chỉ có thể trách cứ hắn. “Hồ ngôn loạn ngữ, Ngân
Tỷ là thiếp nhà họ Trương, sao có thể nói cho thì cho. Anh mau biến ra
khỏi nhà này, cẩn thận ta gọi người đến đánh cho một trận”.
Biểu ca của Ngân Tỷ cũng không chịu đi, quỳ gối trước hiên nhà khóc
lên trời xuống đất, luôn mồm cầu Phương thị tác thành. Phương thị đang
do dự, biểu cảm toàn bộ hiện ra mặt, thím Nhâm bước đến thì thầm. “Nhị phu nhân, chỉ là cái thiếp thôi, có khác gì trâu nhà chúng ta, không
bằng cho hắn đi, tác thành một cọc nhân duyên, coi như tích phúc”.
Phương thị mắng. “Nó mà đáng tiền bằng trâu sao, thiếp đi chỗ nào cũng mua được, khắp cái thôn này chỉ có nhà chúng ta có trâu”.
Thím Nhâm vội gật đầu phụ họa, biểu ca Ngân Tỷ hóng tai nghe, nghe được chữ “tiền”, vội la lên. “Tôi có tiền, Phương phu nhân, tôi có tiền”. Hắn nói xong, ngồi bệt xuống đất, cởi đôi giày lấm lem bùn đất, móc
ngón tay vào lòng giày dò tới dò lui, mọi người xem đều nhăn mặt.
Phương thị đoán hắn đang tìm ít đồng lẻ, còn nghĩ người này sao lại
để tiền xu dưới giày, cũng không ngại trượt chân, không ngờ hắn tìm nửa
ngày rốt cuộc móc tiền ra, ba tờ tiền giấy, tổng cộng đổi ra cũng là
mười xâu tiền. Hắn lau mồ hôi dâng tiền lên trước mặt Phương thị, nói. “Phu nhân, tôi thay biểu muội chuộc lại thân”.
Phương thị ngại tiền giấy hôi mùi thối chân, không chịu nhận, trong
lòng càng do dự hơn, nếu không thể đuổi hắn ra, cứ chờ Trương lão thái
gia về làm chủ. Thím Nhâm nghe bà ta nói vậy, không đợi sai sử, lập tức
đi mời Trương lão thái gia về.
Trương lão thái gia uống say khướt, trong tay vẫn ôm bầu rượu nhỏ,
thỉnh thoảng dốc một hớp, lắc lư lắc lư đi đến trước mặt biểu ca Ngân
Tỷ, cố gắng mở mắt nhìn xem, hỏi Phương thị. “Đây là biểu huynh của cô? Không giống”.
Phương thị nghĩ thầm, mình làm gì có ông biểu huynh nào không lên nổi mặt bàn thế này, đúng là làm nhục người ta. Bà ta giới thiệu biểu ca
Ngân Tỷ cho Trương lão thái gia, giải thích vì sao hắn đến, nói. “Trước khi đi quan nhân đã dặn dò không được động vào Ngân Tỷ, nhưng biểu ca
của nó ngàn dặm xa xôi tìm đến, cũng không thể nói đuổi là đuổi, phải
làm sao, xin cha cho chủ ý”.
Trương lão thái gia còn chưa say mất lý trí, trừng mắt nhìn. “Bảo ông già này đi quản thiếp của con trai, là cái đạo lý gì, chuyện như
vậy còn hỏi ta, cô làm nương tử chính thất để làm chi nữa?”.
Phương thị bị mắng, nhưng không buồn không giận, cung kính tiễn
Trương lão thái gia đi cách vách uống rượu, xoay người về phòng sai thím Nhâm. “Dọn dẹp một phòng ở nhà kề, cho biểu ca Ngân Tỷ ở lại”.
Thím Nhâm lắp bắp kinh hãi, vội hỏi. “Nhị phu nhân giữ hắn lại làm chi?”.
Phương thị ngoắc bà ta lại, thì thầm một phen, thì ra bà ta muốn biểu ca Ngân Tỷ đưa cô ta đi, lại sợ Trương Lương quay về quở trách bà ta,
vì thế định giữ biểu ca Ngân Tỷ lại, chờ Trương Lương trở lại mới quyết
định.
Thím Nhâm nghe xong ý tưởng của bà ta, vội la lên. “Nhị lão gia
làm sao chịu thả Ngân di nương đi, tôi thấy biểu ca của Ngân di nương và Ngân di nương xem ra từng có tình cảm trước đây, đợi Nhị lão gia về chỉ sợ chẳng những không cảm kích còn muốn trách Nhị phu nhân xen vào việc
người khác, phá hủy danh dự của Ngân di nương”.
Phương thị không nói tiếp, thầm nghĩ, phá hỏng luôn danh dự mới tốt,
có ông nào muốn đỉnh đầu mọc sừng đâu, đến lúc đó cho dù Trương Lương
không muốn Ngân Tỷ đi, cũng không thể không đuổi nó đi. Bà ta tự nhận
đây là diệu kế, đắc ý kể cho thím Nhâm nghe, thúc giục thím Nhâm đi dọn
dẹp nhà kề. Thím Nhâm khuyên không được bà ta, đành ra cửa, nhưng không
đi nhà kề, mà ngoắc Lâm Y kêu nàng ôm một bộ chăn mền đi phòng trống,
bản thân tự đi hướng nhà kề bên trái.
Thím Dương nhìn thấy, mắng thím Nhâm vài câu. “Chỉ là nô tỳ hầu hạ mà dám sai cả chủ nhân”.
Lâm Y kéo thím một phen, cười khổ. “Cháu còn ít có bị sai sao?
Đừng tức giận mà thím, vả lại cháu ăn gạo nhà họ Trương, làm việc cho
nhà họ Trương cũng là nên làm”.
Thím Dương giúp đỡ nàng ôm chăn mền đến nhà kề, đóng cửa lại, nói nhỏ. “Cháu không cần nể mặt thím Nhâm làm chi, bà ta chẳng phải thứ gì tốt lành.
Chẳng lẽ cháu nghĩ tên đàn ông giấu tiền trong đáy giày ban nãy thật sự
là biểu ca của Ngân di nương sao?”.
Không phải biểu huynh của Ngân Tỷ, vậy là ai? Lâm Y thấy kỳ quái, vội hỏi thêm. Thì ra “biểu huynh” kia là thím Nhâm cầm tiền của Ngân Tỷ
mướn tới giả mạo, mục đích như lần trước, muốn giúp Ngân Tỷ rời khỏi nhà họ Trương, sống tự do.
Thím Dương nói xong, hỏi Lâm Y. “Thím nghe Ngân di nương nói, cô ta từng tìm cháu nhờ giúp?”.
Lâm Y sửng sốt, nhớ tới ngày đó ở phòng bếp, Ngân Tỷ dò hỏi ý nàng, nàng nói. “Lần trước cháu bị oan có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, làm sao dám đồng ý”.
Thím Dương biết nàng nói có lý, lại tiếc Ngân Tỷ thưởng tiền, thở dài. “Nếu cháu đồng ý thì tiền thưởng đã là của cháu rồi, nghe nói Ngân Tỷ lần này ra tay hào phóng vô cùng”.
Lâm Y mặc dù có nhu cầu cần tiền cấp bách, nhưng cũng chưa tới nỗi vì tiền mà đi chọc phiền toái, nghe vậy cười ảm đạm, không nói tiếp, tay
không ngừng sửa sang lại chăn mền, quét tước phòng ở một lần.
Không ngờ nàng bận rộn một phen là uổng phí, thím Nhâm biết được kế
hoạch cắm sừng của Phương thị, đi kể cho Ngân Tỷ biết, người gọi là
“biểu ca” của Ngân Tỷ chưa đợi Phương thị gọi đi nhìn thử phòng ở, dưới
chân đã bôi mỡ chuồn mất dạng. Phương thị biết được việc này, gọi thím
Nhâm tới hỏi, thím Nhâm trả lời rằng. “Trong nhà biểu ca Ngân di nương xảy ra chút việc, vội vàng chạy về”.
Lâm Y tự nhận xui xẻo, lại đi nhà kề dọn dẹp chăn mền, Phương thị
không biết, than thở bản thân vận đen, một cơ hội tốt như vậy để đuổi
Ngân Tỷ đi rốt cuộc tan tành, chẳng biết biểu huynh của Ngân Tỷ có đến
nữa hay không.
Nhưng không hay ho nhất phải kể đến Ngân Tỷ, hai lần lên kế hoạch đều thất bại, còn tổn hại không ít tiền, trong lòng hận chất cao ngất. Ghê
tởm hơn, Phương thị suýt chút nữa tương kế tựu kế, hắt nước bẩn lên
người cô ta, nếu thực thành công, chỉ sợ cô ta vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu. Buổi tối, cô ta nằm trên đệm trải dưới giường Phương thị, hai tay siết chặt ken két, mặc kệ móng tay cắm vào thịt, thầm hận, thề sẽ
nghĩ ra biện pháp trả thù Phương thị, cho bà ta biết thế nào mới thực sự là vận đen tới.