Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 179: Phong thủy bảo địa

Lâm Y lại lắc đầu, nói. “Một khi chưa chắc chắn, tạm đừng kinh động đến quan viên, vẫn là tìm đến người môi giới hỏi xem”.

Trương Trọng Vi cảm thấy có lý, liền không đi “Sở tu hoàn kinh thành” nữa, đợi ngày hôm sau tìm một người môi giới tới nhà.

Lâm Y bận tâm thân phận hiện tại là phu nhân quan lại, không dễ để

người ta trông thấy dung mạo, nhưng đội mũ trùm ở nhà cảm thấy mất tự

nhiên, liền mang một tấm bình phong ngoài điếm vào đặt trong phòng, bản

thân ngồi đằng sau nó.

Trương Trọng Vi an vị trên ghế dựa ngay

trước bình phong, gọi thím Dương dời chiếc ghế đẩu đến, mời người môi

giới ngồi, người môi giới biết chàng làm quan, không dám ngồi, xin đứng

đáp lời.

Trương Trọng Vi miêu tả lại mảnh đất hôm qua nhìn thấy cho người môi

giới nghe, chàng chiếu theo lời Lâm Y dặn dò lúc trước, chỉ nói mảnh đất đó hình dạng lớn nhỏ bao nhiêu, không nói nó ở đâu. Cả hai đã nhất trí, nếu người môi giới này ngay cả vị trí mảnh đất cũng không biết thì hẳn

chẳng quen thuộc gì kinh thành, bọn họ phải đổi người khác hỏi lại.

Vận khí hai vợ chồng không tệ, người môi giới nắm rõ đất đai ở Đông Kinh như lòng bàn tay, lúc này đi đến, nói. “Trương quan nhân, mảnh đất lộn xộn đất đá mà ngài kể, có phải là mảnh nằm phía đông khu chợ chính không?”.

Đúng y chóc, Trương Trọng Vi mỉm cười, gật đầu, hỏi. “Anh đã biết, vậy mảnh đất đó có thuộc sở hữu của Sở tu hoàn không?”.

Người môi giới cúi người đáp. “Bẩm Trương quan nhân, mảnh đất đó quả thật thuộc sở hữu của Sở tu hoàn, chỉ là…”.

“Chỉ là cái gì? Có việc cứ nói, sẽ không bạc đãi anh”. Trương Trọng Vi truy hỏi.

Người môi giới thật không che lấp, tức khắc giải thích tình hình thực tế, mảnh đất vợ chồng Trương Trọng Vi nhìn trúng không phải thật là đất vứt đi, mà do một viên quan của Sở tu hoàn lấy quyền công làm việc tư,

lúc triều đình xây nhà cho thuê đã vụng trộm giữ lại, sợ người sáng suốt nhìn ra, liền vác mấy viên đá tảng đến rải thành hiện trạng đất đá hỗn

độn nhằm che giấu.

Hôm qua Lâm Y vô tình đoán vậy mà chuẩn, thì ra đất đó thực sự không hề vứt đi, Trương Trọng Vi khó hiểu, hỏi người môi giới. “Nếu có người cố tình giữ lại, vì sao không xây nhà đi, để hoang chi vậy?”.

Người môi giới đáp. “Người nọ mấy năm trước phạm tội, bị cách chức đuổi đi, đất đai liền trì hoãn”.

Trương Trọng Vi hiểu, nói. “Không biết Sở tu hoàn có muốn bán mảnh đất đó không”.

Người môi giới nói. “Trương quan nhân muốn mua? Tiểu nhân khuyên ngài một câu, vẫn là đừng mua”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao?”.

Người môi giới đáp. “Người cố tình giữ mảnh đất đó lại còn chưa

kịp xây nhà ở đã đánh mất mũ cánh chuồn; hơn nữa mảnh đất đó dính dáng

tới phạm quan, Trương quan nhân vẫn đang tại vị, không mua thì tốt hơn”. Nói xong bổ sung thêm. “Đều là tiểu nhân mạo muội ngu khuyên, Trương quan nhân chớ trách”.

Người môi giới nói vậy thật có thể mất việc buôn bán của mình, chứng

tỏ đang thành tâm khuyên bảo, Lâm Y thấy người này trung thực, liền gõ

nhẹ vào bình phong, ý bảo Trương Trọng Vi ra sau, sổ tiền đồng đưa cho

chàng, nhỏ giọng nói. “Anh ta làm người không tệ, thưởng anh ta một chút, bảo anh ta lưu ý dùm chúng ta”.

Trương Trọng Vi hiểu ý, cầm tiền ra thưởng người môi giới, nói. “Đa tạ anh bẩm báo thực tế, chúng ta vẫn còn muốn mua đất, nếu có nơi nào thích hợp, phiền toái thông báo một tiếng”.

Người môi giới hỏi. “Không biết Trương quan nhân muốn mua đất như thế nào? Giống mảnh vừa rồi? Gặp may thì được, cầu e rằng khó, chỉ sợ

tìm không ra mảnh thứ hai giống vậy”.

Trương Trọng Vi muốn mua đất mà người ta vứt đi kia, nhưng nói ra vậy khó tránh khỏi bị sinh nghi, chàng vắt óc nghĩ ra lý do vẹn toàn, bất

đắc dĩ nhất thời không được, đành phải vòng ra sau bình phong hỏi Lâm Y, ghé lỗ tai nói. “Nương tử, đầu óc em nhanh nhạy, mau bịa cái cớ”.

Lâm Y trà trộn trong chốn phu nhân quan lại lâu như vậy, học giỏi

nhất là nói xạo, đảo mắt đã bịa xong, nhỏ giọng nói cho Trương Trọng Vi.

Trương Trọng Vi nghe cẩn thận, quay ra trước bình phong, nói với người môi giới. “Chúng ta được người khác nhờ vả, nghĩ mua mảnh đất nào vứt đi không ai cần”.

Người môi giới quả nhiên vô cùng kinh ngạc, hỏi. “Ai cũng chăm chăm mua đất đẹp, Trương quan nhân sao lại cần mua đất xấu?”.

Trương Trọng Vi nói ra lý do của Lâm Y. “Chúng ta có người bà con thân thích, đang tranh chấp ở riêng với anh em trong nhà, không muốn

phân đất tốt cho em trai, bởi vậy muốn trộm mua mảnh đất kém thế vào”.

Chuyện nội bộ huynh đệ người môi giới thấy nhiều, lúc này tỏ vẻ thông cảm, chưa hề sinh nghi, luôn mãi cam đoan mau chóng giúp Trương Trọng

Vi tìm được mảnh đất vừa lòng đẹp ý.

Trương Trọng Vi tiễn bước người môi giới, khen ngợi Lâm Y bịa lý do xuất sắc. Lâm Y hơi chút đăm chiêu, nói. “Người môi giới trong kinh thành đều có mạng lưới của họ, sau này bất

luận mua bán cái gì, đều nên tìm người môi giới hỏi trước tốt hơn”.

Trương Trọng Vi cảm thán. “May mắn nghe lời em, gọi người môi

giới tới hỏi, bằng không tùy tiện đến Sở tu hoàn, không biết sẽ gặp

trúng phiền toái gì nữa”.

Vợ chồng hai người đều cho rằng người môi giới ban nãy không tệ,

nhưng vì an toàn, vẫn gọi thêm mấy vị khác đến nhờ lưu ý giúp, lại an ổn chờ tin từ bọn họ.

Lại nói đến người môi giới khuyên bọn họ đừng mua đất, buôn bán thì

không thành, nhưng vẫn được tiền thưởng, anh ta cao hứng vô cùng, phá lệ tận tình làm việc, chưa tới mấy ngày đã quay lại tìm vợ chồng Trương

Trọng Vi, bẩm rằng chợ hoa quả dưới cầu Thiên Hán có mảnh đất trống,

chừng phân nửa mẫu, hoa quả hư hỏng chất đống trên ấy, mùa hè nóng bức

hôi thối tận trời, Sở tu hoàn sớm muốn bán mảnh đất này đi, bất đắc dĩ

không ai thèm.

Cầu Thiên Hán tức cầu Châu Kiều, Lâm Y dạo phố liên tục hai ngày, thế nhưng đã quên dạo ngay phụ cận, một mảnh đất tốt ngay dưới mí mắt,

thiếu chút nữa bỏ lỡ.

Chợ hoa quả dưới cầu Thiên Hán rất gần ngõ Châu Kiều, thậm chí còn

đẹp hơn Lâm Y tưởng, nàng đứng sau bình phong kích động muốn chết,

Trương Trọng Vi ở trước bình phong cũng thế, chưa đợi ý nàng đã lên

tiếng hỏi người môi giới. “Không biết mảnh đất kia kích thước cụ thể ra sao, giá cả thế nào?”.

Người môi giới đáp. “Mảnh đất đó, Sở tu hoàn cực muốn sang tay

luôn, nhưng không ai chịu mua, bởi vậy giá xuống dốc lại xuống dốc, nếu

Trương quan nhân muốn, tiểu nhân sẽ giúp ngài hỏi thăm, tiện đường trả

giá nữa”.

Trương Trọng Vi mừng rỡ, đang định gật đầu, Lâm Y ra tiếng ngăn lại, giả bộ bất mãn. “Đất tuy rộng đấy, nhưng chất toàn trái cây hư thối, người anh em bà con của chúng ta còn phải tốn tiền dọn rửa, thêm bao nhiêu là phiền toái”.

Người môi giới cười. “Thật ra mướn mấy nhân công không khó, trái cây thối bốc mùi, vừa hay lại có cớ trả giá”.

Người môi giới này thật sự thông minh, Lâm Y ngồi sau bình phong bất giác nở nụ cười, nhưng khẩu khí vẫn tỏ ra bất mãn. “Vậy làm phiền anh ép giá, nếu không tính toán chi phí nhân công vệ sinh, chúng ta lại thiệt thòi”.

Người môi giới liên tục vâng dạ, Trương Trọng Vi vừa định thưởng, Lâm Y ngăn tiếp, bảo rằng mọi sự hoàn thành ắt có thù lao hậu đãi.

Người môi giới cáo từ, tự đến Sở tu hoàn lo liệu.

Trương Trọng Vi kéo bình phong ra, cười nói. “Nương tử càng ngày càng ra dáng người làm ăn”.

Lâm Y phì cười. “Quá khen quá khen, đều học từ các vị phu nhân quan lại cả, dùng để nâng bước việc kinh doanh nhà chúng ta thôi”. Lại nói. “Đừng nói ai khác, riêng các vị phu nhân hàn lâm, ai cũng giỏi giang hơn em,

may mà bọn họ khinh thường kinh thương, bằng không em chẳng có đường

sống”.

Trương Trọng Vi nghe nàng nhắc tới phu nhân hàn lâm, lặng lẽ rỉ tai nàng. “Ngày đó ta nghe một đồng nghiệp oán giận, đòi dâng tấu lên thánh thượng, niêm phong điếm cho nữ giới”.

Lâm Y đầu tiên là giật thót, chợt nhận ra chàng nói đùa, bằng không

chính chàng đã sốt ruột như lửa cháy đằng mông, cần gì tới tận giờ mới

chậm rì rì nói cho nàng. Nàng nhéo lỗ tai Trương Trọng Vi, cười mắng. “Càng lúc càng láu cá, thế nhưng dám trêu ghẹo cả nương tử?”.

Trương Trọng Vi hô to “Nương tử tha mạng”, cười nói. “Ta nói chính xác trăm phần trăm, đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện đa phần

đều nghèo, mỗi tháng bổng lộc miễn cưỡng đủ bọn họ đi uống rượu vài lần

là tốt lắm rồi, hiện giờ điếm cho nữ giới cũng mở, bọn họ muốn uống

rượu, phu nhân trong nhà cũng muốn uống rượu, chút tiền cỏn con sao đủ

hai người tiêu dùng, nên mới than thở oán giận thế đấy”.

Lâm Y buông lỗ tai Trương Trọng Vi ra, cười ngã lên giường, hỏi. “Là vị đồng nghiệp nào của chàng oán giận nương tử tiêu pha bổng lộc vậy?”.

Trương Trọng Vi mỉm cười trả lời. “Là Triệu hàn lâm, chắc em cũng biết phu nhân nhà anh ta”.

“Thì ra là anh ta, hai vợ chồng thế nhưng giống tính nhau thật, quả nhiên không phải người một nhà không cùng vào một cổng”. Lâm Y không hề thấy lạ đáp án này. “Phu nhân Triệu hàn lâm thích uống rượu lắm, thường xuyên đến điếm nhà chúng ta”.

Trương Trọng Vi nói. “Em nghe cho vui vậy thôi, đừng nói ra ngoài”.

Lâm Y liếc mắt, nguýt dài. “Tưởng em là cô ngốc sao, nếu nói ra, phu nhân Triệu hàn lâm không đến nữa thì biết làm thế nào?”. Nói xong gập người định ngồi dậy, Trương Trọng Vi lại bổ nhào qua, đặt nàng dưới thân, thủ thỉ bên tai. “Nương tử, cơ hội hiếm có…”.

Lâm Y nhổm dậy nhìn cửa sổ, lại nhìn cửa, thấy tất cả đều khóa, liền

để Trương Trọng Vi nhấc váy. Trương Trọng Vi gặp Lâm Y phối hợp, mười

phần cao hứng, ôm nàng hôn không ngừng. Đang định tiến tới, chợt nghe

tiếng gõ cửa, thím Dương đứng ngoài thưa. “Nhị thiếu phu nhân, có vị phu nhân muốn ghi sổ, tôi không dám làm chủ, đặc biệt đến hỏi thiếu phu nhân”.

Trương Trọng Vi ảo não không thôi, nhưng việc chính không thể chậm

trễ, đành đứng dậy sửa sang lại quần áo. Lâm Y cũng nhụt chí, nhưng thấy bộ dạng chàng lại buồn cười, cố ý nhéo dưới thân chàng một cái, mới

vuốt tóc đi mở cửa, hỏi thím Dương. “Ai muốn ghi sổ vậy?”.

Thím Dương đáp. “Một vị khách quen, phu nhân Triệu hàn lâm”.

Khéo quá khéo? Vừa mới nhắc tới Triệu hàn lâm oán giận bổng lộc ít ỏi không đủ tiêu, phu nhân Triệu hàn lâm liền muốn ghi sổ? Lâm Y ngạc

nhiên, cùng Trương Trọng Vi nhìn nhau, nén cười hỏi thím Dương. “Thím không nói với phu nhân ấy nội quy của điếm chúng ta sao?”.

Thím Dương đáp. “Đã nói, nhưng phu nhân Triệu hàn lâm nhất định

đòi ghi sổ, tôi lại không thể cãi nhau với phu nhân ta, hết cách, mới

tiến vào hỏi Nhị thiếu phu nhân”.

Lâm Y đứng ngay cửa nhìn ra đằng trước, sáu cái bàn đều chật ních

người, phu nhân Triệu hàn lâm muốn ghi sổ không phải việc gì to tát,

nhưng chỉ sợ một khi có tiền lệ, ai cũng sẽ noi theo, vốn lưu động trong điếm lại phân tán thì toi.

Thím Dương cũng hiểu đạo lý này, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, hay để tôi ra kiên quyết đòi tiền, cho nha hoàn cô ta về nhà lấy?”.

Lâm Y vội xua. “Không ổn, phu nhân hàn lâm tất cả đều ưa sĩ diện, cô ta muốn ghi sổ nhất định là đang gặp nạn, làm sao vì mấy đồng mà đắc tội người ta được”.