Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 167: Đi hay ở

Trương Trọng Vi trả lời câu hỏi của Phương thị. “Đã bị bỏ còn về

làm chi, ở lại nhà mẹ đẻ, cha mẹ đầy đủ, anh trai chị dâu cũng có, không để mặc nó đói được. Về phần thể diện, không đáng thứ gì, dù sao chính

cháu đã không cần, ca ca hẳn là cũng vậy”.

Phương thị xưa nay sảng khoái dứt khoát, hôm nay lại lần lần lữa lữa, chỉ biết xoắn tới xoắn lui ngón tay. Lâm Y thật sự chịu không nổi bộ

dạng bà ta như vậy, quay đầu gọi Thanh Miêu. “Đến huyện Tường Phù xem, mời tất cả những ai cần mời tới đây”.

Phương thị có thể đoán được tình cảnh sau khi Trương Lương đến là như thế nào, vội xua. “Không cần đi, chờ ta trở lại sẽ thương lượng với lão gia”.

Thanh Miêu động tác cực mau, chưa đợi bà

ta nói, người đã lao ra khỏi cửa, Phương thị hoảng lên cũng đuổi theo,

Lâm Y vội đẩy Trương Trọng Vi một phen. “Thím không quen đường xá ngõ Châu Kiều, chạy theo gọi thím về thôi, cẩn thận lạc đường”.

Trương Trọng Vi ừ, chạy vội đi. Thím Dương đứng ở cửa nhìn ngó một lát, nói. “Nhị phu nhân về chậm rãi thương lượng với Nhị lão gia cũng không có gì

không tốt, Nhị thiếu phu nhân cần gì mời hết bọn họ vào điếm, ầm ĩ hết

sức”.

Lâm Y đương nhiên biết Trương Lương mà đến thể nào cũng túi bụi với

Phương thị một phen, nhưng nàng vì Trương Bát nương, không để ý nhiều

như vậy. “Chờ bà ta về rồi chậm rãi thương lượng, năm ba ngày sau cũng chẳng ra được tí kết quả nào”.

Đang nói, Trương Trọng Vi đã dẫn theo Phương thị quay lại, kéo bà ta vừa đi vừa khuyên. “Mẹ, chuyện của Bát nương không thể chậm trễ, mau mau tụ họp cả nhà bàn bạc mới là đúng đắn”.

Phương thị hài lòng nghe câu “cả nhà”, thoáng an tĩnh lại, ngồi xuống ghế. Lâm Y nhìn thức ăn đã lạnh, xuống bếp hâm nóng, mọi người tiếp tục ăn cơm.

Huyện Tường Phù cách đây không xa, thêm Trương Lương gấp gáp chạy

tới, đương nhiên phải gấp, bởi vậy chưa đến một cạnh giờ, Trương Lương

và Trương Bá Lâm đã có mặt ở cước điếm nhà họ Trương.

Phương thị không dám nhìn Trương Lương, áp dụng chiến lược lớn tiếng dọa người, hỏi Trương Bá Lâm. “Vợ anh đâu vì sao không tới?”.

Trương Bá Lâm sửng sốt. “Cô ấy thân mình nặng nề, không tiện đi lại, hơn nữa trong nhà cũng không thể bỏ trống, con liền nói cô ấy ở nhà”.

Phương thị không cho Trương Lương có cơ hội xen miệng, tiếp tục chất vấn. “Thân mình nặng nề thì có gì, ngồi cỗ kiệu tới, cũng không cần chân nó chạm đất”. Nói xong sai bảo thím Nhâm đi theo. “Về tiếp chuyến nữa, gọi Đại thiếu phu nhân ngồi kiệu tới đây”.

Thím Nhâm nhìn bà ta, lại nhìn Trương Bá Lâm, không biết nên đi hay không.

Trương Bá Lâm đau lòng thay vợ, hỏi Phương thị. “Chúng ta đến

không phải bàn bạc chuyện Bát nương bị nhà chồng ruồng bỏ ư, liên quan

gì đến nương tử của con? Vì sao phải ép cô ấy đến?”.

Phương thị chính đang chờ câu này, lập tức vặn âm lượng lên cao. “Sao không liên quan, em gái anh bị nhà chồng bỏ chính do nó làm hại”.

Trương Bá Lâm chẳng hiểu gì hết, hỏi. “Mẹ, xin chỉ giáo cho?”.

Phương thị kể lại Phương Duệ bị phe Lí Giản Phu xa lánh, giận chó đánh mèo Trương Bát nương, hỏi ngược. “Cậu anh chính là vì nhà mẹ đẻ của vợ anh mới viết giấy bỏ Bát nương, chẳng lẽ không liên quan?”.

Trương Bá Lâm không chút do dự phản bác lại. “Tranh đấu chốn quan trường là việc quá đỗi bình thường, nào có ai vì thế mà bỏ cháu gái

cũng là con dâu mình? Là cậu làm việc kém phúc hậu, liên quan gì đến cha vợ”.

Phương thị nói một câu, anh ta chống một câu, điên tiết hết sức, giơ tay đánh anh ta một cái, mắng. “Đồ bất hiếu, lông cánh đầy đủ, dám tranh luận với mẹ anh?”.

Trương Bá Lâm ăn đánh, tính tình càng trở nên quật cường, không chỉ

không xin lỗi, ngược lại còn quay mặt sang nơi khác. Phương thị vừa thấy anh ta tỏ ra như thế, giận run người, muốn đánh tát tai thứ hai, không

ngờ tay còn chưa vung lên, trên mặt bà ta đã bị ăn đánh trước.

Cái tát chói tai, nhất định dùng lực mạnh vô cùng, mọi người đều giật mình theo bản năng co rụt lại. Phương thị ôm mặt, bên má nóng rực, bà

ta biết đau, lại không muốn mất mặt trước tiểu bối, liền gân cổ hỏi. “Vì sao đánh tôi?”.

Trương Lương cả giận. “Bà sống tới từng tuổi này chỉ tổ phí cơm

gạo, càng già càng hồ đồ, Bá Lâm có thể mưu được chức quan tốt như vậy

là công ai? Nếu bà thật muốn trách tội Lí thái thú, trước nói Bá Lâm từ

quan đi”.

Phương thị biện bạch. “Bá Lâm đàng hoàng thi đậu tiến sĩ bát kinh, cho dù không có Lí thái thú, cũng có thể làm quan bình thường”. Thêm vào. “Lúc trước tôi đã không đồng ý cho nó cưới Lí thị, là các người một mình

tình nguyện cưới cô ta về nhà, theo tôi thấy, mau đuổi cô ta về nhà mẹ

đẻ đi, nhà họ Phương không nhận Bát nương quay về, sẽ không cho Lí thị

quay về”.

Ngụy biện tầm xàm khiến Trương Lương tức đến rung râu, lại như nhắc nhở ông ta, ông ta gọi thím Nhâm lại, dặn. “Ta cũng viết một tờ bỏ vợ, ngươi mau tiễn Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ đi,

nhà họ Phương không tới đón Bát nương, Nhị cũng nhân cũng đừng về nữa”.

Lâm Y suýt nữa nhịn không được bật lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi chủ ý hay, Phương thị lại lộ vẻ đắc ý, nói. “Tôi thủ hiếu cho cha mẹ chồng đủ ba năm, ông không được quyền bỏ tôi”.

Lâm Y không hiểu luật, hỏi Trương Trọng Vi mới biết, thì ra quy tắc

“ba đi bảy không đi” có một cái gọi là con dâu giữ hiếu cho cha chồng

hoặc mẹ chồng tròn ba năm, nhà chồng không được phép bỏ.

Phương thị trước đây không nhớ ra điểm này, trong cái khó ló cái

khôn, bà ta hiện tại không hề sợ hãi, ngay cả tát tai của Trương Lương

cũng không sợ, an ổn ngồi xuống bàn, nói. “Nhị lão gia, ông vẫn nhanh tìm Lí thái thú mà tính sổ đi”.

Trương Lương trước cảnh báo bà ta. “Không được ăn nói vớ vẩn trước mặt con dâu, bằng không cẩn thận ta dọn sạch hàm răng của bà”. Sau đó hỏi Trương Bát nương. “Con gái, con tính sao?”.

Lâm Y xoa hai bên thái dương, trời ơi, cả gia đình bọn họ cuối cùng cũng quay lại chính đề rồi.

Trương Bát nương bị màn tát qua tát lại của bọn họ dọa sợ. Cho dù

ương ngạnh như Vương phu nhân cũng không có thói quen hở tí là đánh

người như vậy.

Lâm Y thấy cô chỉ biết run, nói không nên lời, vội chạy qua ôm vai cô, an ủi hồi lâu, lại đáp thay lời. “Ý Bát nương tử là muốn quay về nhà họ Phương”.

Trương Lương nhất thời không nhận ra ý tứ, gật gù. “Về đây, phải về đây chứ, đòi hết của hồi môn về”.

Cả đám người đều ngẩn ra, Lâm Y đẩy Trương Bát nương, ý bảo chính cô nói. Trương Bát nương dồn hết dũng khí, lên tiếng. “Con nhớ con trai, con không muốn bị bỏ, con muốn về lại nhà họ Phương”.

Trương Lương nhìn cô, có chút không dám tin. “Bọn họ đối đãi con như vậy, còn về chi? Nghe cha nói, ở lại đây, không ai bạc đãi con”.

Trương Bát nương cúi đầu, im lặng không lên tiếng, Phương thị kéo Trương Lương sang một bên, nhỏ giọng. “Con gái cũng là ruột rà, tôi cũng muốn giữ nó lại, chỉ sợ các con trai bị

người trong chốn quan trường chê cười, ông xem việc này…”.

Trương Lương chưa đợi bà ta nói xong, lại là một cái tát ném qua. “Ngày thường nhắc bà vì tiền đồ các con, đối xử con dâu tử tế vào, bà không nghe, sao bây giờ lại lo lắng bọn nó quá vậy hả?”. Ông ta đánh chửi Phương thị xong, quay đầu hỏi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi. “Giữ em gái hai đứa ở lại nhà mẹ đẻ, hai đứa có ngại mất mặt không?”.

Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đồng loạt lắc đầu. “Bát nương

không hề sai, là nhà họ Phương làm việc đáng khinh, có gì phải mất mặt,

nhưng chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, phải đòi lại công

bằng cho Bát nương”.

Trương Lương liên tục nói ‘phải’, cho rằng nhà họ Trương hẳn nên sai

người về Mi Châu, đánh tới tận nhà họ Phương, thứ nhất vì lấy lại công

bằng cho Trương Bát nương, thứ hai đòi của hồi môn, cho Trương Bát nương ngày sau chi tiêu.

Trương Bát nương thấy bọn họ ta một câu ngươi một câu, căn bản không

quan tâm ý kiến của mình, trợn tròn mắt, kéo Lâm Y nhỏ giọng nói. “Tam nương tử, giúp em nói đi, em muốn về”.

Lâm Y tức Trương Bát nương đến không còn sức để tức nữa, trả lời. “Chúng ta đều nguyện ý giữ em lại, em nhất quyết phải nhảy vào hố lửa cho được ư?”.

Trương Lương nghe thấy hai người bọn họ đối thoại, nói. “Bát nương, con trở về nhà họ Phương, muốn cha mẹ lo lắng? Đây là tội bất hiếu”.

Cái mũ “bất hiếu” chụp xuống, Trương Bát nương đành nén tâm tư, không dám lên tiếng. Phương thị vốn chỉ do dự chuyện Trương Bát nương đi hay

ở, không phải không thành tâm muốn giữ cô lại, lúc này cánh đàn ông nhà

họ Trương không còn ý kiến gì, bà ta cũng cuốn theo chiều gió, đi đến

nâng Trương Bát nương dậy, khuyên. “Mau theo mẹ về nhà, để chị dâu con nấu nhiều thức ăn ngon cho mà ăn”. Nói xong tiện đường trừng mắt liếc Lâm Y. “Lần này Đại tẩu nợ con một ân tình, chắc chắn sẽ đối xử tốt với con, không giống Nhị tẩu, chỉ biết bắt con làm việc”.

Lâm Y chỉ mong bà ta mau mau chạy lấy người, cũng lười giải thích,

Trương Lương và Trương Bá Lâm đều biết Phương thị chuyên môn sinh sự

không đâu, đều coi như không nghe được.

Phương thị thấy không có người để ý mình, lại lên cơn tức, không đi, kéo Trương Bát nương ngồi xuống. “Nhị tẩu con mở tửu điếm đó nha, nhất định cơm canh không tồi, chúng ta ăn cơm trưa rồi đi”.

Lâm Y tức đến cười rộ lên, nàng sẽ không keo kiệt trước mặt mọi

người, tránh rơi tiếng xấu, liền bảo thím Dương xuống bếp dọn cơm trưa.

Trương Lương khó được đến gặp con một lần, thấy Lâm Y nguyện ý chiêu đãi, cũng không đi nữa, ngồi xuống hỏi. “Nếu đã không vội đi, chúng ta góp ý xem nên phái ai quay về Mi Châu đòi lại của hồi môn của Bát nương”.

Mọi người nhìn nhau, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đều có công vụ

trong người, không thể tùy tiện rời kinh, chỉ có Trương Lương là thân tự do. Trương Lương nhìn một vòng, bản thân cũng hiểu được, cười. “Thì ra chỉ có ta là kẻ rảnh rỗi, thế cũng được, để mình ta đi vậy”.

Nhà họ Phương người hầu đông đảo như vậy, Trương Lương đi một mình

thì kết cục tốt thế nào được? Đừng nói không xả được giận, ngược lại còn bị nhà họ Phương đánh cho thương tích. Lâm Y thận trọng, nghĩ xa, nhẹ

kéo ống tay áo Trương Trọng Vi, nói. “Thúc thúc đi đường không ai hầu hạ, dẫn theo gia đinh của Đại tẩu nữa”.

Trương Trọng Vi hiểu ý, bổ sung. “Đại tẩu ở nhà cũ cũng có người hầu, cha đến Mi Châu, chớ vội động tay, gọi đầy đủ nhân lực rồi cùng đi”.

So sánh với sự lo lắng của bọn họ, Trương Lương có vẻ đã dự định trước, vỗ vai Trương Bá Lâm, nói. “Ta đi Nhã Châu trước, mượn người của nhà thông gia, xem nhà họ Phương bọn họ thần khí cỡ nào”.

Lâm Y vốn luôn nghĩ Trương Lương ngoại trừ biết đánh Phương thị ra

không còn bản lĩnh gì nữa, nghe xong phải nhìn ông ta với cặp mắt khác

xưa, xem ra ông ta hơn hẳn Phương thị, ít nhất còn biết suy nghĩ.

Trương Bá Lâm thuộc phe Lí Giản Phu, cực hợp ý muốn chèn ép Phương

Duệ, trước kia còn e ngại thân phận ông ta là cậu mình, không tiện ra

tay, hiện giờ ông ta đã viết giấy bỏ Trương Bát nương, xé rách mặt,

không có gì cố kỵ nữa.

Trương Trọng Vi hiện giờ đứng ở trung lập, Lí Giản Phu và Phương Duệ

đánh nhau không có chút can hệ nào tới chàng, bởi vậy chàng cũng vui

nhìn thấy Phương Duệ ăn đòn, xả cơn giận thay Trương Bát nương.

Tất cả mọi người nhất trí, Trương Lương liền chuẩn bị thảo luận thời gian xuất phát, đang định đề xuất, Phương thị kêu lên. “Nhị lão gia đi đường không ai chăm lo, để tôi đi cùng lão gia”.

Trương Bát nương cũng sợ hãi lí nhí. “Con cũng muốn đi cùng cha”.