Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 162: Chân tướng sự tình

Lâm Y tổng kết một màn, cũng không biết đoán có chuẩn không, nhưng

vẫn bội phục phu nhân phủ doãn tâm tư kín đáo, lại đáng thương cho các

vị phu nhân khác, bao gồm cả mình, sống được thực mệt mỏi, mỗi câu nói

đều phải ngẫm lại ba lần trong đầu.

Đời người mười sự đã có tám chín sự không như ý, đã không thể trốn,

chỉ có thể thản nhiên đối mặt, Lâm Y nhìn vào gương, giơ nắm tay lên, cổ vũ bản thân.

Hôm qua tụ hội, các vị phu nhân đều có ý kiến với cước điếm nhà họ

Trương, một là cho rằng bài trí không trang nhã, hai là cho rằng rượu

không đủ quý giá, ba là hy vọng trong điếm có nhã gian mỹ các riêng. Phu nhân phủ doãn lén thương lượng với Lâm Y, hỏi nàng có thể nâng cấp lên

được không, Lâm Y cũng hữu tâm vô lực, tài chính không đủ, nói gì cũng

vô dụng, nhưng nàng vẫn ghi chép hết toàn bộ ý kiến lại, làm mục tiêu

kinh doanh của tiểu điếm.

Thay đổi quá lớn thì không được, chứ thay đổi nho nhỏ vẫn được, Lâm Y đặt làm hai tấm màn trúc làm bình phong,

treo lên hai góc ngoài, lại sắp xếp bàn ghế, nhã gian vậy tuy đơn sơ

nhưng màn trúc cũng khá thú vị, người ngồi trong nhìn thấy hết bên ngoài mà bên ngoài lại không thấy được bên trong.

Lâm Y cảm thấy ổn, tiếp tục vặn óc, muốn mời người kể chuyện ở kỹ

viện đến cước điếm giúp vui, người ta lại ngại cước điếm nhà họ Trương

quá nhỏ, không muốn. Lâm Y dụ chị ta. “Khách trong điếm của tôi mặc

dù không nhiều, nhưng ai nấy đều là nhân vật cao cấp, cô kể chuyện ở

đây, được phu nhân phủ doãn nghe, chẳng lẽ không rạng rỡ mặt mày sao?”.

Người kể chuyện động lòng, vì thế chấp nhận hiệp định với Lâm Y, mỗi

ngày vào giờ cơm sẽ đến cước điếm nhà họ Trương kể chuyện, thu được bao

nhiêu toàn bộ thuộc về chị ta, cước điếm không tham dự.

Có người kể chuyện, cước điếm náo nhiệt hơn nhiều, khách ngồi lâu

hơn, rượu và thức nhắm cũng vì thế bán được nhiều hơn, Lâm Y nhìn mỗi

ngày, trong lòng vui rạo rực. Nàng ngoại trừ chăm sóc cước điếm, nửa tâm tư còn lại vẫn đặt ở Trương Trọng Vi, kỳ vọng có một ngày chàng sẽ chủ

động thú nhận một quan tiền kia đã đi đâu, nhưng chờ mấy ngày vẫn không

có dấu hiệu.

Ngày hôm đó Thanh Miêu ra chợ mua nguyên liệu về, hối hả đến tìm Lâm Y, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, nhà chúng ta sắp có thêm người?”.

Lâm Y vui đùa. “Ngay cả em còn nuôi không nổi, làm gì có tiền mua thêm ai?”.

Thanh Miêu ngạc nhiên nói. “Vậy Nhị thiếu gia ra chỗ mua người làm chi?”.

Trong đầu Lâm Y lập tức nổ đùng một tiếng, lập tức nhớ tới một quan tiền Trương Trọng Vi giấu giếm, vội hỏi. “Thật sự ở chỗ mua người? Em có nhìn lầm không?”.

Thanh Miêu nói chuẩn xác. “Trên đầu cắm thảo tiêu, đứng cạnh

người môi giới, không sai được, ngay tại cổng chợ, Nhị thiếu phu nhân

không tin cứ việc tự mình đi nhìn”.

Lâm Y kiềm chế ý niệm đang nhen nhóm trong đầu, tiếp tục hỏi. “Nếu em thấy Nhị thiếu gia, sao không hỏi thiếu gia thử?”.

Thanh Miêu đáp. “Sao lại không hỏi, Nhị thiếu gia nói là Nhị thiếu phu nhân bảo thiếu gia đi, lúc này em mới về hỏi thiếu phu nhân”.

Lâm Y không lên tiếng, Thanh Miêu tự mình suy nghĩ, cảm thấy không ổn, bắt đầu lắp bắp. “Nhất định là em nghe lầm, Nhị thiếu gia không phải người như vậy”.

Lâm Y hận nói. “Nhà chúng ta khó khăn mới lời được chút đỉnh,

không có dư nuôi thêm người, em ra nói thím Dương tới cổng chợ gọi Nhị

thiếu gia về, nhớ kỹ, không cho thiếu gia mua người”.

Thanh Miêu đáp. “Không cần thím Dương, dù sao điếm đã đóng cửa, rảnh rỗi, em đi là được”.

Lâm Y nói. “Sợ thiếu gia nổi cơn ngang bướng, không nghe em khuyên, thím Dương là vú nuôi của thiếu gia, nói chuyện tốt hơn em”.

Thanh Miêu giật mình, vội chạy ra gọi thím Dương, chuyển lại lời Lâm Y phân phó. Thím Dương vừa nghe, sợ hai vợ chồng Trương Trọng Vi vì thế

bất hòa, sốt ruột còn hơn Lâm Y, chân không chạm đất đi ngay.

Lâm Y đứng trong phòng đi tới đi lui, nóng ruột nóng gan, thầm nghĩ,

chợ cách nhà không xa, thím Dương chạy cũng nhanh, vì sao còn chưa về?

Nàng đang định sai Thanh Miêu đi nhìn xem, Thanh Miêu đã chạy vào, trên

mặt đỏ bừng, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, Viên Lục đến tặng thiếp cưới”.

“Thiếp cưới?”. Lâm Y sửng sốt, chợt nhớ ra, hỏi. “Dương thiếu gia thành thân?”.

Thanh Miêu gật đầu. “Viên Lục cũng nói vậy, em còn chưa dám nhận thiếp”.

Lâm Y nói. “Vì sao không thu, dù hiềm khích cũng là thân thích,

nếu cậu thực sự thành thân, chúng ta đương nhiên phải đi uống chén rượu

mừng”.

Thanh Miêu vâng theo, ra cửa không biết nói gì với Viên Lục, lúc mang thiếp cưới vào nhà, mặt càng đỏ hơn. Lâm Y tò mò nhìn cô nàng vài cái,

không hỏi nhiều, mở thiếp ra xem, quả nhiên là Dương Thăng sắp thành

thân, nhưng trên thiếp không ghi rõ là nương tử nhà nào, chỉ ghi địa

điểm tổ chức tiệc rượu.

Lâm Y đọc thiếp, thấy lạ vô cùng, cho dù không viết khuê danh của tân nương, cũng phải có dòng họ chứ.

Thanh Miêu chỉ vào tửu lên trên thiếp, nói. “Viên Lục cố ý dặn, mời Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân, đến lúc đó trực tiếp đến tửu lâu, không cần đi phủ họ Dương”.

Tổ chức tiệc rượu ở tửu lâu, Lâm Y không thấy có vấn đề gì, nàng sớm

đã nghe các phu nhân nhà quan lại nói, Đông Kinh có rất nhiều tửu lâu

chuyên môn tổ chức việc hiếu hỷ, khách đến đều có người chiêu đãi, không cần chủ nhân động nửa ngón tay, nhưng Dương Thăng tổ chức tiệc cưới sao không cho người đến phủ chúc mừng, chẳng lẽ nghi thức hôn lễ ở Bắc Tống đã tiến bộ vượt mức đến nông nỗi chỉ cần tổ chức ở tửu lâu là được?

Trong đầu nàng hiện lên vô số dấu hỏi, định gọi Viên Lục vào hỏi một

câu, hắn đã đi mất, đành sai Thanh Miêu cất thiếp cưới đi, chờ Trương

Trọng Vi về lại thương lượng.

Lâm Y ước chừng chờ hơn nửa canh giờ mới thấy bóng Trương Trọng Vi đi ngang cửa sổ, thấy phía sau chàng không có ai đi theo, lúc này mới nhẹ

nhàng thở ra.

Thím Dương đi vào trước, nhỏ giọng thì thầm với nàng. “Không có gì cả, Nhị thiếu gia là một mảnh hảo tâm”.

Lâm Y không hiểu, ra vẻ trấn định, chờ Trương Trọng Vi đi vào, làm

như không có việc gì, đưa thiếp cưới Viên Lục mang đến cho chàng xem,

nói. “Cậu ba ngày sau thành thân, sai người mang thiếp cưới kì quái này đến mời”.

Trương Trọng Vi nhận thiếp, cũng không xem, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Lâm Y, buồn nói. “Ta, ta vốn định mua một người hầu về cho em, bất đắc dĩ Đông Kinh giá người hầu đắt đỏ, một quan tiền không đủ mua tóc người ta, ta và thím Dương

cò kè mặc cả nửa ngày, vẫn tay không đi về”. Nói xong lấy một quan tiền ra giao cho Lâm Y.

Lâm Y buộc bản thân bình tĩnh lại, không nhận tiền, hào phóng nói. “Đàn ông trong túi có chút tiền là nên, chàng tự cầm tiêu đi”.

Trương Trọng Vi chủ động bỏ tiền vào rương, nói. “Một gã quan viên thanh nhàn như ta, ngày thường lại chẳng xã giao gì, cầm tiền làm chi”.

Lâm Y nghe xong câu này, thật sự nhịn không nổi nữa, hỏi. “Vậy chàng giữ tiền lại để làm gì?”.

Trương Trọng Vi lập tức trả lời. “Để mua người hầu, muốn tìm người đến hỗ trợ em, chọn đến chọn đi lại đắt quá”.

Lâm Y ghen nói. “Ta thì cần gì người hỗ trợ, là chàng muốn mua người về hầu hạ chứ nữa?”.

Trương Trọng Vi ngẩn ra, rốt cuộc tỉnh ngộ Lâm Y đang nghĩ gì, buồn cười nói. “Em suốt ngày bận quay cuồng, thế mà vẫn còn tâm tư suy nghĩ linh tinh, ta

thấy em ngày ngày vất vả, định mua người về trợ giúp, miễn cho em cứ bị

khóa chân ở phòng bếp mãi”.

Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “Thật? Nói dối sẽ có kết cục không tốt”.

Trương Trọng Vi nghiêm mặt trả lời. “Ta một khi đã hứa với em,

mãi mãi sẽ không bỏ rơi không phản bội em, yên một trăm cái tâm, nhà

chúng ta sẽ không đột nhiên có thêm người”.

Lâm Y ngượng ngùng, lại mở rương tiền, lấy một quan kia ra, đưa cho chàng. “Trên người không có tiền sao gọi là đàn ông, chàng giữ cho mình đi”.

Trương Trọng Vi vẫn không nhận, chỉ nói. “Một tháng lãnh năm quan, trả tiền thuê nhà còn chưa đủ, mặt mũi nào tồn quỹ riêng, em mau lấy đi”. Lại thêm. “Chỉ hận Đông Kinh giá người hầu đắt đỏ, mua không được một đứa cùng em phân ưu”.

Lâm Y trong lòng ngọt ngào, nép vào lòng chàng, nói. “Cần gì mua người, chủ điếm ở Đông Kinh đa số đều đi mướn, chờ rảnh rỗi, chúng ta cũng mướn một người”.

Trương Trọng Vi vui mừng. “Xem ta, còn nói là đã ở nông thôn trồng trọt, thế nhưng quên mất chuyện mướn người”. Nói xong liền ngồi xuống bàn, muốn viết tin tuyển người.

Lâm Y đè tay chàng lại, nói. “Mấy ngày nay đều ứng phó được, không cần mướn người, chàng trước nhìn thiếp mời cậu đưa đi, kì lạ lắm”.

Trương Trọng Vi mở thiếp cưới ra xem, cũng hô lên quái lạ. “Làm gì có ai thành thân mà không cho khách khứa đến phủ xem nghi lễ?”.

Lâm Y nói. “Chẳng lẽ phong tục ở Đông Kinh khác nông thôn, tân phu thê bái đường ở tửu lâu cũng được?”.

Trương Trọng Vi nói chắc nịch. “Không có khả năng, không bao giờ có quy củ như vậy, hẳn là có uẩn khúc gì trong đây”.

Lâm Y đã đoán đại khái trong bụng, Dương Thăng muốn cưới Lan Chi,

phải giấu Ngưu phu nhân nên mới hành động như thế? Nếu đúng vậy, việc

này quá sức vớ vẩn, nghe khẩu khí các phu nhân hàn lâm, Lan Chi không

phải người tự do, vẫn là tỳ thiếp nhà Lục hàn lâm, Dương Thăng muốn trộm cưới thiếp của quan viên triều đình, tội này không nhỏ.

Trương Trọng Vi nghe Lâm Y kể lại, lắp bắp kinh hãi. “Lan Chi

thật sự là thiếp của Lục hàn lâm? Cậu sao lại hồ đồ đến thế, nháo bể ra

là sẽ bị kiện, nói không chừng còn phải lâm cảnh lao tù”.

Lâm Y cười khổ. “Cậu tuy có bối phận cao hơn, tuổi lại thua

chàng, chưa bao giờ giao thiệp với thế sự, hành động ngây thơ như vậy

cũng không có gì kỳ quái”.

Trương Trọng Vi nhét thiếp cưới vào tay áo, đứng dậy. “Không được, ta phải tìm cậu hỏi xem, chuyện này nếu nháo lớn, chúng ta không chừng còn bị dính líu”.

Đã là thân thích thì tội vạ cùng chia, Lâm Y vội thay chàng kéo áo

choàng, bảo chàng nhanh đi, luôn mãi dặn dò nếu thực sự Dương Thăng phải cưới Lan Chi, ngàn vạn lần hãy khiến anh ta đánh mất ý tưởng đó đi.

Trương Trọng Vi đồng ý, tới trước phủ họ Dương, gã sai vặt canh cổng

báo lại mấy ngày trước Dương Thăng và Ngưu phu nhân cãi nhau một trận

to, phẫn nộ bỏ nhà đi, đã mấy cái mặt trời lặn chưa thấy bóng người.

Trương Trọng Vi làm quan được hơn tháng, đạo lý đối nhân xử thế cũng

thấu đáo hơn, không chút do dự nhét mấy văn tiền cho, hỏi. “Vì chuyện gì mà khắc khẩu? Có thể báo cho ta biết được không”.

Gã sai vặt nắm nắm tiền trong tay, ngại ít, nói mơ hồ. “Nghe đâu là việc gì lớn lắm, cụ thể chi tiết tôi không dám nói, bị phu nhân biết nhất định sẽ đuổi tôi đi”.

Nếu là trước kia, Trương Trọng Vi hẳn là nghe không hiểu ý câu này,

nhưng hôm nay chàng cũng đã khác, vừa nghe liền hiểu là ngại tiền ít, vì thế lại sổ ra mười mấy đồng đưa qua. Gã sai vặt nhận món tiền thứ hai,

cuối cùng vừa lòng, cũng không sợ Ngưu phu nhân đánh chạy, tinh tường kể lại từ đầu chí cuối.