Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 157: Phủ doãn xử án

Trong cước điếm, các nương tử đều còn ở, Thanh Miêu mời nha dịch đứng chờ ngoài cửa, vào điếm thỉnh cầu bọn họ đi làm chứng. Các nương tử ban nãy bị hoảng sợ, cũng hận hai tên lưu manh kia, hơn nữa chỉ cần người

hầu đi là được, liền đồng ý phái nha hoàn ra công đường làm chứng.

Có nhân chứng, xử án cũng đơn giản, Âu Dương phủ doãn nghe mấy cô nha hoàn kể lại, lúc này ném thẻ phán, truyền đánh hai tên lưu manh mỗi tên ba

mươi đại bản.

Nha dịch cũng biết nhìn sắc mặt quan trên, thấy Âu

Dương phủ doãn thật sự muốn trị hai tên kia, không dám nhẹ tay, nghiêm

hình mà đánh, ba mươi đại bản đánh xong, mông hai tên kia đã da tróc

thịt bong.

Âu Dương phủ doãn xử án xong xuôi, đang định bãi đường, sư gia tiến lại gần, nói nhỏ. “Phủ doãn đại nhân, vừa rồi Điểm Thúy nháy mắt ra dấu với bên này, chỉ sợ phu nhân có việc tìm ngài”.

Âu Dương phủ doãn vốn không thích phu nhân của mình can thiệp công sự,

nhưng nghĩ cước điếm nhà họ Trương có phần của phu nhân phủ doãn, hẳn

thực sự cũng không sao, vì thế tạm thời chưa bãi đường vội, ra sau gặp

phu nhân, hỏi. “Phu nhân sao lại tới nha môn, có việc gì ư?”.

Phu nhân phủ doãn nói. “Phu nhân Trương hàn lâm ban nãy mới tìm đến, bảo rằng lưu manh gây rối là do sau lưng có kẻ sai sử”.

Âu Dương phủ doãn vuốt râu. “Không sai, ta cũng đoán vậy, bọn họ xưa nay tuy rằng hành vi vô lại,

nhưng đều không phải kẻ không có đầu óc, nếu chẳng nhận món hời của

người khác, nào dám tùy tiện đắc tội quan viên triều đình”.

Phu nhân phủ doãn nói tiếp. “Lão gia không ngại thì phái hai nha dịch lặng lẽ theo đuôi bọn họ, âm thầm tìm tòi xem”.

Âu Dương phủ doãn cho rằng kế này cũng ổn, đồng ý với phu nhân phủ doãn,

chờ quay lại công đường, liền thì thầm vài câu với sư gia, sai ông này

đi xuống an bày.

Tiếng trống bãi đường vang lên, mấy nha dịch tiến đến, xách hai gã lưu manh ném ra ngoài, hai tên này thân thể chắc nịch, mặc dù bị đánh ba mươi đại bản, vẫn nhịn đau đứng lên bỏ chạy được, bọn hắn không để ý đằng sau có bốn nha dịch đang lặng lẽ theo đuôi.

Hai gã lưu manh vội vã tìm đến chủ mưu đòi tiền thuốc thang, không thèm đi

đường vòng, lập tức chui vào cổng sau phủ họ Dương, gọi bà giữ cửa dẫn

đi vào. Nhìn thấy Ngưu phu nhân, bọn hắn khóc váng trời đất, oán giận

oán giận, bảo rằng bà ta giao việc khó giải quyết, làm liên lụy bọn họ,

bởi vậy đòi năm quan tiền túc mạch đi bốc thuốc.

Năm quan tiền túc mạch chính là năm ngàn văn, quả thực xảo trá. Ngưu phu nhân tức điên, mắng. “Hai ngươi làm hỏng việc ta giao, còn có mặt mũi trở về?”.

Lưu manh sở dĩ gọi là “lưu manh” chính là vì không thèm nói đạo lý, một tên thì rên rỉ bảo rằng bị đánh nặng quá đi không nổi, tên còn lại nằm ăn

vạ quay cuồng dưới đất, giở trò vô lại không đi.

Ngưu phu nhân

kinh doanh tửu điếm nhiều năm, quỷ sứ xà thần gì còn chưa thấy, đâu hề

sợ, lúc này gọi mấy người gia đinh vào, tha bọn hắn đi xuống.

Một tên kêu lên. “Ngưu phu nhân, bà có bản lĩnh thì đánh chết hai đứa tôi ở đây, bằng không sau này cho bà đẹp mặt”.

Tên khác bổ sung. “Trừ phi thành thật trả tiền đây”.

Ngưu phu nhân bị chọc cay, cả giận nói. “Ta thử nhìn xem, hai ngươi có năng lực gì”. Nói xong dặn mấy gia đinh cầm gậy tới, trước đánh cho bọn hắn thành thật một chút lại ném ra ngoài.

Lưu manh vẫn ăn vạ như cũ, la hét. “Có bản lĩnh thì đánh chết ta đi —“.

Nói chưa xong, cơn mưa gậy gộc đã giáng xuống người, bọn hắn đau quá ôm đầu lủi ra ngoài, còn chưa tới cửa đã bị chặn đường, cùng lúc đó gậy gộc

cũng ngừng tay, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra bốn nha dịch đang đứng trước

cổng như hung thần giữ cửa.

Một tên lưu manh phản ứng cực nhanh, lập tức quỳ xuống, la làng oan uổng. “Ngưu phu nhân ỷ thế hiếp người, dùng hình tra tấn riêng, xin Thanh thiên Đại lão gia làm chủ”.

Một nha dịch nói. “Ta không phải Thanh thiên Đại lão gia, ngươi chớ có làm bộ, toàn theo chúng ta đi nha môn một chuyến”.

Ngưu phu nhân nghĩ vừa rồi bà ta và hai tên lưu manh đối thoại bị nha dịch

nghe hết toàn bộ, tim suýt nữa bay ra ngoài, bà ta vừa thầm mắng gã sai

vặt canh cửa vô dụng, vừa đon đả tiến lên tiếp đón, muốn vãn hồi một

phần. “Các vị quan sai, xin mời vào đại sảnh ngồi”.

Bốn nha dịch căn bản không thấm bộ dạng đó, hai người áp chế lưu manh, hai người khác chỉ tay ra ngoài. “Ngưu phu nhân, mời”.

Lần này đi nha môn, thị phi không thể tránh, Ngưu phu nhân gọi quản gia, nói với nha dịch. “Tôi chỉ là phụ nữ, sao lên công đường được, các vị quan sai châm chước, để quản gia thay mặt, thế nào?”.

Có thể làm quản gia ở nhà họ Dương, đương nhiên là bản lĩnh tinh thông,

nhìn trúng đầu lĩnh trong bốn người, làm bộ hành lễ, lặng lẽ nhét đĩnh

bạc nhỏ vào tay nha dịch.

Nha dịch không hề đổi sắc mặt, nhét nguyên bảo vào tay áo như chưa có gì xảy ra, nói. “Vậy quản gia theo chúng ta đi một chuyến”.

Ngưu phu nhân thấy nha dịch chịu nhận hối lộ, thầm nghĩ việc này chắc sống,

mừng rỡ, kéo quản gia ra bên, dặn dò kĩ lưỡng mới để ông ta theo nha

dịch đến công đường.

Việc này bà ta nhìn trật lất, Âu Dương phủ

doãn bản thân thanh liêm, quản giáo cấp dưới cũng cực nghiêm, căn bản

không ai dám một mình ăn hối lộ. Nha dịch đầu lĩnh vừa lên nha môn liền

trình nguyên bảo lên, không vội nói tình tiết liên quan vụ án, trước tố

cáo Ngưu phu nhân sai quản gia đút lót quan sai, đám người vây xem ngoài cửa đều rào rào. “Nhất định là Ngưu phu nhân sai người phá hoại, bằng không vì sao phải đút lót, chột dạ mà thôi”.

Quản gia nghe được mồ hôi lạnh đầm đìa, thấp thỏm lo âu. Âu Dương phủ doãn

nghe nha dịch thuật lại xong, lại nghe lưu manh khai lần hai, vỗ mộc

kinh đường*, phán : Ngưu phu nhân mua người phá rối việc làm ăn của lương dân, tội không thể tha, bị phạt một trăm lượng vàng.

*Mộc kinh đường : Như trong Bao Công hay gõ xuống bàn rầm rầm đó các bạn, còn Thẻ phán thì thẩy xuống đất = kết án.

Trăm lượng vàng cũng không tính nhiều với Ngưu phu nhân, nhưng việc này gây

ảnh hưởng tới danh tiếng, tiền tài không bù nổi, từ lúc Âu Dương phủ

doãn cho bãi đường xong, tửu điếm của Ngưu phu nhân liền bị liệt vào

danh sách các tửu điếm ít được hoan nghênh nhất, các chính điếm cước

điếm đều đề phòng bà ta vạn lần, danh dự của ba tòa tửu lâu nhà họ Dương tụt về mo.

Không chỉ như thế, hứng thú lớn nhất của Dương Thăng

là la cà tửu điếm, từ lúc xảy ra chuyện này xong, dù anh ta đến tửu điếm nhà ai cũng bị cự ngoài cửa, tất cả đều xưng. “Ai biết nhà ông đến uống rượu hay đến làm loạn”.

Tiếng xấu nhà họ Dương truyền khắp nơi, Dương Thăng thâm chịu khổ, chỉ có thể buồn đầu ở nhà, oán giận Ngưu phu nhân không ngừng. Ngưu phu nhân quở

trách anh ta. “Tôi hành động như vậy cũng là vì việc làm ăn, hiện giờ xảy ra chuyện, anh không giúp đỡ thì thôi, còn dám oán giận mẹ anh”.

Dương Thăng cãi lại. “Việc buôn bán nhà chúng ta luôn luôn tốt, nếu không phải do mẹ đột nhiên

tham phát tài, nhất định mở nương tử điếm gì gì đó cạnh tranh với nhà

cháu ngoại thì chẳng có việc gì xảy ra cả”.

Ngụ ý là trách

Ngưu phu nhân mua dây buộc mình, tự chuốc lấy khổ. Ngưu phu nhân nổi cơn tam bành, nắm cây phất trần liền quật, cây phất trần vốn cắm trong bình hoa làm trang trí, đánh cũng chẳng chịu được bao lâu, vừa quật vài cái, lông gà đã rớt đầy đất, Dương Thăng không phải người biết nhẫn nhục

chịu đựng, không ngoan ngoãn chịu đánh, trốn đông trốn tây, đánh đổ hai

lò huân hương, nát ba bình hoa, Ngưu phu nhân tức quá mắng chửi không

ngừng.

Dương Thăng đang trốn vui vẻ, đột nhiên thấy Kim Bảo đứng ở cửa nháy mắt với mình, trong lòng biết có việc, liền la lên lung tung. “Mẹ, mẹ muốn việc buôn bán thịnh vượng trở lại, cũng không phải không có cách”.

Ngưu phu nhân biết con trai mình dù cà lơ phất phơ nhưng đầu óc nhiều ý

tưởng, liền dừng tay, thở hồng hộc chống tay xuống bàn hỏi. “Anh có tối ý gì, mau nói ra”.

Dương Thăng vội vã muốn ra ngoài tìm hiểu ngọn nguồn, bịa chuyện. “Mẹ đến xin lỗi bồi thường cháu dâu một cái, mọi người ở Đông Kinh thấy cả hai hòa hảo trở lại, mọi sự liền xong”.

Ngưu phu nhân nghe vậy càng điên, tay giơ cây phất trần không còn dính mấy cọng lông gà lên, lại quật Dương Thăng tiếp, mắng. “Thằng trứng thối này, ta thân là trưởng bối, bảo ta tới cúi đầu nhận lỗi với nó?”.

Dương Thăng lủi trái lủi phải, nói. “Cháu dâu tuy là vãn bối, nhưng là phu nhân nhà quan lại, chúng ta nếu không

phải thân thích, mẹ thấy cháu dâu còn phải hành lễ đó”.

Ngưu phu nhân sửng sốt, đột nhiên chảy hai hàng nước mắt. “Đều do cha anh mất sớm, buôn bán bất đắc dĩ phải nhập hộ tịch thương gia, bằng không ta cũng là phu nhân nhà quan lại”.

Dương Thăng thấy mẹ thương tâm, không trốn nữa, bước đến đỡ bà ta. Ngưu phu nhân trời sinh tính mạnh mẽ, gạt tay con ra, nói. “Anh cút ra ngoài đi chơi đi, để ta tự nghỉ ngơi”.

Kim Bảo vội chạy đến đỡ bà ta về phòng ngủ, lúc đi ngang qua Dương Thăng, nhanh chóng thì thầm hai tiếng. “Viên Lục”.

Dương Thăng biết, chờ Ngưu phu nhân về phòng, nhanh như chớp chạy ra cổng

sau, Viên Lục quả nhiên đang chờ ở đó, thấy anh ta đến, vội ghé tai, nhỏ giọng nói. “Thiếu gia, Lan Chi vừa gửi tín đến, bảo rằng Ngưu Đại Lực lại đến đùa giỡn cô nương ấy”.

Ngưu Đại Lực là biểu huynh của Dương Thăng, con trai của ca ca Ngưu phu

nhân, Dương Thăng nghe vậy, hai mắt trợn lên, cả giận hét một tiếng “Khinh người quá đáng”, phóng ra ngoài. Tới chỗ Lan Chi, Ngưu Đại Lực đã đi, Lan Chi bổ nhào vào lòng Dương Thăng, khóc ròng. “Thiếu gia, hắn cả ngày đến quấy nhiễu, làm sao bây giờ”.

Dương Thăng an ủi người yêu, xoay người chạy đến nhà họ Ngưu, gọi Ngưu Đại

Lực ra, không nói câu nào, trước vung quyền đánh thẳng vào mũi hắn, máu

chảy đầm đìa.

Ngưu Đại Lực ăn đau, giơ tay chùi, thấy đầy là máu, nhất thời sợ quá khóc lên, vừa chạy vào nhà vừa la. “Ta phải nói cho cha mẹ biết, để cha mẹ phân xử công bằng”.

Cha mẹ Ngưu Đại Lực chính là anh trai và chị dâu của Ngưu phu nhân, bọn họ

biết chẳng khác nào Ngưu phu nhân cũng biết, Dương Thăng không dám mạo

hiểm, vội vàng đuổi theo bắt lấy Ngưu Đại Lực, nói. “Anh mang tiếng

là biểu huynh tôi thế mà làm người không phúc hậu, theo dõi tôi tìm đến

chỗ Lan Chi thì thôi, còn đùa giỡn cô ấy, rốt cuộc anh có để tôi vào mắt không?”.

Ngưu Đại Lực ấm ức, bịt hai lỗ mũi đang chảy máu, nói. “Cậu còn biết tôi là biểu huynh của cậu? Chỉ vì đứa kỹ nữ mà đánh biểu huynh thành như vầy”.

Dương Thăng quát. “Là anh giở trò với cô ấy trước”.

Ngưu Đại Lực cười khỉnh. “Lan Chi của cậu, không biết đã bị bao nhiêu người đùa giỡn qua rồi, sao cậu không tìm mà đập bọn họ, chỉ biết khi dễ tôi”.

Câu này đâm trúng nỗi đau chôn trong lòng Dương Thăng, nhịn không được lại

nắm lấy cổ áo hắn vung thêm quyền nữa. Ngưu Đại Lực lại khóc la thảm

thiết, muốn chạy vào nhà, Dương Thăng tóm hắn lại, nói. “Anh muốn kỹ nữ thế nào, tôi mua tặng, nhưng Lan Chi không được, nếu anh còn gặp lại cô ấy, cẩn thận tôi chặt cụt hai tay anh”.