Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 155: Diệt trừ hậu hoạn

Ngưu phu nhân tim đập binh binh trong ngực, chính mình cũng bắt đầu

hoài nghi có khả năng nào đầu bếp nhà mình không để ý làm con gián rớt

vô canh không, có điều bà ta nghĩ thì nghĩ thế nhưng không chịu dễ dàng

thừa nhận, liền nhẹ giọng khụ tiếp hai tiếng.

Kim Bảo lại bước ra tiền tuyến, cô ta không dám nhìn thẳng Lâm Y, chỉ nheo mắt liếc Thanh Miêu. “Vô duyên vô cớ, vì sao phải tặng canh trăm vị cho phu nhân phủ doãn, nhất định có gì mờ ám bên trong”.

Chưa đợi Lâm Y và Thanh Miêu lên tiếng phản bác, ngoài dự đoán của mọi người, phu nhân phủ doãn đã nói. “Ta và phu nhân Trương hàn lâm tương giao đã lâu, cô ấy mời ta ăn chén canh trăm vị cũng có vấn đề ư?”.

Phu nhân phủ doãn ra tiếng bảo vệ Lâm Y, Kim Bảo làm sao còn dám nói gì,

nhìn Ngưu phu nhân, xám xịt lùi về phía sau. Người cạnh tranh với tửu

điếm nhà họ Dương lập tức bắt được cơ hội, ồn ào lên. “Ngưu phu nhân, do mình sai thì mau thừa nhận đi, cớ sao đổ sang cho khách, bản lãnh gì kì vậy?”.

Ngưu phu nhân cực muốn cãi lại, nhưng phu nhân phủ doãn đã tỏ thái độ trước, bà ta sợ mình mở miệng chẳng những không vãn hồi được gì, ngược lại đắc tội khách quý, bởi vậy đành phải nhẫn nhịn, tiến lên hành lễ bồi tội. “Tiểu điếm quản lý không tốt, khiến phu nhân phủ doãn hoảng sợ, sau này sẽ quản thúc nhà bếp nghiêm khắc hơn”.

Phu nhân phủ doãn vịn tay nha hoàn, đứng dậy nói. “Nếu ngay từ đầu bà đã tỏ thái độ như vậy, ta cũng nể mặt bà hôm nay khai

trương, không thèm so đo, nhưng ngay cả khi bà đã nhìn thấy tang vật,

chẳng những không chịu nhận sai, ngược lại tìm mọi cách đùn đẩy, thật sự khiến người ta chán ghét”.

Câu này nói thật nghiêm trọng,

Ngưu phu nhân vội vã biện bạch, nhưng phu nhân phủ doãn căn bản không để ý tới bà ta, lập tức rời đi. Ngưu phu nhân đuổi theo giải thích, bị coi như không hề nghe thấy.

Lâm Y thật sự không ngờ phu nhân phủ doãn lại bênh nàng, vô cùng kinh hỉ, chính nàng dù đã chuẩn bị sẵn lý do

phản bác Kim Bảo, nhưng nhất định không hiệu quả bằng một phần ngàn lời

nói của phu nhân phủ doãn.

Các vị khách còn lại trong điếm, bởi vì con gián, càng vì lời của phu nhân phủ doãn, cũng đều phất tay áo bỏ

đi, chớp mắt hoa viên liền trống trải.

Ngưu phu nhân đuổi theo phu nhân phủ doãn mãi đến khi bà này lên kiệu, không thu hoạch được gì. Bà

ta suy sụp xoay người, phát hiện Lâm Y đứng đằng sau, đầu tiên là giật

thót, lập tức nghiến răng nghiến lợi. “Không ngờ cô thủ đoạn nhiều như vậy, ngay cả việc nấu chín con gián trước cũng tính tới”.

Lâm Y tỏ ra ngơ ngác. “Bà ngoại nói gì cháu không hiểu?”.

Ngưu phu nhân đang định mắng, Lâm Y lấy quà từ tay Chúc bà bà, dâng lên bằng hai tay cho Ngưu phu nhân, cười khanh khách. “Bà ngoại, lúc cước điếm nhà chúng cháu khai trương, ít nhiều có bà ngoại

chiếu cố việc buôn bán, hôm nay bà ngoại cũng mở điếm, đây là quà đáp lễ chúng cháu gửi tặng”.

Nàng nghiến hai chữ “chiếu cố” và “đáp lễ” thật nặng, nhìn mặt Ngưu phu nhân lúc xanh lúc đỏ. Kim Bảo thấy

Ngưu phu nhân không có phản ứng, cân nhắc tâm ý của bà ta, giơ tay gạt

đổ quà của Lâm Y, chua ngoa. “Mèo chúc tết chuột, không thể an tâm…”.

Chát! — Còn chưa nói xong, trên mặt đã bị ăn một tát.

Lâm Y đang đáng tiếc quà ngã lộn xộn dưới đất, chưa từng để ý, còn tưởng

rằng Thanh Miêu đánh, đợi ngẩng lên mới phát hiện cái tát kia do tay

Ngưu phu nhân làm.

Người hầu thay chủ nhân xả giận, ngược lại bị ăn đánh? Lâm Y kinh ngạc không thôi.

Ngưu phu nhân mắng Kim Bảo. “Ngươi là thứ thân phận gì? Dám mạo phạm phu nhân hàn lâm?”.

Kiêu ngạo như Ngưu phu nhân, mặc dù dám âm thầm làm chuyện xấu xa, cũng

không dám đắc tội trước mặt Lâm Y, đây đại khái là đặc quyền và ưu đãi

của thân phận phu nhân nhà quan lại. Tình cảnh này, nên bình tĩnh, nhưng Lâm Y rốt cuộc vẫn là một người hỉ nộ bình thường, nhịn không được

nhoẻn miệng cười khỉnh, tâm có vài phần đắc ý.

Trong đầu có đắc ý đến đâu, vẫn phải bảo toàn tư cách, Lâm Y trước khuyên Ngưu phu nhân. “Bà ngoại cẩn thận đau tay”. Lại nhìn Kim Bảo, nói. “Nha hoàn không biết tôn ti như vậy, nên giáo huấn, nhưng bà ngoại đừng vì thế mà giận hỏng thân mình”.

Thanh Miêu cảm thấy hôm nay đúng là nở mày nở mặt, thừa dịp bọn họ đang nói

chuyện, nhặt quà dưới đất lên, chồng lại cẩn thận, nhét vào lòng Kim

Bảo, nói. “Nhị thiếu phu nhân nhà chúng ta chú ý cấp bậc lễ nghĩa nhất”.

Ngụ ý, nhà các người đánh đổ tấm lòng của người ta thực sự hết sức vô lễ.

Biểu tình trên mặt Ngưu phu nhân lại bắt đầu vặn vẹo, Lâm Y không đành

lòng nhìn tiếp, vội vàng lên kiệu rời đi.

Về đến nhà, Trương Trọng Vi đã xong việc quay về, đang ngồi trong phòng. Thanh Miêu thấy Chúc bà bà đã đi, liền cao hứng phấn chấn kể lại kế hoạch hay của mình cho

Trương Trọng Vi nghe, còn tả lại cảnh tượng Ngưu phu nhân muối mặt như

thế nào. Cô nàng đang kể hăng say, Trương Trọng Vi lại ngắt lời, trách

móc. “Oan oan tương báo biết đến khi nào, bà ngoại ám toán chúng ta, nhà ngươi lại lập mưu trả đũa, vậy lần tới có phải lại đến phiên bà ta

đến điếm nhà chúng ta làm loạn không?”.

Thanh Miêu mặc dù thấy lời chủ nhân nói có lý, nhưng một bầu nhiệt huyết bị tạt nước lạnh, vẫn có chút không phục, cãi lại. “Nếu không trả đũa, Ngưu phu nhân chỉ biết chúng ta dễ bắt nạt, chẳng lẽ cứ để mình bị ám toán vậy sao?”.

Trương Trọng Vi á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn cảm thấy Thanh Miêu hành vi không ổn, hỏi Lâm Y. “Nương tử, Thanh Miêu lấy con gián ở đâu ra, không sợ ngày mai bà ngoại cũng đến nhà chúng ta ném vào một con?”.

Lâm Y mặt bình tĩnh nói. “Em cứ sợ đắc tội người ta chỗ này chỗ kia, không ngờ lại bị người ta cho

rằng mình dễ bắt nạt, từ nay về sau, em muốn làm người ác, ai cũng đừng

mơ ăn hiếp được”.

Trương Trọng Vi nghe không hiểu, hỏi. “Nương tử, em nói gì vậy?”.

Lâm Y hừ một tiếng. “Chàng sợ bà ngoại ăn miếng trả miếng? Em còn lo bà ta không đến đây, lần

trước người đàn bà kia làm loạn, là em mới mở điếm, không kinh nghiệm,

lần tới còn dám đến, chàng chờ xem thủ đoạn của em”.

Trương Trọng Vi nói. “Nếu có biện pháp mạnh nào chặt đứt luôn ý niệm trong đầu bà ta thì tốt nhất”.

Lâm Y cười. “Không hổ là quan nhân của em, em cũng đang có ý này”.

Lâm Y kể lại chuyện hôm nay phu nhân phủ doãn bênh vực nàng cho Trương

Trọng Vi nghe, bảo rằng mình rất kinh ngạc, Trương Trọng Vi lại nói. “Tuy rằng Đại Tống chúng ta, người người đi học đều là môn sinh của thiên

tử, nhưng Âu Dương phủ doãn có ơn tri ngộ ta, bởi vậy coi ta là đệ tử,

bênh vực ta một phần cũng là bình thường, nếu ông ấy là sư phụ, thì phu

nhân phủ doãn là sư nương, đương nhiên phải giải vây cho em trước mặt

người khác”.

Lâm Y trêu ghẹo. “Xem ra, hôm nay là em nhờ phước của chàng hết?”.

Trương Trọng Vi dõng dạc nói. “Đó là đương nhiên”.

Hai người cười đùa một phen, Thanh Miêu chen vào. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai ngài rốt cuộc có cách nào diệt cỏ tận gốc không?”.

Vừa rồi Trương Trọng Vi nói những lời kia, trong lòng Lâm Y đã có tính

toán, lúc này nghe Thanh Miêu đặt câu hỏi, liền sai cô mài mực, đặt bút

xuống viết mấy chữ, đưa cho Trương Trọng Vi nhìn, hỏi. “Chàng thấy được không?”.

Trương Trọng Vi nhìn kĩ, nói. “Cũng được, dù sao Âu Dương phủ doãn không thuộc phe nào cả, em quan hệ gần

gũi chút với phu nhân phủ doãn cũng không sao, không sợ bị người ta nói

nhảm”.

Lâm Y hỏi. “Vương hàn lâm và Âu Dương phủ doãn không hợp hướng, chàng không sợ ông kia biết, khiến chàng khó xử?”.

Trương Trọng Vi nói. “Chỉ cần em không nói, Âu Dương phủ doãn và phu nhân phủ doãn không nói, Vương hàn lâm sao biết được?”.

Lâm Y nói tiếp. “Này khó đảm bảo, phụ nữ thường nói nhiều, sợ phu nhân phủ doãn không cẩn thận khoe ra, nói cho phu nhân Vương hàn lâm biết”.

Trương Trọng Vi rốt cuộc càng hiểu Âu Dương phủ doãn hơn, nói chắc nịch. “Em yên tâm, thái độ làm người của Âu Dương phủ doãn rất cẩn thận, hơn nữa

thanh cao, quyết không cho phép phu nhân phủ doãn nói chuyện này ra

ngoài”. Chàng ngẫm nghĩ, lại bổ sung. “Nhưng có lẽ Âu Dương phủ doãn sẽ không đồng ý chuyện này, thật đúng là khó nói”.

Lâm Y nghe xong đoạn đầu, cao hứng cao hứng, bị đoạn sau đả kích, thất vọng. “Theo chàng nói thì việc này đúng là không dễ thành công”. Nàng nói xong, cũng ngẫm nghĩ, đột nhiên nói. “Nếu không, em trực tiếp đi tìm phu nhân Vương hàn lâm?”.

Thanh Miêu chen vào, tỏ vẻ phản đối. “Nhị thiếu phu nhân đã quên? Phu nhân Vương hàn lâm làm người lòng dạ hẹp

hòi, tính toán chi li, còn thường xuyên giận chó đánh mèo, giao thiệp

với bà ta thôi đã phí não rồi, chúng ta đi tìm bà ta, chỉ sợ càng không

xong, chẳng thà tự mình chống đỡ”.

Lâm Y cười. “Ta chỉ nhắc tới vậy thôi, em đã nói một lèo đủ thứ”.

Thanh Miêu chu miệng. “Em chỉ thật tâm khuyên bảo”.

Lâm Y gật đầu. “Vậy bỏ đi, chưa cần bàn thái độ làm người của phu nhân Vương hàn lâm

thế nào, chỉ tính khả năng bà ta đối tốt với chúng ta thôi đã không lớn

mấy, tuy nói Vương hàn lâm và Âu Dương phủ doãn đều là ứng cử viên tương đương, nhưng tình huống trước mắt, Âu Dương phủ doãn vẫn có thực quyền

cao hơn, càng có thể chiếu cố nhà chúng ta”.

Trương Trọng Vi hơi kinh ngạc. “Nương tử, ta không ngờ em cũng giỏi tính kế như vậy”.

Lâm Y giận nói. “Ai cũng thế, em chỉ là bất đắc dĩ”.

Thanh Miêu nói. “Tính kế người khác còn tốt hơn bị người khác tính kế”.

Lâm Y nói. “Ta không có tâm tư hại người, chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi”.

Nàng cầm lại tờ giấy trong tay Trương Trọng Vi, hỏi lại một lần. “Thật sự thỏa đáng?”.

Trương Trọng Vi mỉm cười. “Thỏa đáng, chẳng qua em thật sự bỏ được?”.

Lâm Y vui đùa. “Lúc ở nông thôn, vì đối phó với thím, cái gì em chưa bỏ được? Hiện tại coi như ít”.

Nàng ngồi xuống bàn lần nữa, chiếu tờ giấy kia, lại soạn một phần, đợi nét

mực đã khô, gấp cẩn thận bỏ vào phong thư, dùng sáp niêm phong kín, lại

sai Thanh Miêu đưa đến nhà Âu Dương phủ doãn, dặn dò. “Đưa đến cửa là được, không cần thiết đi vào, còn nữa, nhớ phải thưởng tiền”.

Thanh Miêu vâng theo, cẩn thận nhét phong thư vào lòng, hướng ngõ nhỏ đi về phía Đông.

Lâm Y bên này đang nghĩ làm sao chặt đứt ý định của Ngưu phu nhân, Ngưu phu nhân bên kia cũng đang cân nhắc đối phó với Lâm Y như thế nào.

Ngưu phu nhân tức giận khó bình, vừa mắng Lâm Y khinh người quá đáng, vừa

mắng Kim Bảo có mắt không tròng, dám nhục nhã Lâm Y thẳng mặt, suýt nữa

khiến bà ta bị người khác sỉ vả.

Kim Bảo mười phần ấm ức, nhưng

chính cô ta cũng rõ, bất mãn thì bất mãn, không được phép lộ ra một tia, bằng không chết thảm, ở nhà họ Dương, chỉ khi Ngưu phu nhân thoải mái,

người hầu bên dưới mới có ngày lành, bởi vậy cô ta yên lặng nghe hết

những câu chửi rủa khó nghe, còn hiến thêm kế cho Ngưu phu nhân. “Phu nhân, Lâm phu nhân biện pháp thô bỉ, cô ta có thể ném gián vào canh của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không làm được?”.

Ngưu phu nhân đứng trước cửa sổ, nhìn tửu điếm trang hoàng sa hoa trong hậu hoa viên nhà mình, nói. “Ngươi thì biết cái gì, cước điếm nhà họ Trương vốn chỉ nhỏ xíu như thế, gọi

là cước điếm vẫn là nói quá, nhiều nhất tính là liệp hộ, cho dù có con

gián trong canh, người ta cũng không thấy chuyện gì to tát, dù sao chỉ

bỏ ra nhiêu đó tiền, không thể yêu cầu quá cao. Đại tửu điếm nhà chúng

ta thì khác, dù là tửu điếm phục vụ nam khách, cũng là đứng số một số

hai”.