Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 148: Lại bị ăn ghế

Trương Trọng Vi giúp Lâm Y dọn dẹp rau xanh, hỏi. “Nương tử, chén bát bị chiếm dụng mất rồi, chúng ta nấu ăn bằng gì?”.

Lâm Y bỏ dao xuống, lau tay vào tạp dề, vào phòng lấy tiền đưa cho

Trương Trọng Vi, bảo chàng ra ngõ mua một cái lò về. Trương Trọng Vi nói ừ, nhận tiền ra ngõ, chốc lát sau liền mang một cái về, bắt đầu nhóm

lửa. Lâm Y lấy ra một cái nồi thiếc nhỏ, đặt lên trên, cười nói. “Sau này cả nhà chúng ta ăn cơm đều phải dựa vào nó”.

Nàng lưu loát làm nóng chảo, cho dầu vào xào rau, chớp mắt ba đồ ăn

một canh đã xong, trước cùng Trương Trọng Vi cả hai cùng ăn, lại thế chỗ cho những người khác, thay phiên giải quyết cơm chiều.

Liên tiếp mấy ngày, trong điếm buôn bán

mặc dù không được coi là cực tốt, nhưng cũng bình thường, Lâm Y liền

thương lượng với Trương Trọng Vi mời gia đình Nhị phòng đến uống rượu,

ấm nhà. Trương Trọng Vi đương nhiên là vui vẻ đồng ý, tự tay viết thiếp

mời, nhờ một đồng nghiệp tiện đường đi huyện Tường Phù gửi hộ.

Nhị phòng nhận được thiếp đều rất cao hứng, lục tục chuẩn bị đến nhà

Trương Trọng Vi làm khách. Lí Thư thân mình nặng nề, không tiện đi,

nhưng vẫn thu xếp chuẩn bị quà, gói hết tất cả các loại thức nhắm trái

cây trong điếm mỗi thứ một phần. Chuyện Lí Thư và Lâm Y kết phường nhập

hàng, Phương thị không đồng ý, nhưng cả hai vẫn làm, bởi vậy chọc Phương thị giận đến tận bây giờ, bà ta trách cứ Lí Thư. “Hiện giờ vợ Trọng Vi mở tửu điếm, thức nhắm trái cây gì mà chẳng có, còn khiến cô phải

đặc biệt mang đi? Cô gói hết hàng hóa trong cửa hàng rồi, tôi lấy gì mà

bán?”.

Rõ ràng cửa hàng là Lí Thư mở, đảo mắt đã biến thành của một mình bà ta, Lí Thư dù bực vẫn ôn tồn giải thích. “Của cô ấy là của cô ấy, của chúng ta là của chúng ta, cùng một thứ nhưng tâm ý lại khác”.

Phương thị hiện giờ mỗi ngày kiếm được tiền, gan to lên không ít, nghe vậy chửi bậy. “Trong lòng cô chỉ có vợ Trọng Vi, có để mẹ chồng tôi đây vào mắt không?”.

Nhà bọn họ thuê khá nhỏ, Trương Lương ở bên kia nghe được động tĩnh, vội vã chạy tới khuyên can, mắng Phương thị. “Trọng Vi không phải người thân của bà? Nó mở điếm, ngay cả quà cáp bà cũng không tặng?”.

Từ lúc vào thành, Phương thị chưa từng bị đánh, liền quên mất mùi vị cái ghế nó thế nào, cãi lại. “Ai biết tiền vợ nó kiếm được có chui vào túi nó hay không, tôi cứ cẩn thận tốt hơn”.

Trương Lương nói tiếp cũng thấy mệt, nghĩ muốn giơ ghế lên, lại sợ

làm Lí Thư hoảng sợ động thai, đành phải kéo Phương thị sang một bên,

dịu giọng khuyên nhủ. “Con dâu có ý tốt, bà ngăn cái gì, hơn nữa con dâu đang có bầu cháu trai nhà chúng ta, bà nhường chút đi”.

Phương thị vừa nghe liền phát hỏa, đẩy ông ta ra, ré lên. “Ông khắp nơi che chở con dâu là ý tứ gì? Nó có bầu thì giỏi lắm sao? Ai chưa từng có bầu?”. Nói xong chỉ vào phòng của Trương Tuấn Minh. “Tôi có cháu trai, không cần nó sinh”.

Trương Lương cố nén cơn giận, nói. “Bà đừng quên, Bá Lâm có thể đảm nhận chức huyện thừa ở huyện Tường Phù là do Lí thái thú chiếu cố”.

Ông ta không đề cập tới Lí thái thú thì thôi, nhắc tới một cái, Phương thị lại ôm bụng tức, mắng. “Lí thái thú gài bẫy Đại ca, khiến Trọng Vi chỉ có thể ở Hàn Lâm viện chịu

xa lánh, đừng cho là tôi không biết, đây đều là do nhà mẹ đẻ con dâu làm hại, mệt ông còn nói được”.

Lí Thư bị Phương thị hò hét mãi nên chẳng coi là gì, nghe như không

phải chuyện của mình, nhưng cô thật là có chút áy náy chuyện Lí Giản Phu gài bẫy Trương Đống, không có mặt mũi nghe tiếp, xoay người về phòng

mình.

Bị Phương thị nhìn thấy, lại nổi cơn điên, hướng về phía bóng dáng cô chửi bậy tiếp. “Ông nhìn thử xem, có thứ con dâu như vậy ư? Mẹ chồng còn đứng đây nó lại dám về phòng trước”.

Lí Thư đã đi, Trương Lương không cần cố kỵ nữa, không nói hai lời,

nhấc cái ghế đẩu liền ném vào Phương thị. Phương thị lúc này mới nhớ lại tuyệt chiêu của Trương Lương, nhưng bà ta không hề hối hận những lời đã nói ban nãy, vừa trốn vừa kêu la. “Chúng ta đi nha môn, tìm Bá Lâm phân xử, Trọng Vi rốt cuộc có phải do nhà mẹ đẻ Đại tẩu nó làm hại hay không”.

Trương Lương có rất nhiều đạo lý có thể nói cho bà ta nghe, nhưng làm biếng nói, chỉ lo nhấc ghế đuổi theo Phương thị. Phương thị tránh trái

tránh phải, tránh không thoát, bị ông ta đuổi theo, trên người bị trúng

vài đánh, cuối cùng còn bị nện vào thái dương, sưng thành cục u to

tướng.

Trương Lương còn muốn đánh nữa, Phương thị bị đau, cầu xin tha thứ. “Nhị lão gia thủ hạ lưu tình, rách mặt cũng không thể đi gặp con”.

Trương Lương lúc này mới miễn cưỡng dừng tay, bỏ lại ghế, ra quầy cửa hàng bốc một nắm tiền, ra ngoài uống rượu. Thím Nhâm ngăn không kịp,

trơ mắt nhìn ông ta bốc tiền đi mất, gấp đến độ giơ chân, nhanh như chớp quay về nhà sau, tố cáo với Phương thị. “Nhị phu nhân, không xong, Nhị lão gia lại ra cửa hàng lấy tiền”.

Phương thị băng bó thái dương, thều thào hết hơi. “Bà còn tiếc tiền, không thấy trán ta sưng như thế nào rồi sao, nhanh lấy khăn lạnh đến đắp cho ta”.

Thím Nhâm có kinh nghiệm, vừa thấy bộ dáng này liền hiểu vừa mới xảy

ra chuyện gì, nhanh chóng bưng tới một chậu nước lạnh, động tác thuần

thục vắt khăn giúp bà ta đắp trán.

Đắp một lát, Phương thị mới hoàn hồn, bấy giờ mới thấy tiếc tiền, trách cứ thím Nhâm. “Luôn mãi dặn bà phải giám sát chặt chẽ hộc tiền, sao lại để ông ta lấy được? Buổi tối tính toán sổ sách, thiếu bao nhiều liền trừ vào tiền tiêu vặt

hằng tháng của bà”.

Thím Nhâm quả thực là một bụng oan uổng không chỗ xả, nếu không phải

do Phương thị chọc Trương Lương nổi nóng, ông ta cớ gì ra quán lấy tiền, rõ ràng đều là lỗi của Phương thị, tổn thất lại phải do mình gánh vác.

Phương thị đang nóng, thím Nhâm không dám tranh luận, tay chân hầu hạ càng cẩn thận, sợ bà ta bắt lỗi lại phạt tiền tiếp. Giúp Phương thị đắp trán xong, thím Nhâm càng nghĩ càng ấm ức, liền đến phòng Lí Thư, hỏi. “Đại thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có biết vì sao Nhị phu nhân bị Nhị lão gia đánh không?”.

Cả nhà chỉ có bao lớn, Trương Lương đánh Phương thị ầm ĩ như vậy, Lí

Thư đương nhiên sớm biết, nhưng cô không rõ ý đồ thím Nhâm đến để làm

gì, giả bộ không biết, hỏi ngược lại. “Nhị lão gia đánh Nhị phu nhân? Khó trách vừa rồi bên kia cứ rầm rầm”.

Cẩm Thư tưởng thím Nhâm muốn đến kể chuyện, sẵng giọng. “Có việc thì nói thẳng, chớ khơi lòng tò mò của người khác lên rồi để đó”.

Thím Nhâm trả lời. “Tôi thực sự không biết mà, thấy Nhị lão gia ra quán bốc tiền đi mất mới biết Nhị phu nhân chọc giận lão gia, bị đánh”.

Cửa hàng kia vốn là mở cho Phương thị đỡ bị rảnh, Trương Lương có lấy tiền hay không Lí Thư chẳng quan tâm, chỉ nói. “Đều là người một nhà, cầm mượn thì thôi, đừng cứ nói mãi, chọc Nhị lão gia mất hứng”.

Lí Thư không cần chút tiền đó nhưng thím Nhâm thì cực kì để ý, vẻ mặt cầu xin nói. “Đại thiếu phu nhân, Nhị phu nhân nói số tiền bị Nhị lão gia lấy đi phải trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi”.

Nói đến nói đi rốt cuộc mới nói vào chủ đề, Lí Thư buồn cười. “Nhị phu nhân muốn trừ tiền tiêu vặt của bà, ta có biện pháp gì, bà cũng không phải người trong phòng của ta”.

Thím Nhâm nhìn thoáng qua thím Chân và những người khác, lại nghĩ đến thím Dương ở nhà Lâm Y, thở dài. “Chỉ có tôi là mệnh khổ, không thoát thân được”.

Lí Thư nhìn bà ta đáng thương, liền ra chủ ý cho. “Nhị lão gia

hiện giờ dạy học trong thư quán, cũng không phải không có thu nhập, Nhị

lão gia nếu đã lấy tiền của Nhị phu nhân, nói Nhị phu nhân đòi lại là

được, tội gì làm khó dễ người hầu như bà”.

Thím Nhâm vui vẻ tạ. “Vẫn là Đại thiếu phu nhân thông thái, tôi đi nói cho Nhị phu nhân nghe”.

Bà ta nhanh chân về lại phòng Phương thị, giả mạo chủ ý của Lí Thư

thành của mình, thêm mắm thêm muối nói một phen. Phương thị cảm thấy chủ ý này không tồi, nhưng vẫn sợ cái ghế của Trương Lương, do dự nói. “Học phí của đệ tử đều trực tiếp giao cho ông ta, ta làm sao biết ông ta giấu ở đâu?”.

Thím Nhâm nói. “Nhị phu nhân, cũng không cần Nhị phu nhân đi tìm, trực tiếp đòi Nhị lão gia không phải xong ư?”.

Phương thị trừng mắt liếc, nói. “Nếu ta đòi được còn cần bà ở đây hiến kế làm chi?”.

Thím Nhâm nói tiếp. “Tôi có biện pháp hay lắm, chỉ sợ Nhị phu nhân không dám”.

Phương thị hỏi. “Biện pháp gì? Nói nghe thử đã”.

Thím Nhâm kích thích sự tò mò của bà ta. “Nhị phu nhân nếu làm theo biện pháp của tôi, chẳng những có thể lấy lại được tiền Nhị lão gia bốc đi, còn có lợi nhuận khác”.

Phương thị quả nhiên hứng thú, liên tục hỏi. “Biện pháp gì hay vậy, nói mau đi, nếu là hữu hiệu, ta tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho bà”.

Thím Nhâm quá hiểu Phương thị, cái gì mà tăng tiền tiêu vặt hàng

tháng đều là hứa suông, chỉ cầu không trừ tiền đã tốt lắm rồi. Bà ta ghé vào tai Phương thị, thấp giọng nói nhỏ. “Nhị phu nhân ngầm tìm đệ tử của Nhị lão gia, nói nó lần tới giao tiền học phí chớ giao cho Nhị lão gia, mà giao cho phu nhân”.

Phương thị liếc trắng, mắng. “Bà nghĩ đệ tử của ông ta bị ngu sao? Cho dù tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cha mẹ nó cũng không dễ bị lừa gạt đâu”.

Thím Nhâm kêu lên. “Nhị phu nhân của tôi, nếu phu nhân thu bằng giá gốc đương nhiên không được”.

Phương thị nghe ra ý tứ, hỏi lại. “Bà bảo ta… Giảm chút học phí?”.

Thím Nhâm vội vàng xua tay. “Tôi chưa hề nói gì hết”.

Phương thị cân nhắc một lúc, cảm thấy kế này khả thi, mặt mũi liền

tràn đầy tươi cười, ngay cả cục u trên đầu cũng không thấy đau dữ dội

như vậy nữa. Lúc này cách thời điểm đóng học phí vẫn còn mấy ngày, nếu

muốn hành động thì phải chờ thêm, Phương thị cảm thấy tương lai có màu,

lòng tràn đầy vui mừng, cũng không so đo Lí Thư tặng quà nữa, vô cùng

cao hứng đóng gói xinh đẹp thức nhắm trái cây trong quán, chuẩn bị vào

thành Đông Kinh ăn mừng tửu điếm nhà Trương Trọng Vi khai trương.

Nhị phòng còn chưa đến Đông Kinh, Trương Trọng Vi trước gặp phải vấn đề khó khăn, nói với Lâm Y. “Nương tử, điếm của chúng ta chỉ chiêu đãi khách nữ, sao ta ngồi được? Thúc thúc và Đại ca ngồi cũng không xong?”.

Lâm Y thật chưa lo lắng vấn đề này, nghe vậy cũng sầu, hỏi. “Nếu không chúng ta đóng cửa một ngày, chuyên môn chiêu đãi gia đình thúc thúc?”.

Trương Trọng Vi không đồng ý, nói. “Bọn họ đến là muốn nhìn một chút tình cảnh trong điếm, em đóng đi rồi còn thấy gì nữa?”.

Lâm Y nghĩ cũng đúng, không có đạo lý khách đến ăn mừng tửu điếm khai trương lại đóng cửa điếm, nàng cẩn thận nghĩ, nhớ lại quy củ nam nữ

phân ra ăn của Dương thị, lập tức có chủ ý, nói. “Chúng ta dọn dẹp

phòng hạ đẳng, đến lúc đó khách nữ ngồi trong điếm, khách nam ngồi đằng

sau, vừa tròn cấp bậc lễ nghĩa, lại hợp quy củ, chàng thấy thế nào?”.

Trương Trọng Vi liên tục khen chủ ý hay, vì thế cả hai lập tức động

thủ, ra đằng sau sắp bàn ghế, dọn dẹp phòng hạ đẳng rộng rãi sạch sẽ ra.