Thanh Miêu chen vào nói. “Đến đây là tốt rồi, còn nhắc lại chuyện không vui làm chi”.
Lâm Y cũng nói. “Đúng vậy, sau này chúng ta vui vẻ sống, không có gì quan trọng hơn việc ấy nữa”.
Thanh Miêu đón hành lí trong tay thím Dương, hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, thím Dương ở chung với em?”.
Lâm Y nói chắc chắn, Thanh Miêu liền kéo tay thím Dương, cùng bà ra sau
nhà, chỉ chỗ ở. Sau một lát, thím Dương quay về trong điếm, nói lời cảm
tạ Lâm Y. Lâm Y hỏi. “Thím Dương, lúc thím ở Nhị phòng, mỗi tháng tiền tiêu vặt bao nhiêu?”.
Thím Dương biết là nàng đang định phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho mình, vội xua. “Có miếng cơm ăn là được, không cần tiền đâu”.
Lâm Y nói. “Vậy được, không phát tiền tiêu vặt, phát lương vậy, điếm nhà chúng ta mới
khai trương, cũng không biết lãi hay lỗ, thím và Thanh Miêu đều là người trong nhà, ta liền cắt xén một phần, mỗi ngày năm mươi văn”.
Thím Dương tính nhẩm một lúc, cuống quít xua tay. “Mỗi ngày năm mươi văn, một tháng chính là một ngàn năm trăm văn, lúc tôi ở
Nhị phòng một tháng mới hai trăm văn, hơn quá nhiều đi, không được,
không được”.
Lâm Y cười nói. “Thím cũng đừng mừng vội,
điếm kiếm được tiền mới có lương để phát, nếu lỗ lã, chỉ sợ ngay cả một
tháng hai trăm văn ta cũng không trả được”.
Thím Dương vội nói. “Chúng tôi đương nhiên tận tâm hết sức, nhất định không lỗ được”.
Lâm Y thông cảm thím Dương đường xa mệt nhọc, cho phép thím nghỉ một ngày,
bảo thím đi nghỉ ngơi, thím Dương lại không chịu ngồi yên, ra sau nhà
giúp Thanh Miêu rửa củ cải thái sùng thảo, bận bịu không ngừng, khiến
Thanh Miêu cảm thán không thôi, trong nhà có thím Dương bằng đi thuê hai người hầu.
Ba ngày sau, cước điếm nhà họ Trương khai trương,
Trương Trọng Vi đặc biệt mua một dây pháo, đốt trước nhà, người trong
ngõ vây xem, người nghỉ chân nhìn ngóng, lại có ai nghe nói đây là điếm
do biên tu Hàn Lâm viện mở nên muốn vào nếm thử, ngoài cửa có thím Dương ngăn lại, bảo rằng điếm chỉ chiêu đãi nữ khách, đàn ông không được đi
vào, khiến rất nhiều người tấm tắc lấy làm lạ, vây quanh như xem kì
quan, không chịu rời đi.
Lâm Y thấy nhiều người chú ý đến tân điếm khai trương, vốn là mười phần cao hứng, nhưng nàng ngồi trong điếm đợi
hồi lâu chỉ chờ được mỗi Ngưu phu nhân đến, nàng bắt đầu lo lắng, cân
nhắc có phải ngoài cửa quá nhiều đàn ông chen chúc nên phu nhân quan lại không chịu đến hay không.
Cái cảnh này đã nằm trong dự đoán của
Ngưu phu nhân, bà không biết trước đó Lâm Y đã đưa thiếp mời các phu
nhân đồng nghiệp của Trương Trọng Vi, còn âm thầm đáng thương thay Lâm
Y, an ủi nàng. “Chớ nóng vội, các nương tử trong thành Đông Kinh vốn không thích ra ngoài uống rượu lắm”.
Lời này tuy là an ủi, Lâm Y lại nghe mùi vị không đúng, nghĩ bụng, Ngưu phu nhân nhiệt tình, đối đãi vãn bối quan ái đầy đủ, nhưng chỉ cần liên
quan đến việc làm ăn nhà bà ấy, bà ấy liền trở nên so đo, có lẽ đây là
đặc tính của người làm ăn?
Dần dần, Thanh Miêu cũng trở nên sốt ruột. “Nghe Nhị thiếu gia nói, các phu nhân phần lớn ở trong ngõ này, ngắn ngủi vài bước chân, tại sao vẫn không thấy người đến? Chẳng lẽ trước điếm nhà
chúng ta nhiều đàn ông quá, sợ hãi?”.
Lâm Y sợ Ngưu phu nhân vui sướng khi người gặp họa, kéo Thanh Miêu sang một bên, nói nhỏ. “Ta đoán cũng là nguyên nhân đó, lại không nghĩ ra biện pháp hay, em có chủ ý gì không?”.
Thanh Miêu không chút do dự nói. “Em ra ngoài đuổi”.
Lâm Y sẵng giọng. “Hồ nháo, tân điếm khai trương có người vây xem là điềm tốt, em lại đi đuổi người ta, cẩn thận đuổi mất hơi người”.
Thanh Miêu buồn rầu. “Vừa muốn bọn họ đi, lại không thể đuổi, vậy thì còn cách nào nữa chứ?”.
Chủ tớ hai người vắt hết óc vẫn không nghĩ ra được cách hay. Đang lúc xoay
sở, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu sợ hãi, một trận xôn xao, đợi hai
người chạy ra ngoài cửa nhìn, mới phát hiện đám người vây xem ngoài cửa
đã tản đi hết. Lâm Y lấy làm lạ, ngó trước ngó sau, thì ra có cỗ kiệu
ngừng ven đường, xung quanh vài nha dịch canh gác, khó trách bọn họ tản
đi, hẳn là tâm lý sợ quan sai bắt bớ.
Nàng nửa phần mừng nửa phần
lo, mừng là đám người vây xem rốt cuộc rời đi, các phu nhân Hàn Lâm viện đại khái cũng sắp đến đây, lo là chuyện điếm nhà nàng có nha dịch đến,
phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ truyền khắp, không biết có ảnh hưởng
đến công việc làm ăn sau này hay không.
Bất chấp suy nghĩ của
nàng, trong kiệu bước ra một vị phu nhân mặt mày khí khái, đi đến trước
mặt nàng, nha hoàn theo hầu bên cạnh lập tức giới thiệu. “Đây là phủ doãn phu nhân”.
Phu nhân Âu Dương hàn lâm? Lâm Y ngây ngẩn cả người.
Phủ doãn phu nhân không hề thấy lạ phản ứng của nàng, giọng nói hơi trách móc. “Lão gia nhà ta và biên tu nhà cô tốt xấu xem như có ơn dẫn dắt, tân điếm nhà cô khai trương thế nhưng không mời ta?”.
Lâm Y mới giải quyết được cái khó này thì cái khó khác đã nối gót tới, nàng âm thầm cười khổ, lo lắng phu nhân Vương hàn lâm và phu nhân Âu Dương
phủ doãn gặp nhau. Nàng vì sao không mời phu nhân phủ doãn, nguyên nhân
đương nhiên không dám nói thẳng, liền bịa đại một lý do ra. “Phu
nhân phủ doãn không biết, hôm nay tiểu điếm mới khai trương, rượu không
đủ, chỉ có mỗi một loại, ngày mai mới nhập xong hết hàng hóa, bởi vậy
ngày mai tôi mới định đưa thiếp mời phu nhân”.
Âu Dương phu nhân sang sảng cười. “Này có gì đâu, hôm nay ta uống một loại, ngày mai lại tới nữa”.
Đã nói đến nước này, Lâm Y làm sao còn dám chối từ, vội tự mình dẫn đường, mời phu nhân phủ doãn đi vào, sai Thanh Miêu lấy rượu bạch dương cao
cấp nhất, giao cho Chúc bà bà hâm nóng. Thím Dương bưng lên một đĩa mứt
quả nhắm rượu, Lâm Y lên tiếng “Mời” xong, còn vội ra sau bếp xào nấu cho phu nhân phủ doãn hai đĩa thức ăn nóng, chân vừa rời khỏi, vội lau đi vô số mồ hôi lạnh.
Thanh Miêu theo ra, vừa thu xếp thức ăn, vừa hỏi. “Nhị thiếu phu nhân sợ phu nhân phủ doãn?”.
Lâm Y lắc đầu, nói. “Nghe Nhị thiếu gia nói, phu nhân phủ doãn và phu nhân Vương hàn lâm không
hợp nhau, ta cố ý mời khác ngày, ai mà biết hôm nay bà ấy tới rồi, không biết do cố ý hay đánh bậy đánh bạ trúng nữa”.
Thanh Miêu nói. “Để ý làm chi, cũng không phải không hợp với chúng ta”.
Lâm Y ngẫm nghĩ, cười nói. “Đúng vậy, là ta hồ đồ, bọn họ là phu nhân nhà quan lại, năng lực kiểm
soát tất nhiên phải có, dù không nhìn nhau vừa mắt đi nữa cũng không thể bay vào đánh nhau ngay giữa điếm, ta sợ cái gì”. Nàng thả lỏng tâm tình, muốn chiêu đãi phu nhân phủ doãn thật tốt, giao cho Thanh Miêu
nấu một đĩa thịt dê mềm già trẻ nam nữ ở Đại Tống đều thích ăn, để bảo
đảm không có gì sơ sót, xắt mỏng bỏ lên đĩa thạch anh đỏ trong suốt,
mong phu nhân phủ doãn nhìn ngon mắt.
Thanh Miêu chuẩn bị xong hai đĩa thức ăn, để Lâm Y tự bưng lên, phu nhân phủ doãn thấy thức nhắm quả thật bưng tới từ phòng bếp nhà nàng, không khỏi ngạc nhiên. “Hết thảy các tiểu điếm, rượu và thức nhắm đều do bên ngoài mang tới, điếm nhà cô sao lại tự làm?”.
Lâm Y giải thích. “Tôi mở điếm cho các nương tử, chỉ chiêu đãi nữ khách, đầu bếp là nam không được đi vào, hơn phân nửa đều bỏ…”. Nàng lại khéo léo chỉ vào phu nhân phủ doãn. “Hơn nữa hôm nay có khách quý đăng môn, không dám để người ngoài chiêu
đãi, bởi vậy thức ăn đều do phòng bếp nhà tôi làm, màu sắc hoa văn tuy
thua kém, nhưng hơn ở sạch sẽ tinh tế”.
Phu nhân phủ doãn khen ngợi mấy câu, lại nói. “Nếu tìm được đầu bếp nữ đáng tin cậy, cho bọn họ vào điếm vẫn được, phụ nữ
chúng ta uống rượu là phụ, sầu nhất là không có người nói chuyện phiếm,
nếu trong điếm có hai kinh kỉ*, nghe bọn họ nói chút tin tức đầu đường cuối ngõ giải buồn còn hơn cả thức nhắm rượu ngon”.
*Kinh kỉ : người quản lý, kể chuyện phiếm mua vui, khá giống người thuyết thư trong điếm dành cho nam giới.
Lâm Y cười thầm, phụ nữ thích tám chuyện quả nhiên không hề phân biệt thời
đại hay giai cấp, ngay cả phu nhân phủ doãn cũng có nhu cầu này, xem ra
phải đưa việc tìm người mua vui vào danh sách cần kíp.
Phu nhân
phủ doãn thích nói chuyện phiếm, vừa uống rượu vừa lôi kéo Lâm Y tán gẫu không ngừng, Ngưu phu nhân ở bên nhìn ghen tị, nghĩ bụng Lâm Y thế
nhưng cũng bản lĩnh thật, có thể mời được cả phu nhân phủ doãn. Bà vừa
bội phục vừa hâm mộ, cũng muốn mời phu nhân phủ doãn đến tửu lâu nhà
mình ngồi, cho tửu lâu nhà mình thêm chút danh tiếng. Bà nghĩ như thế,
liền bưng li rượu, tiến lên chen vào, cười nói với phu nhân phủ doãn. “Hôm nay có thể thấy được phong thái của phu nhân phủ doãn, thật sự là tam sinh hữu hạnh”.
Phu nhân phủ doãn không biết Ngưu phu nhân là ai, trước nhìn qua Lâm Y, Lâm Y vội giới thiệu. “Đây là bà ngoại của tôi, Ngưu phu nhân”.
Phu nhân phủ doãn bấy giờ mới nhoẻn miệng cười, chạm li với Ngưu phu nhân, nói. “Không biết là thân thích của Trương hàn lâm, chậm trễ chậm trễ, chớ trách”.
Ngưu phu nhân làm sao dám trách tội phu nhân phủ doãn, vội khen tặng mấy
câu, thuận thế ngồi chung bàn. Phu nhân phủ doãn mặc dù không thích bà
này tự tiện, nhưng rốt cuộc là nể mặt Lâm Y, cũng là rảnh rỗi không có
gì, liền cùng trò chuyện. Nhưng nói qua mấy câu, biết Ngưu phu nhân là
thân phận thương nhân, bắt đầu không để bụng quan tâm câu chuyện nữa,
Ngưu phu nhân nhận ra thái độ của phu nhân phủ doãn, không dám nói ra
câu mời nữa, chuẩn bị lén cầu Lâm Y hỗ trợ.
Phu nhân phủ doãn nói
chuyện câu được câu không, Ngưu phu nhân thức thời tự động rời bàn. Lâm Y sợ bà buồn, đang chuẩn bị sang an ủi, đã nghe thím Dương đon đả ngoài
cửa. “Các vị hàn lâm phu nhân đại giá quang lâm tiểu điếm, thật là vinh dự cho chúng tôi”.
Lâm Y quay đầu nhìn, các vị phu nhân đã tới cửa, vội vàng ra đón. Đứng đầu
là một vị phu nhân khuôn mặt hòa ái, quần áo mộc mạc, lại bị chúng phu
nhân tiền hô hậu ủng, không ai dám lướt qua bà. Trong Hàn Lâm viện,
Vương hàn lâm tư cách lão thành nhất, Lâm Y liền biết đây chính là phu
nhân Vương hàn lâm, bước lên chào đón, nói câu hoan nghênh.
Phu
nhân Vương hàn lâm cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo gì cả, đáp lễ nàng,
giới thiệu các vị hàn lâm phu nhân đằng sau – phu nhân Triệu hàn lâm,
phu nhân Tôn hàn lâm, phu nhân Hoàng hàn lâm, phu nhân Đặng hàn lâm, phu nhân Lục hàn lâm, Lâm Y dụng tâm ghi nhớ, cúi chào bọn họ, lại dẫn bọn
họ vào trong điếm ngồi.
Vừa rồi ngoài cửa, phu nhân Vương hàn lâm
chỉ chú ý đánh giá Lâm Y, không nhìn vào trong điếm, lúc này đi vào mới
phát hiện phu nhân Âu Dương phủ doãn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, một
tay nâng li, một tay nâng đũa ăn vui vẻ. Bà hơi ngẩn ra, đến bàn của phu nhân phủ doãn, cười chào hỏi. “Phu nhân phủ doãn cũng đến uống rượu? Thật là khéo quá”.
Phu nhân phủ doãn cũng cười đáp lời. “Thì ra là phu nhân Vương hàn lâm, đến cùng uống một li?”.
Lâm Y nhỏ giọng nói với Thanh Miêu. “Chúng ta đoán không sai, hai vị phu nhân không hề đối đầu, vẫn cố kị mặt mũi lắm”.
Đang nói, phu nhân Vương hàn lâm đã đi hướng nàng, kéo Lâm Y qua một bên, nói. “Phu nhân Trương hàn lâm, chúng ta tổng cộng sáu người, chi bằng cùng hợp lại ngồi một bàn lớn”.