Vì chúng ta là một cuốn sổ tay nuôi dạy trẻ, thế nên hổ lớn cuối cùng đã vào được ổ mèo rồi.
Trình Nhiên đặt các loại chìa khóa vào tay Vương Hổ.
Vương Hổ từ sớm đã tới, mang theo thẻ căn cước công dân, giấy đăng ký kinh doanh, sổ hộ khẩu, hận không thể chứng minh tổ tiên 18 đời nhà mình đều là người tốt.
Hai người lúc trước đã bàn bạc thu tiền thuê theo tháng, hôm nay vào ở, sau đó dưới sự chứng kiến của bạn nhỏ Trình Dương ký giấy chứng minh tình yêu (aka hợp đồng thuê nhà).
Trình Nhiên vỗ đầu Trình Dương: “Vui rồi hả.”
Trình Dương ôm đùi ông bô nhà mình nhìn Vương Hổ thành công thăng cấp thành người ở chung, cái đầu nhỏ gật như trống bỏi —- “Vui ạ vui ạ! Thích papi nhất!”
Vương Hổ gãi gãi đầu: “Vậy sau này làm phiền cậu Trình rồi.”
“Trình Nhiên.” Trình Nhiên ngắt lời: “Gọi cậu Trình nghe văn vở quá.”
Vương Hổ lại tự chủ trương đổi cách xưng hô: “A Nhiên, trưa nay cậu muốn ăn gì để tôi đi mua đồ ăn?”
Trình Dương mở to mắt: “Chú Hổ chú lợi hại quá! Papi không biết nấu ăn đâu! Dương Dương muốn ăn…. ừm…… muốn ăn thịt!”
Vương Hổ gật đầu, ngồi xổm xuống xoa đầu bé con —- “Được, chúng ta ăn thịt.”
Trình Nhiên tuy không biết làm cơm nhưng dụng cụ bếp trong nhà lại bất ngờ có đủ hết, có lẽ do bảo mẫu lúc trước để lại. Vương Hổ xuống siêu thị ở dưới tầng chỗ gần cổng tòa nhà mua về một cân thịt với một bó xà lách, còn cầm theo đồ ăn vặt như bánh gạo giòn Want Want.
Vương Hổ là một người đàn ông nấu ăn giỏi.
Nhìn vẻ ngoài của gã, bạn sẽ không thể đoán được gã là một người đàn ông cường tráng có thuộc tính vợ hiền rất biết nấu ăn. Vì dụ này cho ta thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Vương Hổ bật bếp ga bắt đầu làm món thịt kho tàu — Thịt thái miếng ướp gia vị, đảo nhanh cho tới khi vàng óng rồi đun nhỏ lửa tới khi nước sốt đến vị, sau đó cho thêm hành.
Vương Hổ cảm thấy sau lưng như có kim chích. Quay đầu nhìn liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Lớn còn đỡ, còn biết sắp bát đũa. Nhỏ thì đã hận không thể bê cả nồi thịt trên bếp đi rồi.
Hai con quỷ đói.