Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 14

P-note: Chương này cá nhân thấy nhức đầu chả có hay ho gì, xem hại não tâng bốc TQ quá thể, được mỗi vài đoạn cuối là có chút kịch tính, đọc tới chương này thỉnh đọc vài đoạn đầu và cuối, kẻo lại gây nhàm chán hết hứng thú đọc tiếp

Lúc nghỉ trưa, ánh nắng theo cửa sổ thủy tinh rọi vào, làm cho văn phòng đắm chìm trong màu vàng rực rỡ, giống như Thượng Đế muốn cho ánh sáng may mắn chiếu vào người của tôi, tôi thoải mái ngửa mặt ngồi ở ghế xoay nghỉ ngơi, tận hưởng ánh mắt trời ở trên khuôn mặt.

Sau sinh nhật của Hồng San, công việc thật rất bận, vài tia rung động của tôi đối với Diệp Lê đã bị ép xuống đáy lòng, aiz~ có lẽ vì cô đơn quá lâu, nên phát sinh ra cảm tình bất lương với bạn của mình, tôi tự giễu.

Buổi chiều hẹn Trương Mình đi tới công trường, chúng tôi nói chuyện rất lâu, trước kia từng nghe nói Trương Minh rất hay xoi xét, tôi còn lo sẽ không cùng hắn làm việc được, mấy ngày nay mới phát hiện Trương Minh không có giống như trong truyền thuyết. Xế chiều trừ bỏ nói chuyện về công việc, chúng tôi còn nói tới dân sinh, bảo hiểm, an toàn xã hội, chính trị.

Sau khi xem qua cách bài trí của đại sảnh lầu hai, Trương Minh có nói đến Khổng Tử, hắn nói: “Suốt khoảng thời gian dài mọi người đã tranh luận rất kịch liệt về chuyện Trung Quốc có tồn tại Nho giáo hay không, có nhiều Quốc Học gia nói Nho Giáo không phải một tôn giáo, bởi vì Nho giáo không có sùng bái thần thánh, cũng không có thiên đường hay Niết Bàn cực lạc,không có bờ bên kia thế giới này nọ, càng không có tư tưởng siêu phàm thoát tục của Phật giáo, nhưng không ít người thích Nho giáo, bởi vì bọn họ cảm thấy Nho giáo có nơi Tế Tự, có giáo lý, có lễ nghi, mấy ngày trước có cùng một người bạn nói về vấn đề này, lúc đó tôi nói Nho giáo không phải tôn giáo, bạn tôi lại nói phải, chúng tôi biện luận rất nhiệt huyết, nói đủ các lý do, rất sảng khoái, Phương Ngưng, còn cô thì sao?”

Trương Mình là đang khảo nghiệm kiến thức của tôi sao? Vấn đề này căn bản đâu cần phải trả lời, rõ ràng là có ý đồ gì đó, tuy nói bây giờ là đang trò chuyện phiếm, nhưng tôi là đại diện của công ty M, nói chuyện phiếm cũng sớm đã không còn là nói chuyện phiếm rồi, tôi đương nhiên hiểu rõ công ty M phải lấy được lòng của Trương Minh, bởi vì sau khi trang hoàng xong cho khách sạn, Trương Minh chỉ cần khen một câu còn hơn trăm ngàn cái quảng cáo khác, đây gọi là uy lực của danh nhân.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Cá nhân tôi cũng nghĩ như Trương lão, Nho giáo chỉ là một loại học thuyết phi tôn giáo, nhưng nói Nho giáo là tôn giáo cũng không có gì sai, vừa rồi ngài có nói qua, Nho giáo có giáo lí, lễ nghi, cũng giống như những truyền thống của những tôn giáo khác, nhưng cũng không có đặc điểm nào giống như tôn giáo khác, Nho giáo có vẻ rất huyền bí, Phật giáo có Niết Bàn cực lạc, Christ có thiên đường mà Nho giáo lại không có gì, lại nói có đạo giáo có Tam Thanh tứ ngự, Phật có Bồ Tát la hán, mà Nho giáo không có thần thánh cũng không có thiên sứ. Bất quá chính là Nho giáo đã trở thành một nét văn hóa Trung Hoa, nhà nhà đều bị ảnh hưởng bởi nó không ít rồi, từ góc độ này cho thấy Nho giáo tuy là thuyết học nhưng vẫn là tôn giáo.”

“Nói rất đúng, nói đến tôn giáo tôi nghĩ đến vài hiện tượng ở Trung Quốc” Trương Minh nói “Hiện tại người trong nước có chút sùng bài thích so sánh với phương Tây, ví dụ như trong khu vực chúng ta có Trung Quốc Silicon Valley, Quản Lục gọi là Trung Quốc Manhattan, Tô Châu gọi là Đông Phương Venice, Củng Lỵ kêu là Ny Khả Cơ Đức Mạn, nghe thôi cũng đã thấy rất cường đại, phương Tây có chúng ta cũng có, tự hào nhưng cũng tự ti, chờ nước Mỹ gọi lên biệt danh Trung Quốc Bắc Kinh thì chúng ta mới thật sự nên tự hào, quốc gia lãnh thổ có thể dễ dàng khuếch trương, nhưng quốc dân muốn trở nên mạnh mẽ lại rất khó. Bây giờ cường đại hơn, nên có nhiều phố người hoa, hiện tại Trung Quốc chỉ lớn chứ không mạnh, muốn kiêu ngạo thì còn hơi sớm.”

“Vâng.” tôi cười nói: “Người trong nước trước tôn sùng Hoàng Đế, bài vị trong nhà thường viết Thiên Địa quân thân sư sau sửa lại thành Thiên Địa quốc thân sư từ sùng bái Hoàng Đề đổi thành sùng bái quốc gia, chỉ tiếc là Trung Quốc quá lớn, chưa đủ kiên định, cũng không đủ mạnh nên thỉnh thoảng có một ít quốc gia chen nhau đổi tiền mặt Trung Quốc, quan hệ ở quốc tế cũng chỉ ở mức trung bình, hiện nay Trung Quốc cách lý tưởng của chính mình còn rất xa.”

Trương Minh gật đầu nói: “Còn nhỏ dễ dạy, có lý tưởng, nhìn xa trông rộng, còn mạnh mẽ nữa, tốt lắm.”

“Haha, Trương lão quá khen rồi...”

Tôi âm thầm cảm thấy may mắn, chuyện này cũng từng tiếp xúc qua, chưa có làm cho công ty mất mặt,.

Màn đêm dần buông xuối.

Diệp Lê buổi sáng có nói tối cần tăng ca, tự nhiên muốn đi xem cậu ấy như thế nào, không do dự liền đi ngay, trực tiếp chạy thẳng tới công ty của Diệp Lê. Ngày hôm qua nhìn thấy bánh cuốn, vốn định sẽ làm bánh cuốn cho Diệp Lê ăn, nhưng làm bánh cuốn rất tốn thời gian nên chỉ có chuẩn bị trước mọi thứ ngày mai làm cho cậu ấy ăn.

Công ty của Diệp Lê tôi có đi qua hai lần, bởi vì đi lúc xế chiều nên không nhìn thấy nhiều người, nơi đó là đoạn đường nhộn nhịp, tuy không tính là lớn nhưng có đầy đủ, phòng hợp, phòng nghỉ, phòng tiếp nhân viên, cần có đều có.

Văn phòng của Diệp Lê cũng bình thường, bố trí vô cùng truyền thống, đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ dưới lầu, trên tường treo một ít ảnh chụp kiến trúc, trước bàn làm việc có vài vật kỷ niệm, như là ngà voi được chạm khắc làm bằng tượng đồng, dính chút màu nâu trên mặt bàn, làm phòng làm việc của cậu ấy mang chút dáng vẻ tức giận, tôi từng cười nói Diệp Lê lơ đảng sáng tạo lại rất đẹp, Diệp Lê giống như con nít được cho kẹo khoe khoang nói bởi vì trên người có máu chuyên gia mỹ thuật, tôi mím môi cười từ đó về sau vì ngăn chặn tính tự kỷ của cậu ấy nên không bao giờ tùy tiện khen.

Tháng máy lên thẳng tầng mười tám, bảy giờ hơn, ai có thể về đã về hết, hành lang có chút vắng vẻ, đi vào tầng F tôi dừng lại trước cửa phòng Diệp Lê, nghe được tiếng gì đó kỳ lạ truyền đến, lại không có tiếng nói nào, lo cho Diệp Lê có chuyện tôi trực tiếp đẩy cửa đi vào, mắt mở to nhìn màn hấp dẫn bên trong...

~