Sáu giờ sáng ngày mùng một tháng bảy, Đại Bảo chủ động dậy sớm, thay Chu Tiểu Vân lấy nước, nhóm lửa, chuyển bàn, lấy ghế, bê nước có ga lên xe.
Chu Quốc Cường ngạc nhiên, hỏi ra mới biết được Đại Bảo cũng muốn ra chợ hỗ trợ.
Chu Quốc Cường rất không tin tưởng con trai lớn của mình: “Đại Nha, con cho anh đi theo có ổn không? Nó nghịch lắm, thành sự chưa đủ bại sự có thừa, đừng để đến lúc đó thêm phiền phức.”
Không đợi Chu Tiểu Vân mở lời, Đại Bảo không vui, phản bác: “Ba à, ba đang nói con sao?”
Chính là con đó!
Ánh mắt sắc như dao của Chu Quốc Cường đảo qua, Đại Bảo lập tức không dám lên tiếng nữa. Trong lòng nói thầm không sao nhưng ngoài miệng không dám cãi lại.
Không có cách nào khác, một câu không đúng ý tay cha đã vươn ra rồi. Đại Bảo sao không sợ được! Nhưng mà, điều này cũng tạo thành thói xấu của Đại Bảo ở cha mẹ bằng mặt không bằng lòng, trước mặt đáp ứng vâng vâng dạ dạ, sau lưng vẫn là thích làm gì thì làm.
Triệu Ngọc Trân cưng chiều con trai, Chu Quốc Cường lại lựa chọn giáo dục bằng đòn roi, sau khi Đại Bảo lớn lên, tính cách bạo lực, ngỗ ngược do ảnh hưởng từ cách giáo dục của cha mẹ.
Chu Tiểu Vân ở chung lâu với Đại Bảo sớm tìm ra phương pháp đối phó tốt nhất với anh, đó là lấy nhu thắng cương. Khen ngợi khiến đầu óc anh choáng váng, lúc nào nói cái gì Đại Bảo nghe cái đó, đáng thương thay Đại Bảo bị em gái ăn sạch sành sanh mà không biết!
Thấp hơn Đại Bảo một cái đầu Chu Tiểu Vân nhìn rõ vẻ mặt không phục của Đại Bảo lại không dám nói ra, không khỏi thầm buồn cười, lúc này không nhảy ra làm người tốt đợi đến khi nào:
“Ba ơi, con cảm thấy mấy lời này quá oan cho anh trai rồi. Gần đây, đến nhà Chu Thiến Thiến gia chở nước về là anh giúp con. Hơn nữa, việc bê lên hạ xuống cũng là anh ấy làm. Anh thương con nên không nỡ để con làm việc nặng nhọc. Ra chợ giúp cũng là anh ấy chủ động nói ra, cha xem, sáng hôm nay, chưa đến sáu giờ anh ấy đã dậy làm việc đến tận giờ, giúp con rất nhiều đó!”
Chu Tiểu Vân lược bớt qua đoạn trả công bằng nước ngọt, tránh nặng tìm nhẹ khen Đại Bảo. Được em gái khen, Đại Bảo phổng mũi lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực y như thật.
Ánh mắt Chu Quốc Cường còn có phần hoài nghi, thấy dáng vẻ lời thề son sắt của con gái trong lòng đã tin ba phần, nghĩ thầm chẳng lẽ nó sửa tính.
Khi đến chợ, Đại Bảo biểu hiện rất khá, một khi có khác tới uống nước, lập tức đổ nước thừa đi. Rót nước, lấy đồ một tay bao hết.
Chu Tiểu Vân nhàn hơn, chủ yếu phụ trách trả lại tiền, hai anh em phân công rõ ràng hôm nay bán đắt hàng hơn hôm qua một chút.
Lúc Chu Quốc Cường bán thịt lợn không nhịn được bớt chút thời gian liếc qua chỗ hai anh em mấy lần.
Đến mua thịt phần lớn là người cùng thôn, trong đó có ba của Vương Tinh Tinh – Vương Khang.
Vương Khang hôm nay có khách đến nhà nên ra chợ mua ít thịt lợn, lúc đi dẫn theo cả Vương Tinh Tinh.
Vương Tinh Tinh đã nghe Chu Thiến Thiến kể Chu Tiểu Vân đi bán nước, hôm nay Vương Khang đến chợ mua thịt bị cô biết được nên hờn dỗi, nháo đòi đi cùng ba. Mục đích chủ yếu là đến xem Chu Tiểu Vân.
Vương Khang mua hàng chỗ Chu Quốc Cường, bên này Vương Tinh Tinh không chờ được chạy sang chỗ bạn.
Chu Tiểu Vân thấy Vương Tinh Tinh đến rất vui, dặn Đại Bảo để ý khách, cô nói chuyện với bạn. Từ trước đến nay cô thích yên tĩnh, ít khi chủ động ra ngoài chơi, bình thường bạn bè muốn chơi với cô phải chủ động đến tìm. Vương Tinh Tinh mấy ngày không gặp cô, oán giận cô không đến tìm mình chơi đùa.
Chu Tiểu Vân không muốn bạn giận, vội vàng giải thích mình ở nhà bận quá không có thời gian ra ngoài. Vương Tinh Tinh tất nhiên biết tính bạn, chẳng qua lẩm bẩm mấy câu mà thôi. Đề tài lại chuyển dời đến quán nước.
“Cậu nghĩ gì mà mở quán này?”, “Mỗi buổi kiếm đến hai nguyên không?”, “Cậu làm cùng Đại Bảo à?”, “Nộp hết tiền cho nhà ư?” … Một loạt câu hỏi cô không trả lời nổi. Không biết vì sao Vương Tinh Tinh luôn có nhiều vấn đề như thế, quả thực là mười vạn câu hỏi vì sao.
Chu Tiểu Vân lấy bất biến ứng vạn biến, gặp vấn đề không tiện, không muốn trả lời mỉm cười cho qua.
Vương Tinh Tinh quen tính bạn xưa nay đã thế, cũng không để ý. Dù sao trình độ tự hỏi tự đáp của cô bé từ trước đến nay vô cùng lợi hại, có khi không cần người ta trả lời cũng có thể tiếp tục nói. Độ buôn chuyện không thua gì Ngô Mai. Ngô Mai thêm chút ngây thơ, Vương Tinh Tinh hơn chút khôn lỏi của trẻ con lại không mất sự đáng yêu.
Có lẽ vì tâm tưởng của cô đã trưởng thành không thể hồn nhiên như trẻ nhỏ nên tuy cô ít nói nhưng đặc biệt thích ở cùng một chỗ với Ngô Mai và Vương Tinh Tinh.
Ngồi nghe các bạn thao thao bất tuyệt với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, có lúc cô cũng thấy lạ sao một chuyện bé cỏn con mà các bạn ấy có thể nói mãi, phóng đại lên gấp nghìn lần. Còn trong mắt các cô bé, cậu bé, Chu Tiểu Vân vô cùng đặc biệt .
Lúc ở cùng mọi người, Chu Tiểu Vân luôn im lặng ít nói, nhưng không vì thế mà mọi người bỏ quên cô. Ngược lại, từ trước đến nay Chu Tiểu Vân là nhân vật trung tâm, lãnh đạo mọi người.
Có thể vì thành tích học tốt nhất, dù sao ở trong mắt học sinh người học giỏi thường được kính nể hơn.
Không phải những người khác không học giỏi, nhưng chưa chắc mọi người đã thích chơi với họ. Ví dụ như Hứa Mỹ Lệ cùng lớp, ỷ vào thành tích học tập khá tốt mà diễu võ dương oai, rất ít người muốn chơi cùng cô.
Có thể vì Chu Tiểu Vân lắm tài: kèn harmonica, đàn ác-cooc-đê-ông, viết thư pháp, khéo léo làm một số sản phẩm thủ công nho nhỏ, chăm chỉ giúp cha mẹ việc nhà… hình như không có gì cô không làm được, Vương Tinh Tinh cảm thấy bất kể hỏi bạn câu hỏi khó thế nào bao giờ cũng nhận được lời giải đáp.
Cũng có thể là trên người Chu Tiểu Vân có một sức hút kì lạ lôi cuốn mọi người, bất tri bất giác nghe theo cô.
Dù sao, tất cả đều nhất trí bầu Chu Tiểu Vân là nhân vật lãnh đạo.
Chu Tiểu Vân không biết địa vị của mình quan trọng như thế, nếu biết ý nghĩ trong lòng Vương Tinh Tinh nhất định cô sẽ giật mình. Kiếp trước cực ít bạn bè không ngờ kiếp này nhân duyên tốt như vậy, đây có phải là ông trời bồi thường cho thời thơ ấu cô đơn, tịch mịch của cô trước đây không?