Bây giờ là tiết mỹ thuật, người dạy là thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng họ Kiều, khoảng 52, 53 tuổi. Trên cằm thầy có hai chòm râu. Thầy suốt ngày cười tít mắt không thấy trăng sao đâu nữa, là người rất hiền. Gần như cả đời thầy dạy ở trường tiểu học này, đảm nhiệm chức hiệu trường gần mười năm. Học sinh trong trường đều quý mến thầy. Thầy đã lớn tuổi mà vẫn kiên trì đi dạy. Toàn trường có mười mấy lớp học tiết mỹ thuật đều do một tay thầy dạy.
Thầy Kiều thuộc nhóm giáo viên đầu tiên tốt nghiệp đại học sư phạm, là hoạ sĩ vẽ tranh thuỷ mặc nổi tiếng. Nhưng ở tiết mỹ thuật tiểu học không yêu cầu trình độ chuyên môn cao đến thế, chỉ cần dùng phấn vẽ con chó, con mèo, con chim nhỏ, hoa nhỏ, cỏ nhỏ, cây nhỏ, v.v. Có học sinh dùng bút màu tô lên bức vẽ là tốt lắm rồi.
Học sinh lớp 1-2 thấy thầy Kiều dùng phấn màu, vẽ hai ba nét trên bảng đen thành hình quả táo y như thật thì vỗ tay ầm ĩ. Sau đó, thầy sẽ để các học sinh tự vẽ, còn thầy đi qua đi lại trong lớp xem kiệt tác của học trò.
Bọn nhỏ đều thích tiết mỹ thuật, ngay cả đứa nghịch nhất cũng ngồi im, nghiêm túc vẽ. Có đứa vẽ thành cái hồ lô, có đứa vẽ y như quả trứng vịt, buồn cười nhất là Chu Chí Hải ngồi bàn thứ hai vẽ quả táo hình vuông.
Vương Tinh Tinh nhìn thấy, cười ha ha, bảo Chu Tiểu Vân xem. Cô thấy cũng bật cười thành tiếng. Tiếng cười này thu hút sự chú ý của các bạn học khác, mấy đứa ngoái đầu sang xem. Phùng Thiết Trụ ở tổ khác còn chạy đến tận nơi nhìn.
Cha Phùng Thiết Trụ chính là bác sĩ Phùng nổi tiếng xa gần trong thôn, điều kiện gia đình tương đối khá giả. Cậu bé mặc một bộ quần áo mới, nhưng béo quá, còn béo hơn cả Bé Mập. Cậu và Chu Chí Hải, lúc tốt thì hận không thể mặc chung nhau một cái quần, chớp mắt có thể đánh nhau túi bụi, làm cho người ta không thể không than thở vì thứ tình bạn kỳ lạ của bọn con trai.
Phùng Thiết Trụ chế nhạo khiến cho Chu Chí Hải không nhịn được, trừng mắt muốn đánh nhau với Phùng Thiết Trụ. Động tĩnh càng lúc càng lớn. Hiệu trưởng Kiều vẫn cười híp mắt đi tới, ngăn cản cuộc đấu võ sắp diễn ra. Thầy bảo Phùng Thiết Trụ về chỗ, các bạn học khác tiếp tục vẽ. Sau khi Phùng Thiết Trụ bị nhắc nhở cũng không xấu hổ, nhảy chân sáo về chỗ ngồi. Hiệu trưởng Kiều cẩn thận dạy Chu Chí Hải vẽ lại quả táo hình tròn. Chu Chí Hải nhìn vật mình vẽ đã giống quả táo mới vui vẻ cười.
Lúc hiệu trưởng Kiều đi qua chỗ của Chu Tiểu Vân khẽ kêu một tiếng ngạc nhiên, cầm bức vẽ của cô lên. Trên tờ giấy vẽ một mâm trái cây thật to. Trong mâm có mấy quả táo, bên cạnh còn vẽ một quả táo bị cắn dở, ngay cả dấu răng đều vẽ rõ ràng, giống y như thật.
Hiệu trưởng Kiều vừa gật đầu vừa khen ngợi vẽ không kém, còn gọi Chu Tiểu Vân đến bên cạnh, hỏi tại sao cô bé lại vẽ như vậy. Chu Tiểu Vân không dám nói kiếp trước cô toàn vẽ như thế, bèn khiêm tốn mấy câu. Thầy Kiều nhìn cô bé thanh tú này, cảm thấy rất quen. Suy nghĩ một lúc thầy mới nhớ ra thường xuyên thấy cô bé bê bài tập đến phòng giáo viên, hình như gọi là Chu gì đó…
“Hiệu trưởng Kiều, tên em là Chu Tiểu Vân, trên bìa có tên của em.” Chu Tiểu Vân đoán Hiệu trưởng Kiều không nhớ tên của cô nên mở trang bìa tập vẽ cho thầy nhìn.
Hiệu trưởng Kiều kinh ngạc nhìn cô bé trước mắt thông minh lanh lợi, không khỏi chú ý thêm vài phần. Tuyên dương Chu Tiểu Vân trước lớp, đưa bức vẽ táo của cô cho các bạn khác xem, nhất thời vang lên vô số tiếng tán dương, khâm phục. Nhưng mà, mấy tháng qua, các bạn học khác trong lớp đã có thói quen về thành tích ưu tú của Chu Tiểu Vân. Thấy bức vẽ của cô, đại đa số có tâm lý là “làm thế nào vẽ đẹp được như vậy”, không ai đỏ mắt đố kị.
Việc Chu Tiểu Vân bê bài tập đến phòng giáo viên nộp thường xuyên như cơm bữa, là học trò cưng trong mắt giáo viên, thành tích đứng đầu trong khối, tính cách hoà đồng với bạn bè, hoàn toàn trái ngược với kiếp trước ít nói, tính cách hướng nội, chìm nghỉm trong đám đông. Mặc dù cô không nông cạn đến độ khoe khoang khắp nơi nhưng trong lòng khó tránh hơi đắc ý.
Đến lúc thi cuối kỳ, không hề bất ngờ, cả ngữ văn và toán học Chu Tiểu Vân đều đạt điểm tuyệt đối. Kết quả thi của Vương Tinh Tinh không kém. Dù sao hằng ngày chơi chung với Chu Tiểu Vân khó tránh học theo bạn, ngữ văn toán học đều hơn 90 điểm, cũng đứng trong top đầu của lớp.
Ngô Mai học toán không tốt lắm, chỉ hơn 80 điểm, điểm ngữ văn khá hơn một chút, vừa tròn 90 điểm. Chu Chí Hải còn kém hơn, hai môn miễn cưỡng đủ điểm qua, cùng Phùng Thiết Trụ có thể nói là anh em cùng tiến. Bé Mập hơn Tiểu Bất Điểm một điểm, hai môn đều hơn 80 điểm.
Bình thường, trẻ con luôn nghịch ngợm sau khi nhận được bài thi cuối cùng mới có chút giống học sinh, chạy qua chạy lại hỏi điểm nhau. Ai điểm cao thì vênh vênh váo váo, cười ngoác đến mang tai như Vương Tinh Tinh. Ai điểm thấp giống Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ thì ủ rũ như cà héo.
Bị Vương Tinh Tinh chế giễu, Chu Chí Hải không phục nói: “Bà đắc ý cái gì, Chu Tiểu Vân thi được song bách cao hơn bà nhiều, người ta có mang đi khoe khoang khắp nơi như bà không?”
Vương Tinh Tinh bị Chu Chí Hải nói thế, hơi ngượng không biết nói sao, những lời cậu bé nói là sự thật. Chu Tiểu Vân sớm cất bài thi của mình, không nói cho ai biết thi được bao nhiêu điểm, đến lúc nghe thầy Phương biểu dương Chu Tiểu Vân đứng đầu kì thi, mọi người mới biết.
Cô bé có chút thẹn quá hóa giận: “Dù sao tôi còn thi tốt hơn ông, không giống ông chỉ được hơn 60 điểm, sủy nữa không qua. Xấu hổ quá, xấu hổ quá. Lêu lêu.”
Chu Chí Hải và Vương Tinh Tinh cãi nhau ầm ĩ, Chu Tiểu Vân vội ngăn hai người lại: “Hai người đừng cãi nhau nữa, thầy Phương vào lớp rồi, cãi nhau sẽ bị thầy mắng đấy.”
Hai người hậm hực ngậm miệng, trừng mắt nhìn nhau.