Đại Bảo ăn hết que kem của mình rất nhanh. Cậu sốt suột việc mút từng tí một nên dùng sức cắn cả miếng, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên. Cắn thêm một miếng nữa. Nhai trong miệng rộp rộp tuyệt vời biết bao, phải một miếng trái một miếng, que kem đã chui tọt vào bụng.
Ăn hết, Đại Bảo chép chép miệng, chưa hết cơn thèm, còn muốn ăn nữa. Mắt cậu ngó tới que kem trong tay Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cho anh cắn một miếng.”
Tiểu Bảo dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vẻ mặt thân thiện của anh trai, giấu que kem sau lưng: “Không phải anh cũng có à? Sao đòi ăn của em, không cho.”
“Que của anh ăn hết rồi, em cho anh cắn một miếng nhỏ thôi, được không?”
Tiểu Bảo vẫn lắc đầu không đồng ý. Đại Bảo thấy Triệu Ngọc Trân ở trong phòng, không nhìn thấy mình và Tiểu Bảo, lá gan lớn lên, cướp que kem trong tay Tiểu Bảo, cắn một miếng to rồi trả lại.
“Oa” một tiếng Tiểu Bảo khóc thật to, kinh động Triệu Ngọc Trân và Chu Tiểu Vân. Triệu Ngọc Trân đi ra, vừa nhìn đã biết Đại Bảo lại bắt nạt em, mắng Đại Bảo hai câu rồi quay sang dỗ Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo là một đứa bé cố chấp, không chịu ăn que kem trong tay nữa: “Anh cắn một miếng hết nửa que, chỗ còn lại con không ăn.”
Triệu Ngọc Trân bất đắc dĩ: “Tiểu Bảo, chấp nhận ăn tạm đi con. Bác bán kem đi rồi, ngày mai bác đến, mẹ lại mua cho con ăn, được không?” Tiểu Bảo vẫn khóc không ngừng.
Triệu Ngọc Trân bị nháo đau đầu, nhìn Đại Bảo đang thèm thuồng nhìn chằm chằm que kem trong tay Tiểu Bảo, cơn tức giận không có chỗ thoát. “Chát“ Một cái vụt vang dội vào mông Đại Bảo: “Làm gì có đứa anh trai nào như con, không biết quan tâm em thì thôi, còn tranh ăn của em nữa.”
Một cái vụt này chẳng giải quyết được vấn đề. Với Đại Bảo, khác gì không đánh, cậu còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Con thấy nó ăn mãi không hết mới ăn hộ, nó ăn nhiều sẽ đau bụng, con ăn nhiều một tí chẳng sao.”
Triệu Ngọc Trân dở khóc dở cười, không quan tâm đến Đại Bảo mặt dày, lại dỗ dành Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân đi tới bên cạnh Tiểu Bảo, đưa que kem mình chỉ mút hai cái cho em trai: “Tiểu Bảo, ăn que kem của chị này. Que của chị còn rất nhiều nha, cả một mặt đều là đậu đỏ, muốn ăn không, cầm lấy đi.” Tiểu Bảo nín khóc mỉm cười, đổi lấy que kem trong tay chị, trốn vào trong phòng ăn.
Chu Tiểu Vân đem que kem đổi với Tiểu Bảo đưa cho Đại Bảo: “Anh ơi, cho anh ăn nè.”
Đại Bảo đầu tiên vươn tay, chợt nhớ ra em gái mới mút hai cái, lại rụt tay về: “Em ăn đi, anh ăn một que rồi.”
Đại Bảo mà cũng biết lỗi, Chu Tiểu Vân càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Cô nhét que kem vào trong miệng Đại Bảo: “Anh ăn đi, hôm nay em không muốn ăn.” Cuối cùng tất cả đều vui. Đại Bảo cầm que kem vui vẻ đi chơi, Tiểu Bảo ở ăn trong phòng mặt mày rạng rỡ.
Trong lòng Triệu Ngọc Trân rất vui mừng, Đại Nha đã biết thương yêu em trai lại hiểu được nhường nhịn anh trai, thật là quá tốt. Một đứa bé nhỏ tuổi đã hiểu chuyện khiến người khác đau lòng, chính con bé chưa ăn mà. Lần sau bù lại cho Đại Nha.
Về sau, mấy đứa con nhà họ Chu không còn cãi nhau vì que kem nữa.
Ngày thứ hai, tiếng rao vừa vang lên, Triệu Ngọc Trân liền ra mua một que kem phồng, ba que kem đậu đỏ. Một que kem phồng tất nhiên dành cho Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn, biểu hiện tốt; ba đứa kia mỗi người được một que kem đậu đỏ. Phân phối như vậy, Tiểu Bảo và Nhị Nha không có ý kiến, mà Đại Bảo đáng lẽ có ý kiến, vì việc ngày hôm qua, có chút áy náy với em gái nên ngoan hơn, không nói một lời.
Chu Tiểu Vân biết kem phồng là loại Đại Bảo thích ăn nhất, chủ động muốn đổi cho anh. Đại Bảo không từ chối được, trong lòng càng thêm yêu quý em. Triệu Ngọc Trân nhìn bốn đứa con hòa thuận, trong lòng vui vẻ.
Ba Chu trở về thấy mấy đứa con đều cầm que kem thì hơi lạ. Vợ ông ít khi hào phóng như thế. Đợi đến lúc nghe vợ kể lại chuyện hai ngày nay cũng cao hứng: “Mẹ bọn trẻ à, con của chúng ta hiểu chuyện hơn trước nhiều.”
Triệu Ngọc Trân cười gật gật đầu: “Đại Bảo từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhưng con trai mấy đứa ngồi yên. Tiểu Bảo gần đây ít bị ốm, ăn cơm không kén ăn như trước. Đại Nha nhỏ hơn Đại Bảo ba tuổi lại thành chị của Đại Bảo, so với Đại Bảo hiểu chuyện hơn. Em nhìn Nhị Nha nhà của chúng ta, tương lai khẳng định không khác chị nó.”
Ba Chu gật đầu tán thành, hai người còn nói tới chuyện khai giảng.
“Mẹ nó này, hai ngày nữa nhập học rồi. Học phí của Đại Bảo và Nhị Nha tăng lên, hơn ba mươi ngàn, tiền trong nhà có đủ không?”
Triệu Ngọc Trân nhẩm tính trong lòng: “Tiền mặt ở nhà có hai mươi sáu. Trứng gà, trứng vịt, mai em mang ra chợ bán, chắc thêm được bốn, năm ngàn. Còn thiếu mấy ngàn nữa.”
“Nếu không, anh sang nói với đại ca một tiếng, mượn anh ấy rồi mấy ngày nữa có tiền mình đem trả.” Ba Chu đề nghị.
Triệu Ngọc Trân không đồng ý: “Lần trước mình mượn anh ấy mười ngàn còn chưa trả mà, không biết xấu hổ lại đi vay nữa à. Để mai em mang một bao lúa mì ra công ty lương thực bán, gom góp chắc đủ rồi.”
“Vậy bán một bao lúa mì đi. Sáng sớm mai xuất phát, anh đi với em.”