Hạ An An nở nụ cười nhìn anh, nói: ” Đã về rồi sao? Vất vả cho anh quá.”
Đối diện với gương mặt vui vẻ của cô, anh nhanh chóng trở lại bộ dạng thường ngày, lãnh đạm lên tiếng: “Ừ.”
Hạ An An có chút ngạc nhiên khi thấy anh ngẩn ra, nhưng nghĩ lại thái độ vô tình của An An trước đây, cô lập tức hiểu lý do. Anh vốn không quen với vẻ hiền lành này của cô nên mới sững sờ như vậy.
Bánh bao nhỏ thấy Hoắc Minh Hiên về nhà thì rất đỗi hưng phấn, rạng rỡ gọi: “Papi!”
Không nghĩ cũng biết trong giọng nói của cậu bé chất chứa bao nhiêu vui sướng.
Hoắc Minh Hiên dịu dàng gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy rồi bước lên lầu.
Cơm vẫn chưa nấu xong, Hạ An An đặt Thiên Dục xuống cho cậu bé đi chơi rồi vào bếp lấy hoa quả, chuẩn bị làm điểm tâm. Trước đây, từ sau khi Hạ An An trở thành đầu bếp, cô chưa bao giờ có tâm trạng để ăn những món thế này. Nhưng bây giờ, hoàn cảnh đã thay đổi hoàn toàn, cô bỗng muốn tự khao mình một chút.
Cô làm món điểm tâm bằng trái cây lạnh vô cùng đẹp mắt, khiến người nào thấy cũng đều muốn ăn ngay. Nào là kiwi, cà chua bi, dưa bở, nho, chuối tiêu, còn có cherry tươi, tất cả các loại trái cây này hợp thành món ăn đầy sắc màu đa dạng, chỗ xanh, chỗ đỏ, được bày trí như một đóa hoa rực rỡ.
Sau khi Hạ An An đặt điểm tâm lên bàn, bánh bao nhỏ phấn khởi vô cùng.
“Đẹp quá à, mami giỏi quá!” Ánh mắt vui vẻ của cậu sáng ngời, khuôn mặt ửng hồng, rất đáng yêu. Hạ An An nhìn thấy, không nhịn được, đưa tay nựng má phính của con một cái.
Bây giờ, bánh bao nhỏ đang cầm trái cà chua bi đưa trước miệng cô, cái môi nhỏ mấp máy: “Mami, ăn.”
Thằng bé thật hiểu chuyện, còn biết nhường cho người lớn ăn trước. Hạ An An nghĩ thầm rồi a a mở miệng, định nhẹ nhàng cắn ngón tay nhỏ một cái. Thiên Dục cười ha ha rụt tay né, rồi cầm viên cà chua nhét vào miệng, nở nụ cười tươi rói. Mắt thằng bé híp lại như hai vầng trăng khuyết, khiến cho trái tim cô mềm nhũn.
Lúc này, Hoắc Minh Hiên đã thay quần áo bước xuống, vô tình nhìn thấy hai mẹ con đang vui đùa. Lâu lắm rồi, Thiên Dục không cười tươi như vậy, còn cô … Từ lúc gả cho anh, dường như anh chưa từng thấy cô cười.
Hạ An An chợt cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, vội quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt khác thường của Hoắc Minh Hiên.
Ánh mắt anh không hề lạnh băng, trên môi dường như còn tạo thành đường cong vui vẻ. Nhưng, khi thấy cô nhìn mình, sự vui vẻ liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm lặng như trước.
Ôi, ông chồng này thật đúng là lạnh lùng mà … Hạ An An than thầm, lên tiếng: “Anh Hoắc, mau đến ăn trái cây đi.”
“Ừ.”
Anh nhàn nhạt đáp, vừa xắn tay áo sơ mi vừa bước xuống lầu.
Mỗi lần anh cử động đều như mang theo một cảm giác cao quý, dù chỉ là động tác đơn giản nhưng vẫn quyến rũ mê người. Hạ An An vội vàng dời ánh mắt, dùng tăm xuyên một miếng dưa bở cho vào miệng để che giấu sự dao động trong lòng.
Đợi Hoắc Minh Hiên ngồi xuống ghế sopha đối diện, Thiên Dục liền xuyên một miếng kiwi đưa cho anh, tíu tít cười nói: “Đây là mami làm, rất là ngon. Papi ăn đi.”
Hoắc Minh Hiên nhận lấy, đưa bàn tay to lớn ôm bé con vào lòng rồi mới bỏ miếng kiwi vào miệng.
“Em gọi tôi như trước đây đi.” Anh đột nhiên nói.
Hạ An An nhận ra anh đang nói với mình, có chút bối rối, hỏi: “Sao cơ?”
“Em cứ gọi tôi như trước là được.”
Hạ An An lúc này mới nhớ đến chuyện mình lỡ mồm gọi “anh Hoắc”, cúi đầu ngại ngùng. Dù anh lớn hơn cô bảy, tám tuổi, gọi anh Hoắc là không sai. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng là chồng cô, nếu vẫn giữ cách xưng hô đó thì đúng là có chút xa lạ.
Họ là vợ chồng, xưng hô khách sáo như vậy thì nghe ra không hòa thuận chút nào. Chưa kể, cô còn đang muốn cải thiện hôn nhân này, không nên tỏ thái độ xa cách với Hoắc Minh Hiên.
“Minh Hiên.” Nghĩ một hồi, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoắc Minh Hiên nghe thấy liền cứng đờ, ánh mắt hiện lên hai chữ ‘không thể tin được’ nhìn cô. Thấy ánh mắt của anh, Hạ An An chột dạ, cẩn thận hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hoắc Minh Hiên quay đầu, vờ lơ đãng, nói: “Trước kia em đều gọi cả tên lẫn họ của tôi.”
Khuôn mặt Hạ An An lập tức đỏ lên, xấu hổ không chịu được. Người ta nói cô gọi như cũ không phải ý muốn cô đừng quá xa cách mà chỉ là cảm thấy lạ với cách gọi đó thôi. Vậy mà cô lại hoàn toàn hiểu lầm, còn nói cái gì mà “Minh Hiên” thân mật như vậy.
Đúng là tự mình đa tình, thật xấu hổ chết mất.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao anh cũng là chồng cô, cô gọi anh thân mật một chút thì có gì sai.
Đúng, chính là như vậy.
Cô ho nhẹ một tiếng, ổn định tinh thần, nói: “Sau này em sẽ gọi anh là Minh Hiên. Gọi cả tên lẫn họ có cảm giác xa lạ lắm.”
“Ừ.” Anh đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt như cũ, không rõ đang buồn hay vui.
Đúng lúc này, từ cửa vang lên tiếng gọi trìu mến: “Thiên Dục.”
Hạ An An quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ đứng trước cửa. Bà giữ gìn nhan sắc vô cùng tốt, lại chú trọng trang điểm nên nhìn qua cứ ngỡ mới 40 tuổi. Hạ An An từng đến nhà Hoắc Minh San vài lần, nên biết được, bà chính là mẹ của Hoắc Minh San.
Thiên Dục nghe thấy, vui vẻ trả lời: “Bà nội.”
Hạ An An đứng dậy, đang định kêu “Dì” thì nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, liền nuốt chữ “dì” kia vào, có chút không tự nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ đến rồi ạ.”
Sau khi chào hỏi mọi người một tiếng, Lý Tú Liên đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ An An. Bà nắm tay cô, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Nhìn sắc mặt con tốt hơn nhiều, mẹ cũng yên tâm. Hôm qua, Minh San nói con đã thay đổi, mẹ cũng không tin. Nhưng vừa nghe con gọi thì mẹ đã tin rồi. Thấy con gọi như vậy, trong lòng mẹ vui biết bao.”
Hoắc phu nhân là người hiền từ dễ gần. Trước kia, mỗi lần cô đến nhà chơi, bà đều nhiệt tình tiếp đãi, chuẩn bị cho cô một mâm thức ăn ngon. Dù gia cảnh Hoắc gia không tầm thường, nhưng Hoắc phu nhân chưa bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo. Thỉnh thoảng, bà còn cùng cô nói chuyện tán gẫu. Mẹ cô vốn mất sớm, cha liền cưới người khác, ngoại trừ việc đưa tiền cho cô thì chẳng quan tâm gì đến nên tình yêu thương từ cha mẹ là điều xa xỉ với cô. Vì vậy, cô rất thích đến nhà Hoắc Minh San chơi, rất thích được cùng dì nói chuyện tán gẫu.
Lúc này, nghe thấy lời bà vừa nói, Hạ An An áy náy vô cùng: “Xin lỗi mẹ, trước đây là do con không hiểu chuyện.”
“Con đừng nói như vậy. Con người ai cũng có lúc hồ đồ. Chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ nhìn con suy nghĩ thông suốt, mẹ thật sự vui mừng. Nếu cuộc sống đã an bài như vậy, chẳng thà cứ bình tâm mà đón nhận, như vậy mới khiến bản thân không mệt mỏi, người thân bên cạnh cũng nhẹ lòng.”
Lý Tú Liên thoáng nhìn Hoắc Minh Hiên, rồi quay về phía cô, nói tiếp: “Chúng ta đến phòng con đi, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”
Hạ An An không có ý từ chối, ngoan ngoãn gật đầu.
Tới phòng, Hạ An An đóng cửa lại, nghe Lý Tú Liên nói chuyện: “An An à, mẹ thấy con như vậy thật rất mừng. Mẹ biết Hoắc gia có lỗi với con, nhưng chuyện này không phải chỉ có mình lỗi của Minh Hiên. Mấy năm nay, thấy nó tối mặt tối mũi, vừa bận công việc vừa bận gia đình, mẹ đau xót vô cùng. Lúc đầu, mẹ thấy Minh Hiên phải vừa lo việc công ty, vừa chăm sóc Thiên Dục thật không dễ dàng nên có ý muốn thay nó nuôi dưỡng Thiên Dục. Nhưng nó nhất quyết không chịu, khăng khăng nói sẽ cho Thiên Dục một gia đình đầy đủ. Mẹ biết ý của nó, đứa nhỏ sống với ông bà và đứa nhỏ sống với cha mẹ hoàn toàn không giống nhau. Thấy Minh Hiên lo lắng cho gia đình này như vậy, con vẫn còn muốn hận nó sao?”
Hạ An An không biết diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào cho đúng. Một người đàn ông mà vừa phải lo sự nghiệp, vừa chăm sóc con nhỏ. Vợ thì suốt ngày say xỉn, hoàn toàn không để tâm đến gia đình. Rốt cuộc anh đã gánh chịu bao nhiêu mệt mỏi, cô thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn luôn làm tròn tất cả, không hề rời bỏ cô, càng không rời bỏ con mình.
“An An à, bây giờ con có thể nghĩ thông suốt thật tốt lắm. Cuộc sống của Minh Hiên bấy lâu không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần con thay đổi, sau này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Hạ An An thầm xúc động hàng vạn hàng nghìn lần, vội gật gật đầu. Đúng lúc đó, có tiếng vú nuôi gọi ăn cơm, Lý Tú Liên vỗ vỗ lên tay cô an ủi: “Được rồi, mọi chuyện trong quá khứ hãy bỏ qua hết, chúng ta đi ăn cơm đã.”
Hai người xuống lầu, các món ăn đã được sắp xếp chỉnh tề trên bàn. Mọi người ngồi xuống theo thứ tự. Hạ An An chất chứa bao nỗi niềm trong lòng, suốt buổi không dám nhìn Hoắc Minh Hiên một cái. Cô sợ vừa nhìn thấy anh thì không thể kiềm nén cảm xúc, sợ bản thân sẽ ray rứt đến mức khóc nấc.
“Phải rồi, ngày mai là đại thọ bà nội các con. Mẹ tới hỏi xem các con có về không.”
Lời này là nói với Hoắc Minh Hiên. Hoắc Minh Hiên nghe thấy, vừa cẩn thận lọc xương cá cho Thiên Dục, vừa đáp: “Sinh nhật bà nội, đương nhiên phải về.” Rồi ngẩng đầu nhìn Hạ An An, anh tiếp: “Nếu cơ thể không khỏe, em cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Đại thọ của người lớn trong nhà nếu không đi, vậy cũng quá vô lễ rồi. Hạ An An vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Em đã khỏe nhiều rồi, em muốn đi cùng anh.”
Trong lòng cô lúc này chỉ mong có thể đền bù những tội lỗi của An An trước kia.
Cô vừa dứt lời, tất cả ánh mắt liền rơi vào người, gương mặt ai nấy không giấu được vẻ kinh ngạc. Hạ An An bị nhìn đến mất tự nhiên, ngại ngùng lên tiếng: “Sao … Sao vậy ạ? Lẽ nào con không nên đi?”
Lý Tú Liên lập tức hớn hở, cười nói: “Nên, nên, nên, dĩ nhiên con nên đi.”
Hoắc Minh Hiên đã chọn cá cho Thiên Dục xong, dường như không để ý tới, lên tiếng: “Sáng mai xuất phát.”
Từ biểu lộ của họ, Hạ An An suy đoán, An An kia chưa từng đồng ý đến Hoắc gia, chứ đừng nói là dự sinh nhật của người lớn trong nhà.
Ôi thật đúng là không lễ phép! Đến chuyện này mà cũng làm cho được? Bây giờ cô thật sự tức đến nỗi muốn băm vằm An An đời này ra cho hả giận.
“Cô nghĩ sao mà sống như vậy? Thực sự hỏng bét. Cô nếu biến mất, làm ơn vĩnh viễn đừng trở về. Tôi mới là Hạ An An chân chính, còn cô chỉ là ma quỷ nhập vào Hạ An An. Xin cô đừng quay về hủy hoại tôi.” An An rủa thầm trong bụng.
Ăn cơm xong, tài xế của Hoắc gia đưa Lý Tú Liên trở về.
Sau khi Hạ An An lên phòng, đang chuẩn bị rửa mặt thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, cô thấy Thiên Dục mặc áo ngủ trắng đứng trước mặt, còn mang theo một chiếc chăn nhỏ và chiếc gối con con.
Thấy cô mở cửa, đôi mắt to của cậu bé mang theo chờ mong nhìn cô, con ngươi đen láy như ngọc thoát ẩn hiện, môi nhỏ lí nhí nói: “Con ngủ cùng mami có được không?”
Lúc này, Thiên Dục mặc một chiếc áo ngủ màu trắng thêu hoa, đáng yêu chết người. Con trai đáng yêu như vậy, mẹ sao đành lòng từ chối con chứ.
Hạ An An ngồi xổm xuống, cưng chiều xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của cậu bé: “Dĩ nhiên được. Nhưng Thiên Dục không cần bạn chăn nhỏ này, chăn của mami đủ cho hai mẹ con mình rồi.”
Thiên Dục đưa ánh mắt sáng ngời nhìn mẹ, hớn hở nói: “Vậy con mang chăn về phòng. Con mang chén súc miệng lại đây cùng rửa mặt với mami được không?”
“Được, được, được, con mau đi đi.”
Nhận được đồng ý của mẹ, Thiên Dục vội vàng chạy về phòng nhỏ của mình. Hạ An An nhìn chiếc mông vểnh lắc lắc vì chạy nhanh, cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Thằng bé là con trai của cô, con trai ruột thịt của cô, con trai đáng yêu bé bỏng của cô.
Trong khi mải say mê ngắm bóng lưng con trai, cửa phòng bên đột nhiên mở ra, cô quay đầu lại thì bắt gặp Hoắc Minh Hiên đã thay áo ngủ, lúc này đang chăm chú nhìn mình.