Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 19

"Minh Hiên, Minh Hiên, Minh Hiên, Minh Hiên..." Cô gọi tên anh liên hồi, dịu dàng hôn lưng anh, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Bàn tay to của anh ôm lấy bàn tay đang ở trên lưng mình, một nửa muốn gỡ tay cô, một nửa lại muốn nắm chặt tay cô không buông. Cứ do dự như vậy hồi lâu, cuối cùng anh quyết định gỡ tay cô ra.

Anh quay đầu nhìn cô, khi thấy nước mắt lã chã trên mặt cô, ánh mắt anh khẽ dao động. Anh đưa ngón tay cái xoa gương mặt cô rồi lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.

Khuôn mặt anh dù vẫn lạnh lùng như bình thường, nhưng động tác bàn tay lại vô cùng dịu dàng.

"Được rồi, khóc cái gì?" Anh nhẹ giọng trách.

Hạ An An không chịu nổi sự dịu dàng của anh, bỗng nhiên nhào vào ngực anh, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm eo anh như sợ anh lập tức biến mất vậy.

Sắc mặt anh phức tạp nhìn cái đầu nhỏ của cô dán chặt trên ngực mình, hết cách thở dài một tiếng rồi ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, xinh xắn của cô.

"Đừng khóc nữa, ai bắt nạt em? Có phải ở vũ đoàn đã xảy ra chuyện gì không?"

Hạ An An lắc đầu, chậm rãi ló mặt khỏi ngực anh. Vì lúc này hai người đang ngồi trên sô pha, anh lại cao hơn cô quá nhiều nên muốn nhìn rõ mặt anh, cô chỉ có thể quỳ trên ghế sô pha.

Hai tay cô nâng mặt anh, đưa trán tựa vào trán anh, nhẹ giọng gọi: "Minh Hiên..."

Âm thanh của anh có chút gấp gáp: "Ừ."

Hạ An An đột nhiên nghiêng đầu hôn má anh, cảm thấy anh dường như hung hăng nuốt nước miếng một cái.

Môi cô chậm rãi rời khỏi gương mặt anh, không ngờ vừa rời đi, anh bỗng lật người cô lại nằm trên sô pha. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh tái đi, trên trán còn có gân xanh nổi lên. Đôi môi mỏng mím chặt, rõ ràng đang vất vả kiềm chế điều gì đó.

Một tay anh ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng đỡ đầu cô, tư thế vô cùng mập mờ. Hạ An An chợt cảm thấy trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực.

Anh chậm rãi cúi đầu, hơi thở nặng nề phun trên hai má cô, cơ ngực phập phồng mãnh liệt.

Hạ An An vội nhắm mắt lại, cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở này khiến cả người cô cứng đờ như người chết.

Hơi thở anh ngày càng gần, ngực anh chầm chậm chạm vào ngực cô. Hạ An An nuốt nước miếng, nhưng đợi hồi lâu không thấy chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi mở mắt.

Gương mặt của anh chỉ cách cô một tấc, mà môi của anh đang kề sát môi cô, như có thể chạm phải bất cứ lúc nào.

"Anh... Anh " Cô lắp bắp hồi lâu, chẳng biết nên nói gì.

"Đừng quyến rũ tôi như vậy, An An. Tôi cũng chỉ là người đàn ông bình thường." Âm thanh anh như bị một sợi tơ buộc chặt, có thể đứt bất kì lúc nào.

Hạ An An ngẩn ngơ nhìn anh, không biết phản ứng ra sao.

"Nếu em còn quyến rũ tôi, tôi không dám chắc chắn lần sau còn có thể nhịn."

Nói xong lời này, anh liền chậm rãi buông cô ra. Mặc áo vào, dùng giọng nói vẫn còn có chút căng thẳng, lên tiếng: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó, anh liền lên lầu.

Mãi đến khi bóng anh biến mất ở đầu cầu thang, Hạ An An mới bất mãn thở một hơi.

Nhịn không được thì đừng nhịn, ai bắt anh nhịn đâu chứ?

Cô đã chủ động như vậy, mà anh thì...

Chẳng lẽ cô thật sự không hấp dẫn sao? Hạ An An vừa nghĩ vừa buồn bực trong lòng.

Hôm sau, sáng sớm cô đã chuẩn bị xong bữa sáng. Khi thấy Hoắc Minh Hiên từ trên lầu xuống, cô có chút ngại ngùng, không dám nhìn anh, lặng lẽ dọn thức ăn ra.

"Hôm nay anh cũng đến công ty à?"

Người nào đó dửng dưng đáp: "Ừ."

Anh bình tĩnh đi tới ngồi xuống, Hạ An An đưa thức anh đến trước mặt anh: "Anh dù gì cũng nên nghỉ ngơi. Cứ làm việc liều mạng như vậy, cơ thể sao có thể chịu nổi?"

Động tác cầm chén của Hoắc Minh Hiên dừng lại giây lát, ánh mắt thoáng hiện lên tia ấm áp, anh nói: "Tôi biết rồi." Thiên Dục không ở nhà, cô cũng không ở nhà, anh ở nhà một mình thật chẳng thoải mái chút nào, thà rằng đến công ty còn hơn.

Hạ An An biết, công việc của anh lúc nào cũng bận rộn, không biết lời khuyên của mình có lọt vào tại anh không.

Ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên vẫn chở cô đến vũ đoàn như cũ rồi mới đi làm.

Vài ngày sau khi làm việc ở Phi Thiên, Hạ An An cũng đã thích ứng khá tốt. Hoắc Minh San thấy để cô dạy như vậy thật quá uổng phí, cố tình đề bạt cô đến đội vũ công tinh anh.

"Vũ đoàn sắp phải diễn rồi, đến lúc đó tớ sẽ đề cử cậu."

Vốn dĩ, chuyện Hoắc Minh San đưa cô đến đội vũ công đã khiến cô hồi hộp rồi. Lúc này, nghe cô ấy nói vậy, vẻ mặt Hạ An An càng hiện lên mấy chữ không thể tin được, nói: "Cậu không giỡn chơi đó chứ?"

Dù đã luyện tập vài ngày, cô cũng đã tìm lại được đôi chút cảm giác khiêu vũ. Nhưng bỏ đi đến mấy năm như vậy, cô vẫn chưa trở về được trạng thái tốt nhất. Bây giờ nếu lên sân khấu, đồi với bản thân, cô thực không tự tin lắm.

"Đương nhiên không giỡn. Mấy hôm nay tớ đã âm thầm quan sát cậu. Ở đây, cậu là người có nền tảng vũ đạo tốt nhất, chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được. Huống gì còn cách thời gian biểu diễn tận hai tháng, cũng đủ để cậu luyện tập rồi. Đây chính là cơ hội tốt để cậu trở lại trước mắt công chúng. Nếu không như vậy, chẳng biết vũ đoàn nhỏ này của tớ còn có khả năng được biểu diễn nữa không."

"Nhưng mà..." Cô vẫn băn khoăn.

Hoắc Minh San vội vàng an ủi: "Hạ An An, tự tin trước kia của cậu đi đâu rồi? Cơ hội tốt như vậy, cậu nhất định phải nắm bắt lấy."

Hạ An An đang lo lắng, nhưng vì những lời của Hoắc Minh San, tinh thần mạnh mẽ lên trong nháy mắt. Hoắc Minh San nói đúng, cô vốn là người tự tin, không nên vì thất bại trước kia mà chối bỏ tương lai của bản thân.

"Được, tớ đồng ý với cậu. Yên tâm, tớ nhất định sẽ cố hết sức."

Trên gương mặt Hạ An An lấp lánh tia sáng nhiệt huyết, ánh mắt cô kiên định, quyết liệt. Hoắc Minh San nhìn thấy vẻ mặt như thể không gì có thể cản được của Hạ An An, đột nhiên cũng bị kích thích vài phần, cười nói: "Vậy được, bây giờ chúng ta cùng thảo luận xem lúc đó cậu nên nhảy gì thôi."

Sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng hai người quyết định chọn Phi Thiên Vũ. Vì thứ nhất, vũ đoàn của họ tên Phi Thiên, nên tên này tương đối có tính chất đại diện. Thứ hai là điệu Phi Thiên này có những bước nhảy đột phá, khiêu vũ trên không, có thể dễ dàng lấy lòng khán giả.


Tại đoạn cao trào của điệu nhảy, lúc Phi Thiên thoát khỏi trần gian mà bay lên thiên đình có một đoạn xoay người tương đối phức tạp. Đoạn xoay người này tạo thành từ vòng xoay 360°. Số lần xoay này không được ít, cũng không được nhiều, vừa phải đảm bảo kịp thời gian, vừa phải tạo hiệu ứng xinh đẹp. Suy nghĩ hồi lâu, Hạ An An quyết định xoay khoảng hai mươi lần.

Khó khăn lớn nhất của điệu này, chính là không chỉ tốc độ phải nhanh, mà lúc xoay còn phải phối hợp rất nhiều động tác. Vì vậy, Hạ An An liền tập trung vào phần này.

Quay nửa vòng, bàn chân ép sát vào eo, mũi chân từ phía sau giơ lên. Hai tay mở như tung cánh, tốc độ xoay tròn không thay đổi. Rất tốt, thân thể phối hợp hoàn hảo. Động tác tiếp theo là xoay ba vòng, đùi chậm rãi thả. Quay thêm vòng thứ bốn, chân trái hướng lên trên, di chuyển trọng tâm chân phải, mũi chân nâng lên, đồng thời hạ eo, dang hai tay.

Đang tập luyện, Hạ An An đột nhiên cảm thấy choáng váng. Cô dừng động tác lại, chậm rãi đứng dậy, nhưng cảm giác choáng váng đó vẫn không biến mất. Không gian xung quanh như đang xoay vòng vòng. Hạ An An lắc đầu để bản thân tỉnh táo một chút, thế nhưng lại càng phản tác dụng. Cô cảm thấy như đang đứng trên con quay, con quay xoay rất nhanh, thế giới trước mắt trở nên mơ hồ.

"An An? An An?" Cô nghe thấy có tiếng người lo lắng kêu tên mình, muốn phản ứng lại không thể mở miệng.

Bóng tối chợt ập đến, tựa như một vòng xoáy đen thật lớn, Hạ An An không cách nào kháng cự sức mạnh của nó, cuối cùng bị nó hút vào.

Cô không nghe được gì, cũng không nhìn thấy gì nữa.

Tầng cao nhất của cao ốc Thời Đại, tại bộ kỹ thuật công ty Lam Diệu, các nhân viên kỹ thuật đang chăm chú làm việc.

Ngồi tại bàn sau quầy bar lớn, Liên Cẩm đang sắp xếp thời gian họp, điện thoại trong túi chợt vang lên, Liên Cẩm vừa cầm lên liền giật mình.

Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Hoắc Minh San chủ động gọi cho cô.

Khóe miệng nở một đường cong châm biếm, Liên Cẩm vui vẻ tiếp điện thoại: "Chị Minh San, hôm nay rồng sao lại tìm tôm thế này?"

Hoắc Minh San không có thời gian để ý đến lời châm chọc của cô ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không muốn nói nhiều với cô, cô ngay lập tức vào báo cho anh tôi, An An ngất xỉu rồi, nói anh ấy đến bệnh viện ngay. Sự việc khẩn cấp, nếu cô dám giở trò, tôi không tha cho cô đâu."

Hạ An An ngất xỉu? Tin tức này khiến cô thoáng kinh ngạc nhưng lại rất mau chóng khoái chí.

Khác với vẻ lo lắng vô cùng của Hoắc Minh San, Liên Cẩm ung dung nói: "Tổng giám đốc đang bận làm việc. Chị phải biết là tổng giám đốc khi đã làm việc thì giống như tẩu hỏa nhập ma, người nào quấy rầy anh ấy chính là muốn chết. Chắc chị đã gọi cho anh ấy rồi, anh không tiếp điện thoại của chị thì chắn chắn bây giờ cũng không rảnh để ý đến chuyện khác ngoài công việc."

"Liên Cẩm! Chuyện này cấp bách, ngay cả công ty Lam Diệu so ra cũng không bằng! Cô mau vào báo cho anh ấy biết ngay!"

"Chị Minh San, chị đừng vội quá. Chờ tổng giám đốc làm việc xong, em sẽ nói cho anh ấy biết. Vậy nhé, chị An An người hiền ắt được phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu. Em phải làm việc, hy vọng chị Minh San đừng gọi lại làm phiền, hẹn gặp chị sau nhé!"

Vừa cúp điện thoại, sợ Hoắc Minh San sẽ tiếp tục quấy rầy nên Liên Cẩm liền tháo pin điện thoại ra.

Con đàn bà Hạ An An này thật đáng ghét, thích được chú ý đến vậy, muốn anh Minh Hiên không cách nào rời xa cô ta. Ngất xỉu, tôi không tin cô thật sự ngất xỉu, hơn nửa phần là chỉ muốn anh Minh Hiên về không phải sao?

Nghĩ đến đây, Liên Cẩm liền nở nụ cười châm biếm lạnh lẽo. Đang định tiếp tục làm việc, cô ta chợt nhớ lại thái độ nhẫn tâm của Hoắc Minh Hiên lúc cô bị bệnh.

Tính tình anh Minh Hiên thế nào, cô hiểu rõ. Khi anh đã làm việc thì dù mưa to gió lớn cũng chẳng ảnh hưởng được.

Liên Cẩm cho rằng Hạ An An trong lòng anh không hề quan trọng. Lúc đầu, anh cưới cô cũng chỉ vì bị hãm hại rồi khiến cô có thai mà thôi.

Chuyện Hạ An An ngất xỉu chắc chắn cũng cùng chung mục đích như chuyện cô ta bị ốm, Hoắc Minh Hiên đang bận rộn công việc nhất định sẽ không thèm quan tâm tới.

Vì để chứng minh suy đoán của mình, Liên Cẩm do dự chốc lát rồi gõ cửa phòng làm việc Tổng giám đốc.

"Vào đi!" Hồi lâu sau, âm thanh lạnh lùng của anh mới vang lên.

Quả nhiên, bị người khác quấy rầy lúc làm việc khiến anh tức giận mà. Vừa nghĩ, ánh mắt Liên Cẩm vừa hiện lên một tia đắc ý. Đẩy cửa đi vào, cô thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, màn hình vi tính chằng chịt những code khó hiểu, hẳn là anh đang lập trình gì đó.

Khi lập trình cần độ tập trung rất cao, bị người khác quấy rầy dĩ nhiên anh vô cùng khó chịu. Nhìn sắc mặt của anh, Liên Cẩm càng sảng khoái.

"Chuyện gì?" Không để ý đến cô ta, anh lên tiếng hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình vi tính.

"Tổng giám đốc, quấy rầy anh thật không phải, chỉ là chị Minh San vừa gọi báo chị An An mới ngất xỉu, muốn em báo với anh một tiếng."

Động tác viết code của anh lập tức dừng lại, tựa như có một tia sét giáng xuống đầu, cơ thể anh cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn Liên Cẩm. Lông mày anh nhíu lại, hai tròng mắt đen rung động như hồ nước khẽ gợn sóng, khiến người khác không phát hiện ra điều gì. Giọng nói anh rét lạnh, như có thể đóng băng không khí cả trăm dặm: "Cô nói gì?"

Cô chưa từng nghe thấy giọng nói đáng sợ này của anh bao giờ, thanh âm không giống anh chút nào.

Liên Cẩm lui về sau một bước, hoàn toàn bị anh dọa cho sợ hãi.

Hoắc Minh Hiên không đợi cô trả lời, vội vàng rút di động trong túi ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Minh San.

Không nghĩ nhiều, anh tựa như bị lửa đốt, bật dậy nhanh chóng đi ra cửa. Đến khi bước tới gần Liên Cẩm, anh thô lỗ mở cửa, lạnh giọng mắng: "Vì sao cô không nói sớm?"

Khuôn mặt anh dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

"Em..."

Không đợi cô trả lời, anh đã bước nhanh ra ngoài.

Liên Cẩm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cuống quít ấy của anh bao giờ, cứ như anh đang sợ mất đi điều gì đó quý giá vô cùng, đến nỗi không thể chờ đợi một phút một giây nào. Động tác anh dồn dập như vậy, bối rối như vậy, lại còn hoàn toàn không để tâm đến công sức đã bỏ ra để viết code.

Liên Cẩm lúc này mới phát hiện, suy nghĩ ban nãy của cô là sai lầm.Tình cảm mà anh dành cho Hạ An An không phải chỉ đơn thuần là trách nhiệm.

Sau khi Hoắc Minh Hiên lo lắng tới bệnh viện thì gặp Hoắc Minh San đang bước đi trên hành lang. Vừa thấy Hoắc Minh Hiên, cô vui mừng như cún con tìm được chủ, vội hướng về phía anh, nói: "Anh, cuối cùng anh cũng tới."

Hoắc Minh Hiên chạy vội nên mái tóc vốn được chăm sóc kĩ lưỡng đã bị gió thổi rối bời. Quần áo anh cũng vì chạy quá nhanh mà có vẻ lộn xộn.

Người luôn chú ý đến hình dáng bản thân như anh, lúc này lại chẳng màng để ý nữa. Sắc mặt anh trắng bệch, bước đi cũng có chút xiêu vẹo, ánh mắt anh nhìn Hoắc Minh San mang theo tia sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ không chịu đựng nổi những lời sắp nói của Hoắc Minh San.

"Cô ấy đang ở đâu?" Giọng nói của anh gấp gáp đến kì lạ, khiến người nghe không khỏi thắc mắc.

"Cô ấy... còn đang kiểm tra bên trong."

Hoắc Minh Hiên xiêu vẹo bước tới, ngồi xuống ghế, anh hỏi bằng giọng nói yếu ớt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Minh San liền đem mọi chuyện kể cho anh nghe. Sau khi kể xong, cô sợ hãi hỏi anh: "Anh nói tại sao cô ấy lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải là di chứng sau khi tự sát không? Liệu có khi nào cô ấy không tỉnh lại nữa không?..."


"Câm mồm!" Anh lạnh băng cắt ngang lời cô: "Những lời này về sau đừng để anh nghe thấy nữa!"

Hoắc Minh San vội che miệng, sợ bản thân lại không nhịn được mà nói ra lời xui xẻo, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ mặc bộ quần áo vô khuẩn màu lam đi tới: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Hoắc Minh Hiên khó khăn đứng dậy, yết hầu run rẩy, một hồi lâu anh mới tìm lại được giọng nói: "Là tôi, tôi là chồng cô ấy."

Anh chưa từng trải qua cảm giác mâu thuẫn thế này bao giờ. Một nửa anh muốn biết tình hình của cô, nhưng lại sợ khi biết được, nếu lỡ cô thật sự xảy ra chuyện, anh không rõ bản thân có thể chịu đựng được hay không.

"Bệnh nhân không sao, chỉ bị hạ đường huyết. Do vận động mạnh, đại não không kịp cung cấp máu nên mới ngất xỉu."

"Sao... sao cơ?" Hoắc Minh Hiên biểu lộ vẻ không dám tin, còn tưởng bản thân nghe nhầm.

Bác sĩ không giải thích gì thêm, chỉ lên tiếng: "Anh theo tôi lại đây kí tên đi."

Hoắc Minh Hiên ngơ ngẩn, một hồi sau mới phục hồi lại tinh thần, vừa nhìn bóng lưng bác sĩ vừa hỏi: "Cô ấy thật sự không có việc gì sao?"

Bác sĩ quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh hy vọng cô ấy bị gì à?"

Hoắc Minh Hiên không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào. Cô vẫn bình an, chỉ là hạ đường huyết, không phải di chứng sau khi tự sát, càng không phải không thể tỉnh lại.

Cảm giác hạnh phúc như chết đi sống lại chấn động cả thể xác và tinh thần anh, hai chân dường như muốn khuỵu xuống.

Thật không thể tin, người chẳng bao giờ tin vào thánh thần như anh, lại đang thầm cảm ơn trời đất. Anh thầm nghĩ mình chính là người may mắn nhất trên đời.

Sau khi Hạ An An tỉnh lại đã trải qua mấy tiếng đồng hồ. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà xa lạ, vừa xoay đầu, nhìn thấy bình truyền dịch đong đưa cạnh giường, cô liền giật mình thức tỉnh. Vội vã ngồi dậy, xác nhận đúng là bình truyền dịch đang chảy vào tay mình, cô lập tức gỡ ống truyền dịch khỏi cổ tay.

Khi Hoắc Minh Hiên mua cơm cho cô xong thì vừa đúng lúc chứng kiến hành động này của cô, đôi mày rậm nhíu lại, cấp bách bước tới chỗ cô: "Em làm gì vậy?"

Hạ An An ngước đầu nhìn Hoắc Minh Hiên bước đến, tựa như nhìn thấy cứu tinh, cuống quít bám tay anh, nói: "Minh Hiên, em không muốn truyền dịch!"

Hạ An An đời trước, vì bị truyền quá nhiều chất mà trở nên mập mạp. Vậy nên, điều khiến cô sợ hãi nhất chính là truyền dịch. Đối với cô, thứ nước trong ống truyền dịch không phải thuốc, mà là một đống chất béo. Cô khó khăn lắm mới được khôi phục dáng vẻ này, cô không muốn lại lần nữa trở nên mập mạp.

Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, đôi mắt to ngấn nước, con ngươi đen láy thoắt ẩn thoắt hiện, đôi môi nhỏ có hơi chu chu. Cô và con trai anh có tới sáu phần giống nhau, lập tức khiến trái tim anh mềm nhũn.

Hai mẹ con này thật giống nhau như đúc.

Hoắc Minh Hiên bước tới giường, giọng nói đã dịu dàng trở lại: "Có chuyện gì?"

Hạ An An sợ bác sĩ sẽ đến ép cô truyền dịch, vội ôm eo anh, cạ cạ cơ thể vào người anh, cầu khẩn: "Minh Hiên, cho em về nhà có được không? Em không muốn truyền dịch!"

Hoắc Minh Hiên cứng đờ người, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô trên eo mình. Đôi mắt lất phất lệ, cô cắn chặt môi dưới, như chú thỏ nhỏ sợ hãi bị quái thú ăn thịt, đưa ánh mắt vừa ai oán vừa bất lực nhìn anh.

Hoắc Minh Hiên chợt cảm thấy mềm lòng vô cùng.

Giơ tay nhẹ nhàng vòng lấy lưng cô, thanh âm của anh hiền lành đến mức lạ lẫm: "Tại sao không muốn truyền dịch? Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, còn phải truyền thêm gluco mới được."

Hạ An An mãnh liệt lắc đầu: "Không muốn, không muốn, em không muốn truyền dịch. Minh Hiên, mau chở em về nhà đi."

Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy thân người rắn chắc của anh, như một chú thỏ bám lấy anh, không đạt mục đích thì không buông tay.

Ngón tay Hoắc Minh Hiên dịu dàng vuốt ve vai cô: "Vậy em ăn cơm trước đi đã."

"Em ăn trên xe được không? Em ngồi trên xe ăn nhé, ở đây nồng nặc mùi thuốc, em ăn không vô."

Đối diện với vẻ đáng thương chẳng khác con trai chút nào của cô, anh bất đắc dĩ, đành chiều theo ý cô.

"Được, anh đưa em về."

Đến khi đã ngồi sau xe Hoắc Minh Hiên, Hạ An An mới thở phào một hơi. Hoắc Minh Hiên đang đi lấy thuốc cho cô, cô tranh thủ ngồi trên xe vừa ăn cơm vừa đợi anh.

Có điều, lúc thấy anh vác theo bao lớn bao nhỏ những thuốc đi từ bệnh viện ra, Hạ An An hoàn toàn trợn tròn mắt. Hoắc Minh Hiên đặt đồ vào cốp xe xong mới bước lên xe. Hạ An An thấy anh, nuốt nước miếng một cái, lên tiếng: "... tất cả đều là thuốc của em?"

Người nào đó vừa khởi động xe, vừa gật đầu.

Hạ An An quả thật muốn khóc thét lên: "Sao mà nhiều quá vậy?"

"Em bị hạ đường huyết, cần phải uống nhiều thuốc bổ."

"Em ăn cơm bồi bổ không được sao? Em có thể không uống thuốc được không?"

"Không được." Lần này, người nào đó vô cùng cứng rắn cự tuyệt.

Hạ An An méo miệng đau khổ.

Lại nghĩ đến đời trước, vì phải uống mớ thuốc bổ mà trở nên mập mạp đến vô cùng thê thảm, cô chỉ cảm thấy thuốc bổ so với quái thú còn đáng sợ hơn.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Minh Hiên liền lấy số thuốc đã mua cho cô, chia ra mỗi loại một phần. Hạ An An ngồi trên sô pha, nhìn chén thuốc đen và bình gluco, đau khổ đến phát khóc.

Cô oan ức nhìn anh, bĩu môi nói: "Có thể không uống được không anh?"

"Không được!"

"Anh không cần làm việc sao? Anh đi làm trước đi, để em tự uống."

"Tôi nhìn em uống." Thanh âm của anh như đinh chém sắt, tỏ rõ thái độ nếu cô không uống hết thì anh sẽ không rời đi.

Hạ An An trưng vẻ mặt cầu xin, đành phải lấy bình gluco uống, thứ này thật ra cũng không quá khó uống.

Hoắc Minh Hiên nhìn vẻ mặt đau khổ uống gluco, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn mình của cô, cảm thấy dở khóc dở cười. Anh rõ ràng chỉ muốn tốt cho cô, lại còn bị cô khó chịu như vậy.

"Nếu em nói sợ truyền dịch vì bị đau thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng như thế nào mà mấy thứ này cũng sợ uống đây?"

Nghe anh hỏi, tinh thần Hạ An An liền tỉnh táo, ngồi thẳng lưng kiên nhẫn giải thích: "Anh không biết chứ, tiêm thuốc cũng béo, uống thuốc bổ cũng béo. Anh thử nghĩ xem, đến lúc đó, mặt em sẽ to như vầy." Cô vừa nói vừa dùng tay mô tả, khoa trương giơ giơ bên má, rồi nói tiếp: "Eo em sẽ to như vầy." Khoa trương so eo, "Chân sẽ lớn như vầy." Lại so so chân. "Đến lúc đó, nhất định anh sẽ không muốn nhìn thấy em nữa."

Sau khi nói những lời này, hai mắt cô sáng một cách kì lạ. Vì muốn anh tin mình, cô miêu tả rất quyết liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì vậy mà đỏ ửng, đôi môi dính nước gluco lóng lánh. Có thể nói, trông cô thật sự rất đáng yêu.

"Muốn!" Anh đáp, lời ít ý nhiều.

Hạ An An nghe thấy anh nói vậy, liền lắc lắc đầu, cầm bình gluco uống dở, nói: "Em không tin đâu."

"Không tin thì em cứ thử xem."

Hạ An An vội vàng ngồi dậy: "Xí, không cần."

Khóe miệng anh cong cong, càng nghĩ càng thấy cô đáng yêu.

Dù anh biểu lộ kín đáo nhưng cũng không qua mắt được Hạ An An, cô thấy khóe miệng anh dường như nở nụ cười vui vẻ, liền hưng phấn lên tiếng: "Minh Hiên, anh mới cười sao?"

Người nào đó lập tức nghiêm mặt: "Không có!"

Hạ An An không tin, chạy đến ngồi đối diện anh, mở to đôi mắt tròn nhìn anh: "Anh cười lần nữa được không?"

Hoắc Minh Hiên tránh né ánh mắt cô: "Nhàm chán!"

Hạ An An mặt dày ôm lấy tay anh đung đưa: "Vậy anh cứ coi như em nhàm chán, cười lần nữa cho em xem có được không?"

Hoắc Minh Hiên nghiêng đầu nhìn, đã thấy cô dựa cằm vào vai mình, tròn xoe mắt mong đợi. Cặp mắt kia chớp chớp, quả thực đáng yêu vô cùng.

Sao lại giống hệt trẻ con thế này? Thật khiến anh chẳng biết làm thế nào.