Đỗ Thu Nương đỏ bừng mặt, thầm nghĩ, trốn ở đâu không trốn lại trốn ngay dưới giường! Một mình nàng còn đỡ, cùng lắm thì coi như đang nghe hai con heo kêu, nhưng giờ còn có Phạm Trường An bên cạnh thì phải làm sao đây?
Lúc này, hai kẻ trên giường đã bắt đầu, một kêu ‘Bảo bối’ một kêu ‘Lão gia, thiếp muốn…..’ này nọ không ngừng, chủ quan cho rằng ở đây không có ai, nên kêu rất to. Nghe những tiếng thở dốc rên rỉ kia, dù là một cô nương như Đỗ Thu Nương cũng không khống chế được những ý nghĩ kỳ quái dần hiện ra trong đầu.
Chiếc giường cũ nát đung đưa theo nhịp của nam tử kia….. Kẽo cà kẽo kẹt….
Đỗ Thu Nương cảm thấy mặt mình đã sắp nhỏ ra máu, càng không dám nhìn Phạm Trường An.
Mỗi một giây trôi qua đều vô cùng đau khổ.
Đang lúc Đỗ Thu Nương cảm thấy một ngày dài như một năm thì Phạm Trường An bỗng nhích lại gần nàng, rồi vươn hai tay ra, bịt kín hai lỗ tai nàng. Mặc dù mặt hắn cũng rất đỏ, và rất lúng túng, nhưng nhìn miệng hắn mấp máy nàng đã hiểu. Hắn nói “Đừng nghe!”
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ…… nghe.
Cho nên, hắn dứt khoát bịt kín hai tai nàng lại.
Đỗ Thu Nương yên lặng nhìn Phạm Trường An, tim bỗng ngừng một nhịp, có cái gì đó dường như đã vỡ òa thành cầu vồng vô cùng rực rỡ.
Chiếc giường lắc lư kịch liệt hai cái, nam tử kêu to một tiếng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Lão gia, Thu Nhi đợi không nổi nữa rồi….” Nữ tử đã khôi phục giọng điệu bình thường, nhưng vẫn còn chút lười biếng sau khi vui thích xong, “Khi nào lão gia mới đón Thu Nhi về phủ đây?”
“Thu Nhi đừng nóng!” Nam tử nói “Tính tình phu nhân nàng cũng biết đó! Lần trước phu nhân đòi bán nàng, ta năn nỉ hồi lâu phu nhân mới chịu để người nhà chuộc nàng về, bảo vệ tính mạng nàng. Chuyện đó cứ từ từ rồi tính, không gấp được…..”
“Thu Nhi không muốn!” Nữ tử làm nũng “Lão gia nhẫn tâm để Thu Nhi gả cho lão già chết thê kia, nhẫn tâm đưa Thu Nhi đến bên cạnh nam nhân khác?”
“Gả cho lão già chết thê kia cũng không hẳn là không tốt!” Nam tử cười nói, “Nếu nàng gả cho lão, ta sẽ đưa nàng mấy loại dược thảo độc chết lão. Lúc đó nàng thành quả phụ, ta vẫn có thể tới tìm nàng như cũ! Ta ngủ với nhiều loại rồi, nhưng chưa từng ngủ với quả phụ đó!”
Nghe vậy, nữ tử sẵng giọng “Lão gia đáng ghét! Ngài đã nói vậy thì Thu Nhi sẽ gả cho lão già kia! Đến lúc đó ngài đừng có mà ghen!”
“Tất nhiên là không ghen rồi! Lão làm sao bằng ta được! Chỉ có ta mới có thể thỏa mãn dâm phụ như Thu Nhi thôi!” Nam tử nói xong lại lật người đè nữ tử.
Tiếng giường kẽo kẹt lại vang lên.
Đỗ Thu Nương chỉ muốn chôn mặt xuống đất luôn cho rồi.
Đỗ Thu Nương đã nửa tháng không thấy Phạm Trường An. Hôm ấy, hắn vội vàng tạm biệt nàng đi về, rồi từ đó bỗng biến mất không thấy tăm hơi. Nàng tới nhà hắn mấy lần, nhưng chỉ gặp nãi nãi của hắn, không có hắn ở nhà.
Đỗ Thu Nương thầm nghĩ, hẳn là Phạm Trường An sợ thấy nàng lại lúng túng, nên mới cố tình tránh mặt. Thật ra như vậy cũng tốt, nàng cũng sợ gặp hắn lại không biết phải nói gì.
“Mấy ngày nay Trường An đến học đường.” Phạm nãi nãi đã khỏe hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại được, thấy Đỗ Thu Nương bèn nói “Hài tử tội nghiệp này vì chăm sóc ta nên phải nghỉ học mấy ngày. Giờ thì sáng phải dậy sớm lên trấn trên, tối lại bôn ba chạy về, tới tới lui lui gầy không ít!”
Trong thôn An Bình không có trường, phần lớn người trong thôn đều không biết chữ, mọi người cũng không quan tâm lắm đến việc học. Nam tử trưởng thành có thể cưới thê tử sinh hài tử đã là chuyện hạnh phúc nhất đời, cho hài tử đi học là việc chỉ nhà có tiền mới làm nổi. din;ễn.đàn/lê./quý,đlôn Rất hiếm có cô nhi quả nãi như nhà họ Phạm lại có thể nuôi Phạm Trường An đi học.
Người trong thôn đều không hiểu làm sao mà một thân một mình như Phạm lão phu nhân lại có thể nuôi Phạm Trường An đi học. Vả lại, Phạm Trường An trông ngơ ngơ ngác ngác, không giống một người thông minh, có thể học được tới đâu?
Ngược lại, Trương Nguyên Bảo phần lớn thời gian đều ở trong trấn, mỗi khi về thôn là lại bắt đầu nói khoác một hồi về thành tích vĩ đại của mình ở trường. Các cô nương trong thôn đều thích nghe hắn kể, trong đó gồm cả Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương hỏi “Lão thái thái, học phí… hẳn là rất cao đúng không?”
Phạm lão phu nhân híp mắt, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Thu Nương, cười nói “Đúng là không thấp. Nhưng Trường An không phải là một hài tử bình thường, Trường An rất thông minh, tương lai sẽ làm quan!”
Phạm Trường An làm quan? Đỗ Thu Nương chợt nhớ tới bộ dáng cà lăm của Phạm Trường An khi thấy nàng, không tin tưởng lắm lời dự đoán của Phạm lão thái thái.
“Việc thành thân của phụ thân con xong chưa?” Lão thái thái đổi đề tài, hỏi.
Đỗ Thu Nương hoàn hồn, đáp “Con cũng chẳng biết thế nào, nhà họ Trương cứ thôi rồi lại chịu!”
Kể từ ngày nàng bắt gặp Trương Thu Hoa và viên ngoại gì đó thông dâm, chẳng qua mấy ngày, nhà họ Trương lại để bà mai Trương tới nói là nhà họ đã suy nghĩ lại, thấy Đỗ lão hán là người đàng hoàng tin được.
Trương Thu Hoa kia khinh Đỗ lão hán là kẻ ngốc mới dám sắp thành thân còn làm chuyện cẩu thả.
Hừ! Tiện nhân vô liêm sỉ! Đỗ Thu Nương thầm nhổ phỉ nhổ.
Sáng tinh mơ hôm sau, Đỗ Thu Nương nói với Đỗ lão hán muốn vào trấn bán chút đồ thêu và trứng gà, sẵn tiện mua đồ dùng trong nhà. Đỗ lão hán bèn dặn nàng mua chút vải bố về làm y phục mới, lý do là mấy ngày nữa tẩu tử nhà họ Trương sẽ tới đây gặp mặt, Đỗ lão hán muốn ăn mặc tươm tất hơn.
Đỗ Thu Nương xách làn đựng đồ của mình, thuận tiện mang giùm một ít lương khô Phạm lão phu nhân gởi cho Phạm Trường An đi lên trấn.
Đời trước Đỗ Thu Nương từng theo Trương Nguyên Bảo lên trấn Trường Bình ở mấy năm, nên giờ nhắm mắt nàng cũng biết đường đi. Nàng nhớ, hình như không bao lâu nữa, trấn Trường Bình sẽ thịnh hành khăn thơm thêu hoa văn đa dạng. Vì vậy nàng dựa theo trí nhớ thêu được không ít mẫu. Không có hương liệu quý, nàng bèn dùng hoa dại nấu nướng ngâm khăn, cũng tạo được mùi thơm không kém.
Đến chợ trong trấn, Đỗ Thu Nương thấy chỗ tốt ở phía đông chợ đã bị chiếm gần hết, bèn nhanh chóng chọn một chỗ khúc cua rồi trải đồ ra. Chẳng mấy chốc, có một cô nương đi tới, chọn khăn thêu hoa sơn trà, cười nói “Khăn này thêu thật tinh xảo! Còn có hương hoa thoang thoảng….”
Đỗ Thu Nương thấy có tiềm năng, bèn nhiệt tình giới thiệu “Cô nương, khăn này đang rất nổi ở kinh thành đó! Số khăn này là do thân thích của ta mang về, tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, nếu không mua nhanh, e rằng chốc nữa sẽ không có mà mua đâu! Hơn nữa, cũng không mắc, chỉ sáu mươi văn một cái! Nếu cô nương thích thật, ta có thể bớt một ít…..” Nàng chưa nói hết câu, thì cô nương kia đã đưa sáu mươi văn ra. Cô nương kia thấy nàng sững sờ bèn cười nói “Không phải cô nương nói sáu mươi văn sao? Ta mua!”
Đỗ Thu Nương không ngờ mình mở hàng thuận lợi như vậy, kích động nhìn theo bóng cô nương kia một hồi. di,;ễn.đàn/lê./qguý,đôợbnn Nhờ cô nương kia, nàng báo giá không thấy gượng miệng nữa. Tổng cộng mười cái khăn chỉ bán trong chốc lát đã hết, đều là ba mươi bốn mươi văn một cái, tính ra còn lời hơn một giỏ trứng gà nhiều.
Đỗ Thu Nương vui vẻ cất tiền vào người, nhìn nhìn trời, đoán là Phạm Trường An đã tan học.
Học đường Phạm Trường An theo học ở trong rừng trúc ngoài trấn Trường Bình, học sinh mấy thôn đều tập hợp về đó hết. Nàng vừa tới gần đã nghe thấy tiếng đọc sách mạnh mẽ.
Học đường Bách Thảo này quả như lời đồn, là một nơi có hoàn cảnh học tập tốt.
Đỗ Thu Nương đứng ở ngoài, đang nghĩ nên nhờ ai vào nhắn giúp thì thấy có mấy thư sinh đi ra. Một thư sinh tương đối lùn trong nhóm, nói “Tiểu nương tử tìm ai? Muốn đưa đồ đúng không? Cứ giao cho ta, ta sẽ mang vào giúp cô nương!”
“Không cần, không cần!” Đỗ Thu Nương luôn có lòng phòng bị người lạ, hơn nữa, Phạm Trường An là một người thành thật, dù lương khô bị giành thật cũng chẳng biết có cố hết sức đoạt lại không. Vì vậy nàng cười nói “Phiền công tử nói với Phạm Trường An một tiếng là tổ mẫu hắn có vài lời muốn nhắn với hắn.”
“Hắn à, lúc này không tiện gặp cô nương đâu! Thôi, để ta giúp cô nương chuyển đồ giùm vậy!” Thư sinh kia vừa nói vừa vươn tay đoạt bao đồ của Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương đen mặt, nghĩ thầm, giữa ban ngày ban mặt cũng dám giật đồ của người ta?
Trong lúc Đỗ Thu Nương đang suy nghĩ phải làm sao để bảo vệ đồ thì lại có mấy thư sinh đi ra nữa. Người đi chính giữa thấy nàng, mắt sáng lên, bước nhanh tới hỏi “Thu Nương, nàng tới tìm ta à?”
Kể từ ngày chặn đường Đỗ Thu Nương, rồi bị đánh cho bất tỉnh, Trương Nguyên Bảo bắt đầu nhớ mãi không quên Đỗ Thu Nương. Hắn tin chắc rằng nàng đang cố tình lạt mềm buộc chặt tỏ vẻ từ chối vậy thôi, chứ trong lòng thì thích mê hắn. Hơn nữa, trước giờ hắn đều gặp những cô nương dịu dàng như nước, nay thấy nàng mạnh mẽ có cá tính, theo lời hắn là đã kích phát ý muốn chinh phục của hắn.
Ngay đêm cái ngày bị đánh, Trương Nguyên Bảo đã có ‘mộng xuân’, đáy quần ướt một mảng lớn. Sau đó cứ mỗi lần ‘vui vẻ’ với mấy cô nương khác trong đầu hắn đều là hình ảnh của Đỗ Thu Nương. Nay thấy nàng xuất hiện, hắn như là ong mật thấy hoa thơm, lập tức đâm đầu vào.