Lúc trước, Đỗ Thu Nương luôn nghĩ, có lẽ Phạm Trường An cũng không hiểu thế nào là ‘động phòng’, ngốc như hắn, lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, phải có người chỉ dạy may ra hắn mới hiểu. Nhưng nay nàng biết mình sai rồi, dù đang say, Phạm Trường An cũng rất có tự giác của một người nam nhân. Khi đối mặt với nương tử, thì tất cả cơ năng của hắn đều khôi phục như lúc tốt nhất.
Lúc Đỗ Thu Nương sờ sờ chọc chọc ăn ‘đậu hủ’, thì Phạm Trường An đã đã tỉnh phần nào rồi. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy rất khát. Đó là một loại khô khát hư không sinh ra từ sâu bên trong thân thể. Đôi môi mượt mà của nàng như đang mời gọi hắn. Hắn cũng đã sắp chống cự không nổi sự quyến rũ của nó.
Phạm Trường An thuận tay rút đi trâm cài tóc của Đỗ Thu Nương, khiến mái tóc đen dài lập tức trút xuống, mềm mại tản ra chẳng khác gì một loại lụa mỏng cao cấp, làm nổi bật khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của nàng, khiến nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng người. Hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này như đất hạn lâu ngày gặp được trời mưa, chỉ một lần thôi vẫn không đủ, còn thiếu, thiếu rất nhiều.
Phạm Trường An như một thiếu niên ngây thơ chưa từng trải, hôn không có trình tự gì hết, chỉ mang theo hơi thở nhiệt tình và đầu lưỡi nóng bỏng, mạnh mẽ đâm vào miệng Đỗ Thu Nương. Nàng bị hắn hôn tới mức thở không nổi, trong miệng đều là mùi cỏ xanh thơm ngát đặc trưng của hắn.
Đỗ Thu Nương nghe thấy tiếng thở dốc của mình, mặt càng nóng như bị thiêu, vẫn biết tên ngốc Phạm Trường An đã thành tướng công của nàng, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Nhưng đau đớn khủng khiếp lúc bị xâm nhập lần đầu tiên của kiếp trước, hình như nàng vẫn còn nhớ!
Làm hay không đây?
Có lẽ cũng không do nàng quyết định nữa rồi!
Phạm Trường An muốn cởi y phục của Đỗ Thu Nương, nhưng lại không biết cách cởi y phục của nữ tử như thế nào, nên cứ lần mò mãi. Nàng thấy hắn tay chân luống cuống, đang nghĩ có nên giúp một tay hay không, thì hắn đã ra tay, xé rách y phục của nàng….
Trời ơi! Bộ y phục này bình thường nàng mặc để làm việc hằng ngày, rất bền, nhưng hắn chỉ giật một cái đã bị rách toạt, vậy cũng đủ biết hắn đã dùng hết bao nhiêu sức.
“Này, y phục rách rồi!” Đỗ Thu Nương muốn nhân cơ hội phân tán sự chú ý của Phạm Trường An. Không ngờ hắn vẫn không nhúc nhích, vừa hôn nàng vừa nói, “Sáng mai ta sẽ mua mới cho nàng! Hai bộ luôn!”
“Tên phá của…..” Đỗ Thu Nương thầm mắng. Nhưng chỉ một lát sau, nàng đã không còn sức để suy nghĩ gì nữa rồi.
Phạm Trường An xé áo ngoài của Đỗ Thu Nương xong, thuận lợi cởi luôn áo trong rồi tới váy của nàng. Giờ phút này, trên người nàng chỉ còn lại một cái yếm nhỏ xem như phòng ngự cuối cùng. đi`ễn.đàmlsn/lê.quý,đô:n Nàng run rẩy, nổi da gà đầy người. Hắn lại không hề hay biết. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn lại mùi hương mê hoặc trên người nàng. Đầu lưỡi hắn chạm đến da thịt trơn mềm của nàng, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nhưng sâu trong cơ thể lại càng ngày càng khô nóng. Cơn nóng này lại như không tìm được nơi tiết ra, cuồng loạn va đập trong thân thể hắn, khiến hắn gần như điên cuồng.
“Trường……. Trường An…..” Đỗ Thu Nương kêu một tiếng, nghe xong, chính nàng cũng bị dọa, bởi vì giọng nàng có thể nói là mềm như nước.
Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương kêu, vật dưới bụng cứng hơn. Hắn cởi cái yếm đáng ghét kia ra, để lộ hai ngọn núi trắng như tuyết, mắt hắn sáng lên, dời trận địa, miệng vừa ngậm vừa hút một bên, tay lại vỗ về xoa nắn bên kia. Cùng lúc đó, một tay còn lại của hắn dần dần trượt xuống, đi tới chỗ mẫn cảm nhất của nàng.
Đỗ Thu Nương cảm thấy có một luồng lửa nóng đang lan khắp người nàng, cảm giác tê dại từ chỗ bị Phạm Trường An ngậm mút từ từ tràn ra. Nàng chịu không nổi đành uốn éo người hòng né đi. Nhưng hắn lập tức duỗi tay vỗ nhẹ mông nàng một cái, biểu đạt sự bất mãn của hắn. Sau đó kéo tay nàng đặt lên chỗ đã dâng trào của hắn.
Đỗ Thu Nương giống như bị phỏng, lập tức rụt tay về, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt mê mang của Phạm Trường An. Hắn ấm ức nói “Thu nương, nàng không thích sao?”
“Không không không, không phải…..” Đỗ Thu Nương cuống quít giải thích, “Ta chỉ là……”
“Ta biết ngay mà! Chỉ cần ta kiên trì chờ, một ngày nào đó nàng sẽ thích ta thôi!” Phạm Trường An cười khanh khách, tựa đầu vào vai Đỗ Thu Nương, ngậm lấy vành tai nàng.
“A……..” Đỗ Thu Nương hút một hơi, cảm giác tê dại lại bắt đầu lan tràn.
Lỗ tai, là nơi nhạy cảm nhất của nàng.
Đang lúc mơ màng, Đỗ Thu Nương bỗng nghĩ, Phạm Trường An hẳn là đã tỉnh? Lúc say chẳng phải hắn rất khí phách sao, bộ dáng ấm ức vừa rồi là khổ nhục kế, hay mỹ nam kế?
Phạm Trường An ngậm mãi lỗ tai Đỗ Thu Nương, chậm rãi thưởng thức, nhấm nháp như đang thưởng thức một món ngon vật lạ, đồng thời duỗi một tay từ từ cởi quần hắn ra, rồi áp sát xuống người nàng hơn nữa.
Đỗ Thu Nương cảm thấy giữa hai chân mình bị vật gì đó cứng cứng chạm vào, mặt nàng lập tức đỏ như máu, nhưng cả người đã tê dại hết, không còn sức đẩy Phạm Trường An ra.
Phạm Trường An cứ hành động dựa theo bản năng, đưa tay xẹt qua bụng, rồi tới giữa hai chân Đỗ Thu Nương. Hắn mơ hồ nghĩ, có lẽ nơi này chính là nơi sẽ khiến hắn hết khô khát, bèn một tay siết chặt hông nàng, để hai người càng gần hơn nữa, một tay thì đỡ vật kia của mình, từ từ tiến vào.
“A…..”
Bên tai Phạm Trường An đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ của Đỗ Thu Nương, khiến hắn lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
“Thu Nương…….” Phạm Trường An ngừng lại. Lúc này nên tiến hay lùi? Mặt hắn dần đổ đầy mồ hôi, vật dưới bụng đau đớn kêu gào, nhưng nghe Đỗ Thu Nương hút khí, hắn lại đau lòng, không dám liều lĩnh tiến vào.
Có điều, Phạm Trường An dừng lại, không chỉ giày vò hắn, mà còn giày vò cả Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương cảm giác cơ thể mình bị mở ra, có vật lạ xâm nhập khiến nàng đau đến chảy nước mắt. Nàng mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy được vẻ đau lòng thương tiếc trong mắt Phạm Trường An. Thậm chí, nàng cảm giác, hắn đang cố sức lui ra ngoài.
Tên ngốc….. Khóe mắt Đỗ Thu Nương lại ướt.
Tiến cũng một đao, mà lùi cũng một đao…. Thôi thì….. Đỗ Thu Nương cắn răng, vòng hai chân quanh eo Phạm Trường An, nhắm mắt lại liều mạng ép sát vào người Phạm Trường An.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt đập vào người nàng.
“Thoải mái quá!” Phạm Trường An cảm thấy như đang được nếm loại mùi vị tuyệt vời nhất thế gian. Nó ập tới tức thì từ chỗ hai người kết hợp, xông thẳng lên đầu, khiến hắn quên cả hô hấp, nhưng lại càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn…. Hắn không nhịn nữa, cúi người hôn đi những giọt nước mắt của Đỗ Thu Nương, từ từ chuyển động.
Mới đầu, Đỗ Thu Nương vẫn còn chìm trong cảm giác đau đớn, hình dung nàng sắp hôn mê. Nhưng Phạm Trường An cực kỳ đau lòng nàng, cơ hồ không dám động mạnh, ngược lại chăm chỉ hôn khắp người nàng để an ủi, đến khi thấy cơ thể nàng đã mềm đi, mới chậm rãi gia tăng tốc độ……
Mỗi một lần Phạm Trường An động, Đỗ Thu Nương lại rên một tiếng. Nàng hoàn toàn không biết tiếng rên rỉ của mình quyến rũ tới mức nào. Chỉ có hắn nghe xong là càng thêm hưng phấn, cuối cùng, không khống chế được nữa, toàn lực rong ruổi trên người nàng. …..
Từ trong cực độ đau đớn, Đỗ Thu Nương dần cảm thấy từng chút vui sướng. Vào lúc được Phạm Trường An đưa lên tột đỉnh, nàng bỗng cắn vai hắn, hỏi, “Phạm Trường An, ta là ai?”
“Đỗ Thu Nương! Nương tử của ta!” Phạm Trường An lập tức đáp trong tiếng thở hổn hển.
“Phạm Trường An, nếu như chàng phụ ta, ta sẽ giết chết chàng!”
“Ta sẽ không bao giờ phụ nàng!”
Đỗ Thu Nương hài lòng nở nụ cười.
Nụ cười của nàng đẹp như một khối ngọc đỏ trong đêm. Phạm Trường An cúi xuống hôn lên môi Đỗ Thu Nương, thầm nghĩ. Lần này, hắn hôn càng thêm tỉ mỉ, dịu dàng.
Vật ở dưới bụng, lại dâng trào lần nữa…..
“Về sau dám ai kêu Phạm Trường An uống rượu, ta sẽ liều mạng với kẻ đó!” Đỗ Thu Nương nghiến răng nghiến lời tuyên bố trong lúc gần như đã kiệt sức, sau đó lại bị một hồi cảm xúc cuốn lấy, không thể chống cự…...
Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Cả người nàng rã rời nhưng đã bị xe ngựa cán qua. Nàng quay đầu lại thì thấy Phạm Trường An dường như đã thức từ lâu, đang nằm chống tay nhìn nàng chăm chú, giống như đã làm sai chuyện gì.
Hôm qua nàng thật sự mệt muốn chết. di,s;hễn.đà,n.quơý,đô]n Tổng cộng không dưới năm lần! Lần cuối cùng nàng đã oanh liệt ngất đi không biết trời trăng mây gió gì nữa. Nàng thật không ngờ hắn lại có thể lực tốt đến vậy, tốt tới mức nàng không thể ứng phó nổi. Trên người nàng đang mặc một bộ y phục sạch sẽ, hẳn là sau khi nàng ngủ, Phạm Trường An đã thay cho nàng.
Đỗ Thu Nương nhớ tới đêm qua mình mệt tới mức ngất đi, lại cảm thấy mất mặt, càng khiến nàng cảm thấy mất mặt hơn nữa chính là đã để hắn lau người cho dưới tình huống nàng không hề hay biết gì hết.
“Phạm Trường An……” Đỗ Thu Nương chần chờ trong chốc lát, mới hỏi nhỏ “Hôm qua chàng có say không?”
“Có” Phạm Trường An gật đầu, “Say.”
“Vậy…….. chàng còn nhớ gì không?” Đỗ Thu Nương dò hỏi.
“Ta không nhớ rõ lắm…..” Phạm Trường An đỏ mặt cúi đầu, lúc cúi trên mặt lại thoáng qua một chút ranh mãnh. Hắn đưa tay đến trước mặt Đỗ Thu Nương ấm ức nói “Thu Nương, hôm qua có phải nàng đánh ta không? Nàng xem, tay ta xanh tím hết rồi này!” Hắn vừa nói, vừa vén tay áo lên cho nàng nhìn, “Nàng xem, xanh tím hết trơn rồi! Nàng thấy ta say nên thừa cơ đánh ta đúng không!”
“Thúi lắm!” Đỗ Thu Nương nhịn không được trợn trắng mắt, đúng là kẻ xấu thường hay tố cáo trước! Nàng mới là cả người xanh tím đây này! Không ngờ Phạm Trường An làm sai lại không biết nhận lỗi!
Đỗ Thu Nương cầm gối đầu lên muốn ném vào người Phạm Trường An, thì thấy sắc mặt hắn hồng hào, tinh thần vô cùng phấn chấn, quan trọng nhất là, trong mắt đều là ý cười ranh mãnh.
Người này…… người này……
Đỗ Thu Nương tức sém chút tự sặc nước bọt!
Về sau ai dám nói Phạm Trường An là tên ngốc nàng sẽ liều mạng với kẻ đó! Phạm Trường An đã lừa gạt nàng!
Mặt Đỗ Thu Nương lập tức đỏ lên, không biết là giận hay là thẹn, cầm gối đầu giơ giơ một hồi, cuối cùng quyết định lấy nó che kín mặt mình. Phạm Trường An lập tức cản lại, dịu dàng ôm nàng vào lòng, nói nhỏ “Trường An là tướng công của Thu Nương, Thu Nương là nương tử của Trường An, Trường An sẽ không bao giờ làm tổn thương Thu Nương.”
Chuyện tối qua, hắn nhớ không nhiều lắm, nhưng cảm giác vui sướng cực hạn kia thì vẫn khắc sâu trong đầu hắn. Lời thề này hắn cũng sẽ nhớ, không chỉ nhớ mà còn sẽ khắc sâu vào tim suốt đời.
Từ nay Thu Nương đã là nương tử của hắn….. Hắn có nhiệm vụ sóc nàng thật tốt.
Phạm Trường An nghĩ vậy, siết chặt tay hơn, ôm Đỗ Thu Nương ngồi vào trong lòng mình.
Đỗ Thu Nương cũng chẳng hiểu tại sao tâm tình mất mác của nàng lại biến mất tức thì như vậy, khóe mắt ươn ướt. Nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói “Ai muốn nghe chàng nói mấy lời này chứ! Đúng là giả heo ăn hổ! Chàng không phải người tốt!”
“Ừ! Ta là heo, chuyện ăn mấy con hổ dễ thương!” Phạm Trường An cười khanh khách nói.