Trương Thiến không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên: “Không cần!”
Đừng xem cô nàng này ngày thường học tập tốt, luôn có bộ dáng vô hại, đầu óc cô ấy rất thông minh, đủ thủ đoạn, phải gọi là vô cùng lợi hại!
Trương Thiến cảm thấy Lữ Nhất Y có một khả năng nghịch thiên: chỉ cần cô ấy nói đánh cuộc trước, cho dù bạn có nắm chắc bao nhiêu, đến cuối cùng cơ bản đều thua ở mặt chữ, cho dù cuối cùng có may mắn chiến thắng đi chăng nữa, cô ấy luôn có biện pháp khiến bạn không xuống đài được.
Kiếp trước, một cô nàng lớp bên bởi vì chuyện gì đó mà đắc tội cô ấy, Lữ Nhất Y cũng không bày tỏ gì trên mặt, chỉ cười nhẹ, khiến tất cả mọi người cho rằng cô đã bỏ qua chuyện này.
Sau đó không lâu, cô dùng chính chiêu cá cược này, nhân cơ hội thích hợp mạnh tay đánh vào mặt mũi cô nàng kia, điều kiện chính là tỏ tình với nam sinh thứ ba đi ngang qua.
Kết quả, người thứ ba đi ngang qua không ngờ lại là thầy giáo hướng dẫn của họ, mặc dù loại vui đùa này khiến người xem cảm thấy vui vẻ, nhưng xác thực kết cục của cô nàng đủ độc, hoàn toàn mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, Lữ Nhất Y còn gián tiếp khích bác quan hệ giữa cô nàng với thầy giáo hướng dẫn, dù sao tỏ tình cũng là sự thật, mặc kệ giải thích thế nào, ấn tượng của thầy giáo hướng dẫn về cô nàng sẽ không tốt, mặc dù sau này cũng không sẽ tùy tiện làm khó dễ, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ không tận lực.
Bất quá, căn bản trò đùa của Lữ Nhất Y không ai nói không tốt, dù sao có chơi phải có chịu, trừng phạt cũng không nghiêm trọng, hành động của cô nàng kia cũng coi như giải trí đại chúng! !
Từ đó về sau, Trương Thiến không dám nhắc tới chuyện đánh cuộc với Lữ Nhất Y, càng thêm sợ từ “đánh cuộc” phát ra từ trong miệng cô, bởi vì Trương Thiến không dám khiêu chiến vận khí của mình!
Thật ra trong lòng Trương Thiến thật sự hoang mang, cô không biết có thể tìm được người tố cáo hay không, dù sao đây chỉ là suy đoán, chính cô cũng không có chứng cớ chứng minh.
Trương Thiến cười xấu hổ, né tránh tầm mắt hồ nghi của Lữ Nhất Y.
“Danh sách đây rồi, cậu xem đi.” Lúc này, Từ Tiếu tiến vào, Từ Tiếu rất để ý chuyện này, nhân thời gian họ còn mải nói chuyện, đã làm xong xuôi rồi.
Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, bỏ lại Lữ Nhất Y, vội vàng cầm danh sách: “Mình xem một chút!”
Từ Tiếu đứng một bên giải thích: “Năm nay gia nhập hội sinh viên lớp nào cũng có mấy người, lớp ta gồm những ai, chức vụ gì, mình đều biết, đây là danh sách mình mượn của bằng hữu lớp khác, rốt cuộc cậu làm gì thế?”
“Ha ha.”
Trương Thiến không trả lời, nhìn một lát, khoa tay dò mấy trang, nhíu mày, có hai người.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Trương Thiến cười lúng túng: “Ở đây có hai người thuộc diện tình nghi.” May mắn vừa rồi không đánh cuộc với Lữ Nhất Y, bằng không còn không biết cô ấy muốn làm gì!
“Rốt cuộc làm sao cậu biết?!” Minh Dương tiến tới, mắt nhìn chằm chằm danh sách, mặt nhăn mày nhíu, tựa như trên giấy có đóa hoa nào vậy.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Trương Thiến cũng không thừa nước đục thả câu: “Có một việc khiến mình rất nghi hoặc, tại sao cô ấy lại gửi tố cáo cho Đào lão sư đây?”
“Cái này thì có gì kỳ quái, chỉ cần tùy ý nghe ngóng lớp chúng ta, tất nhiên sẽ giao thư tố cáo cho Đào lão sư .”
“Không phải, mình chỉ cảm thấy kì lạ là tại sao người đó phải gửi đơn tố cáo cho giáo viên hướng dẫn lớp mình mà không phải là hội sinh viên! Hoặc là, đồng thời giao cho đạo viên và hội sinh viên.”
Đúng vậy, hiện tại vừa mới tựu trường, hầu như sinh viên và giáo viên hướng dẫn không có nhiều cơ hội gặp mặt, chưa thực sự quen thuộc với giáo viên hướng dẫn.
Ngược lại, dịp nay hội sinh viên vừa kiểm tra phòng ngủ, vừa kiểm tra khóa, còn phải kiểm tra phòng vệ sinh, hơn nữa còn tổ chức tiết mục hoạt động văn hóa, hầu như cái gì cũng quản lý, chỉ cần sai tí thôi là bị đánh dấu!
Hiện tại với mỗi sinh viên năm nhất, hội sinh viên rất có quyền uy. Thường thì dưới mọi tình huống, loại chuyện như vậy sẽ nghĩ đến hội sinh viên trước tiên! Tại sao phải vòng qua hội sinh viên để đi tìm đạo viên?
“Cô ta biết Tiếu Tiếu ở hội sinh viên?”
“Đúng là Từ Tiếu ở hội sinh viên, nhưng cô ấy làm việc ở bộ phận tuyên truyền, nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ cô ta không thể giấu thư tố cáo ư?”
“Trương Thiến, cậu nói liền một mạch luôn đi, trực tiếp nói luôn không được hả? ”
“Ha ha, được rồi, nhìn khuôn mặt bây giờ của mấy cậu rất có tính giải trí...” Trương Thiến nhìn dáng vẻ tức giận của mọi người mà vui vẻ gãi gãi đầu.
“Được rồi, mình nói là được.”
Ngay sau đó cô chuyển thành nét mặt nghiêm túc, ánh mắt tỏa ra thần thái sáng ngời, từng câu từng chữ mạch lạc, rõ ràng đã trải qua quá trình suy luận và tính toán: “Nếu nguyên nhân không phải vì Từ Tiếu, như vậy cô ta có điều phải kiêng dè.”
“Nếu như cậu là người tố cáo, vậy sau khi chuyện xảy ra, trong tiềm thức sẽ có loại tâm lý tị hiềm, tức là, sau khi tố cáo, cậu sẽ cố tránh khỏi chuyện này, yên lặng quan sát diễn biến tiếp theo của sự việc, không nguyện ý tham dự vào chuyện trong đó.”
“Nếu có loại tiềm thức này, tự nhiên sẽ không nguyện ý tham dự. Nhưng nếu tố cáo với hội sinh viên, có thể sẽ liên lụy đến cô ta, cho nên, cô ta mới bỏ qua hội sinh viên, chỉ gửi khiếu nại lên hướng đạo viên. ”
“Tra xem đến hiện tại, có bao nhiêu nữ sinh gia nhập hội sinh viên. Sau đó căn cứ vào chức vụ mà loại bỏ từng người một, tìm ra hội viên phụ trách loại chuyện này! Cuối cùng, chỉ còn lại hai nữ sinh này.” Nói xong, Trương Thiến chỉ hai cái tên trên danh sách.
“Vậy rốt cuộc người đó là ai?” Trương Tiểu Trữ không nhịn được hỏi.
“Là ai nói mình cửa lớn không ra, cửa sau không gần. Cậu hỏi mình, mình hỏi ai?” Trương Thiến liếc mắt, một câu nói chẹn họng Trương Tiểu Trữ, hơn nưuax, cô thật sự không biết.
“Được rồi, loại trừ hai người đã là rất tốt. Nếu quả thật do một trong hai người này làm, chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều.”
Trương Thiến nghe vậy lập tức nói: “Mình chỉ suy luận, suy luận thôi, có thật vậy hay không, mình thực sự không biết chính xác. Nhầm người đừng đổ thừa sang mình đó.”
Trương Tiểu Trữ nổi gân xanh, nhịn không được nữa: “Câm miệng đi, chẳng lẽ vừa rồi cậu trêu cợt bọn mình sao! Hiện tại cậu không có quyền nói nữa, lo đánh máy đi!”
Trương Thiến gãi đầu: “Đúng rồi, các cậu còn đi dạo phố không?”
“Còn đi dạo cái gì chứ, bị Đào lão sư làm trễ nãi như vậy, trời cũng sắp tối rồi. Chuyện cần giải quyết bây giờ chính là cái này, trực tiếp tìm tới cửa được không?” Từ Tiếu tích cực hỏi.
“Còn chưa xác định, oan uổng người ta thì làm thế nào, không được.” Triệu Duy phản đối.
Lữ Nhất Y đề nghị: “Lão đại, cậu và Tiểu Duy đi một chuyến, tài ăn nói của hai người tốt nhất, sang bên đó dò hỏi thử xem sao.”
“Đúng vậy, hai người các cậu song kiếm hợp bích.” Từ Tiếu giống như nghĩ tới điều gì, cười rất vui vẻ.
“Vậy cũng cần lý do chứ.”
Nghe họ thảo luận lâu như vậy, Trương Thiến lại không nhịn được lên tiếng: “Không phải đã có sẵn lý do rồi à?”
“Phòng ngủ của họ đều có người mua đồ của chúng ta, vừa lúc giả vờ đi điều tra thị trường, xem xem mấy cô nàng thích cái gì, nói cho họ biết sau này bán tiếp, giọng điệu vui mừng một chút.”
“Tố cáo người của chúng ta, khẳng định tâm nhãn không lớn, nhất định là vì lòng đố kỵ quá mạnh mẽ, đỏ mắt ghen tỵ chúng ta, không thể gặp người nào khác, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ thiếu kiên nhẫn, lộ cái đuôi hồ ly.” Nói xong, còn đồng ý gật đầu.
“Cho dù lộ ra cái đuôi hồ ly, chúng ta cũng không có chứng cớ.”
“Muốn chứng cớ làm gì, không phải đã xác định ư, đánh cô ta một trận là được, các cậu còn muốn làm gì?” Trương Thiến nghi ngờ, giao cho lão sư à, vậy còn không bằng đánh một trận.
“...”
“...”
“Đúng vậy, coi như bắt được người tố cáo, có thể làm gì, người ta đã ẩn danh, giao cho Lão sư cũng không quản được, dù sao đơn cũng đã giao lên rồi!”
***********
“Xác định, là Phương Văn phòng 5047.” Triệu Duy trở lại, ngay lập tức thông báo tin tức cho mọi người.
“Nè, các cậu mau tới, cô ta sắp đi ra ngoài!” Phụ trách theo dõi, Minh Dương vội vàng chạy trở về báo cáo.
“Nhanh lên một chút, đuổi theo, đuổi theo.”
“Chúng ta thật sự đánh cô ta một trận à.” Minh Dương nhỏ giọng hỏi Triệu Duy đi phía trước.
“Thế nào, cậu không dám à?”
“Nhưng… đánh người không tốt, nếu không, mắng cô ta mấy câu là được.”
“Mắng có ích gì, sao có thể nhớ rõ, nếu sau này cô ta tiếp tục vu hãm chúng ta, đến lúc đó cậu tìm ai khóc hả?!” Triệu Duy nói xong, thấy bộ dáng của Minh Dương, thở dài.
Cô lại nghiêm mặt lên nói tiếp: “Suy nghĩ chút đi, nếu lần này cậu bị trường học cảnh cáo, phân xử, trường học không cấp bằng tốt nghiệp...”
Nói còn chưa dứt lời, Minh Dương đã đỏ cả mắt, cắn môi, thái độ lập tức thay đổi.
Trương Thiến đi ở phía sau phải lau mắt nhìn Triệu Duy, dễ dàng thay đổi ý định của Minh Dương như vậy, chẳng trách Triệu Duy tốt nghiệp không lâu liền đổi ngành làm Tâm Lý Học, quả là thiên phú!
“Chúng ta tách ra đi, sáu người đi cùng nhau quá lộ liễu!” Đề nghị của Trương Tiểu Trữ lấy được sự nhất trí của mọi người.
Trương Thiến đi theo phía sau Trương Tiểu Trữ, nhắm mắt theo đuôi theo sau cô: Chậc, có cần thiết phải đi quãng đường xa như vậy không, chúng ta sáu người đó, trực tiếp kéo đến góc tường đánh một trận là được, phiền phức như vậy làm gì.
“Bốp.”
“Ai u, lão đại, sao lại đột nhiên dừng lại.” Trương Thiến ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Trương Tiểu Trữ, nháy mắt không lắm mồm nữa, nam sinh trước mặt cô đã thấy qua, tên đó có trong tấm hình ở điện thoại lão đại, chính là kẻ chân đạp hai thuyền kia.
Bên cạnh hắn ta đi theo một nữ sinh, hai người đang ở bên đường tình chàng ý thiếp, ngọt ngấy không chút nào bận tâm đến ánh mắt ghét bỏ của người đi đường, cũng không phát hiện hai người bọn cô đứng đối diện đường cái.
“Lão đại.” Trương Thiến nhỏ giọng kêu một tiếng, nét mặt bây giờ của Trương Tiểu Trữ quá dọa người rồi. Truyện chỉ được đăng tải miễn phí tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi bài đăng trên các wed khác đều là ăn cắp.
Bởi vì đi dạo phố cố ý trang điểm, đôi mắt đen nguyên bản đã không nhỏ bây giờ càng lớn hơn, càng thêm sáng ngời, vốn rất xinh đẹp, nhưng lúc này, Trương Tiểu Trữ trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đối diện, đôi mắt nổi lên tia máu, sắc mặt rất trắng, khiến đôi mắt trở nên cực kỳ đáng sợ.
Đôi môi đỏ lên, có thể thấy được hàm răng cắn chặt, thoa thêm ít son nước khiến đôi môi Trương Tiểu Trữ cực kỳ mê người. Nhưng hiển nhiên điều đó khiến người xem duy nhất, Trương Thiến rùng mình.
Cô lần nữa nhẹ nhàng kéo ống tay áo Trương Tiểu Trữ: “Lão đại.”