Edit: Huong August
Bị nhét vào chiếc xe giá trị xa xỉ kia, Trương Thiến vẫn còn ngây ngốc, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy quái lạ với ánh mắt đầy tính chiến hữu vừa rồi của Tôn Đông Mặc, ánh mắt đó giống như động vật ăn thịt nhìn con mồi, khiến cô không khỏi sợ hãi.
Nhưng Trương Thiến biết, mình không thể động lòng, trong truyện cổ tích, sau khi cô bé lọ lem gả cho hoàng tử cũng không được hạnh phúc, trước kia bọn họ sinh ra trong hoàn cảnh bất đồng, nguyên tắc cuộc sống cũng không giống nhau, có lẽ hoàng tử sẽ vì tướng mạo xinh đẹp cùng tấm lòng lương thiện của cô bé lọ lem mà dừng lại nhất thời, nhưng cả đời vĩnh viễn sẽ không dừng lại vì nàng.
Huống chi hoàng tử trước mắt căn bản không thích cô. Trước khi trùng sinh, hắn chưa hề xuất hiện thêm lần nữa trong cuộc đời cô, sự dịu dàng săn sóc đó, cũng chỉ là một thủ đoạn giao tiếp của hắn thôi.
Trương Thiến chỉ muốn trải qua một cuộc sống đơn giản êm ấm, cô không muốn thay đổi, cũng sợ thay đổi. Nhưng vừa rồi đã không giống, Tôn Đông Mặc gây cho cô một loại cảm giác bất an, có gì đó sắp sửa thay đổi!
Trên xe, Tôn Đông Mặc chỉ trầm mặc cầm lái, không mở miệng nói gì, dường như kẻ khí phách vừa rồi không phải là hắn .
Hắn không nói gì, Trương Thiến càng không nói một lời, dọc đường cứ như vậy lẳng lặng mặc cho Tôn Đông Mặc đánh tay lái vào một tòa kiến trúc quen thuộc.
Bốn bề đều là bãi đất trống, trên sân bóng rổ có khá nhiều người chơi, đây là trường Sơ trung mà Trương Thiến từng học, cõ lẽ đang trong kì nghỉ lễ, cả ngôi trường có vẻ yên tĩnh đi nhiều.
Trương Thiến nhớ mấy năm về sau, ngôi trường này sẽ bị phá dỡ để xây dựng lại, trường mới có diện tích lớn hơn, đẹp hơn, mỹ quan hơn.
Nhưng Trương Thiến vẫn muốn ghi nhớ những hình ảnh này, mặc dù trên tường đã có nhiều chỗ loang lổ vì rơi lớp sơn bên ngoài, nhưng chính sự thiếu hoàn mỹ ấy lại khiến cô nhớ lại thời điểm còn học ở đây.
Khi đó mắt nhìn thế giới còn rất đơn giản, trắng đen rõ ràng, mỗi ngày chỉ cần thành thật học tập, buồn vui vì thành tích, thầy cô nói gì thì nghe cái đó. Sau khi đi học về thi thoảng cũng sẽ nghịch ngợm gây sự làm vài chuyện xấu .
Trương Thiến nhìn thấy trước đại sảnh là tượng đá “Nhân” quen thuộc. Trong đầu không tự chủ được mà vọng lên câu nói của thầy: “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người.”
Vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tôn Đông Mặc, cô hỏi: “Tại sao lại dẫn mình tới đây?”
Tôn Đông Mặc tươi cười với cô, thừa dịp cô ngẩn người mà kéo tay cô, mang cô đi qua mặt xi măng, bước qua bậc thang, qua vườn hoa, dần dần mang cô tới phía sau dãy nhà tầng.
Nơi đó có một hàng hành lang dài, dây leo sinh trưởng tươi tốt, quanh co bám vào cột đá, xanh um che kín cả đỉnh chóp, lúc còn học sơ trung, phần lớn bạn học đều thích tới đây hóng mát, ngồi dưới bóng cây, gió hiu hiu thổi, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Nhưng Trương Thiến cũng ghét nơi này, bởi vì không biết trong bụi cây có loại sâu gì, có loài côn trùng nào tồn tại, bất ngờ xuất hiện bò loạn khắp nơi.
Tôn Đông Mặc kéo tay Trương Thiến, sải bước xuyên qua hành lang.
Trương Thiến biết Tôn Đông Mặc muốn dẫn cô tới đâu, nhìn hai bàn tay lồng vào nhau, hắn nắm thật chặt, Trương Thiến không rút ra được, trong lòng cũng mơ hồ biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô lại không thể xác định tâm tình hiện giờ của mình là như thế nào, tóm lại là bất ổn, thấp thỏm vô cùng.
Khi Trương Thiến còn suy nghĩ lung tung, Tôn Đông Mặc đã dừng bước, cô lấy lại tinh thần, trước mắt là một cây ngô đồng cao lớn, so với trong trí nhớ còn muốn lớn hơn, tán cây xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp đan cài vào nhau.
Trương Thiến không kiềm chế được mà tiến về phía trước một bước. Vuốt ve thân cây, phía trên là những vết cắt sâu nông không đồng nhất, là bọn học sinh thừa dịp thầy cô không có ở đây mà lén khắc lên .
Giọng nói của Tôn Đông Mặc vang lên sau lưng cô: “Ban đầu, nói không gặp không về, là tôi thất ước với em.”
Toàn thân Trương Thiến cứng đờ.
Tôn Đông Mặc nói tiếp: “Không phải tôi đùa giỡn em, tôi không hề chơi đùa chuyện này, ngày đó, tin ba tôi bị thương đến quá đột nhiên, tôi không có thời gian nói rõ với em.” Dừng một chút, hắn nói: “Thật xin lỗi.”
Đây là lần đầu tiên Trương Thiến nghe thấy ba chữ “thật xin lỗi” của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến biết lòng tự tôn của hắn rất cao, một bộ “Lão tử xếp thứ hai, ai dám xếp thứ nhất?”. Nghe giọng điệu thiếu tự nhiên của hắn, chắc hẳn chưa bao giờ nói câu này với bất kỳ ai.
“Sơ trung, thích trêu chọc em chỉ vì muốn được em chú ý, để ánh mắt em có thể nhìn tôi nhiều hơn, nhưng… em lại sợ tôi… ”
“Lần nữa gặp lại, khuôn mặt cứng ngắc, biểu hiện nghiêm túc, kiệm lời, nhưng không phải tôi không chú ý đến em, không phải em đã từng nói đó là loại hình em thích ư? Tại sao em lại lạnh nhạt như vậy? ”
“Bộ váy hôm yến tiệc là đặc biệt vì em mà chuẩn bị, tôi biết em không biết khiêu vũ, nhưng tư thế khiêu vũ có thể kéo gần khoàng cách với nhau, tôi nhảy rất chậm, nhưng em lại không lĩnh ngộ, còn đạp tôi rất nhiều lần...”
Giọng nói từ tính của Tôn Đông Mặc vẫn còn tiếp tục. Hắn nói tình cảm mà hắn dành cho cô không biết tự khi nào, từ tình yêu mơ hồ đến say đắm nhớ nhung, từ vui mừng khi gặp lại đến tỉ mỉ bày kế…
Tôn Đông Mặc nói với Trương Thiến, lần nữa gặp lại cô, là một lần nữa hắn nếm trải cảm giác con tim loạn nhịp.
Ngay từ khi hắn bắt đầu nói ra, cô đã muốn chạy trốn. Nhưng bị Tôn Đông Mặc tinh mắt bắt lấy, lật người lại, mặt đối mặt, ép cô trên cây ngô đồng.
Lúc này, Tôn Đông Mặc tản ra hơi thở bá đạo, khiến Trương Thiến không dám phản kháng, cô chỉ có thể bị động tiếp thu.
Theo lời Tôn Đông Mặc nói, Trương Thiến nhận thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở phái nam nồng hậu trên người đối diện. Cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của chính mình.
Trương Thiến lúng túng xoay mặt, bả vai bỗng nặng, Trương Thiến biết Tôn Đông Mặc đang tựa đầu lên vai cô, nhưng cô không thể nói gì, chỉ có thể thành thật đứng yên không nhúc nhích, kinh hồn bạt vía lắng nghe.
“Đến phòng ngủ đón em, là lời biểu đạt sự chiếm hữu của tôi với em, tôi muốn nói với em rằng tôi muốn ở bên cạnh em, nhưng cái gì cũng không nói…”
“Tôi đưa em về nhà, là muốn tạo ấn tượng với bác trai bác gái, có tảng thạch ngọc là tôi chắn trước, các nam sinh khác sẽ không nảy sinh ý định với em, em lại né tránh tầm mắt của tôi...”
“Nhưng hôm nay gặp mặt, thực sự là trùng hợp, trời cao an bài chúng ta gặp nhau, để chúng ta tháo gỡ hiểu lầm...”
Tôn Đông Mặc nói rất nhiều ‘chuyện xưa’, nếu như không phải vào lúc này bầu không khí quá mức an tĩnh, nếu như không phải giọng điệu của hắn quá mức nghiêm túc, bao hàm tình cảm rõ ràng như vậy. Có lẽ Trương Thiến thật sự cho rằng đây chỉ là một trò đùa, sau đó cười nhạt một tiếng rồi bỏ qua.
Mặc dù diễn đạt rất lộn xộn, nhưng đều là sự thật, Tôn Đông Mặc đã thích cô từ rất lâu, thích nhiều năm đến vậy, tận bây giờ vẫn thích.
Hắn dùng đủ loại phương pháp đến gần cô, bày tỏ tâm ý của hắn với cô, nhưng lần lượt bị cô tổn thương, bại lui mà về. Kết luận cuối cùng chính là Tôn Đông Mặc bị đả kích đáng thương?
Nghe từng lời hắn nói ra, Trương Thiến cảm thấy mình tựa như rất xấu xa, rất bất ân bất nghĩa, hắn nói lời của hắn là sự thật, nhưng tại sao cô lại nghe không hiểu?
Hình như, bộ dáng của cô thực sự không thức thời?
Tôn Đông Mặc dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu, nhìn cô bé đối diện ngây ngốc suy tư, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ khổ não, nụ cười trên mặt Tôn Đông Mặc càng lớn, hắn lại gần cô, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô:
“Trương Thiến, anh yêu em. Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, chúng ta lui tới với nhau đi.”
Trương Thiến hoàn toàn ngây ngốc, bộ não dừng hoạt động.
Không chỉ bởi vì động tác cợt nhả của Tôn Đông Mặc, mà là nội dung câu nói ấy.
Trương Thiến chưa từng nghĩ tới Tôn Đông Mặc sẽ tỏ tình với cô, hắn ưu tú như thế, không chỉ gia thế, chỉ một thân anh tuấn cùng khí phách lạnh lùng kia, ngoắc ngoắc ngón út, tin tưởng sẽ có rất nhiều cô gái tự nguyện đề cử.
Đối với người con gái mà nói, mặc kệ thời gian bao lâu, mối tình đầu đều khiến người ta khắc sâu.
Trương Thiến vẫn rằng tình đầu của cô chỉ là chuyện cười, năm đó cô đã từng hy vọng xa vời rằng cô sẽ lọt vào mắt xanh của nữ thần vận mệnh. Vì vậy, khi nhận được tờ giấy ám hiệu đó, cô vui mừng hơn là thấp thỏm.
Trời mới biết cô mang theo tâm trạng như thế nào một mình đứng đợi dưới tàng cây, nhưng rồi, mây đen kéo đến, ông trời cười nhạo cô tự mình đa tình, trận sấm sét kèm mưa to khi ấy hoàn toàn thức tỉnh cô, hành động của cô tựa như một chuyện cười vụng về.
Ba năm sau, hắn mang cô đi tới nơi này, nói cho cô biết, đó là sai lầm của hắn, nói cho cô biết, hắn yêu cô.
Lời nói của Tôn Đông Mặc giải khai nút thắt trong lòng cô.
Cô cảm thấy chính mình kiên trì là chuyện cười, thật ra cô đã thích hắn từ lâu, chỉ đang sợ hắn không thích cô mà thôi.
Vẫn một mực tìm cớ cho mình, tất cả đều phủ nhận tình cảm của bản thân. Cô cảm thấy mình không xứng với hắn, cô tự nói với mình, cô chỉ là một người bình thường, cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống đơn giản là đã thỏa mãn lắm rồi.
Đó là bởi vì kiếp trước không có người đáng để con tim cô rung động. Cho nên, với cuộc sống kiếp này cô không có quá nhiều yêu cầu.
Trương Thiến nhắm mắt lại, cô thừa nhận mình thích hắn. Vì một tờ giấy của hắn, đã từng một lần phủ nhận mình, vì một câu nói của hắn, cô lại lần nữa nhận thức chính mình.
Tôn Đông Mặc trán kề trán, ánh mắt quan sát phản ứng của cô. Làn da của Trương Thiến rất tốt, trong trắng lộ hồng, lông mi rất dài, cong cong dập dềnh như cánh bướm, cho thấy suy nghĩ kích động của chủ nhân.
Hô hấp cô dồn dập, không trả lời hắn, khiến Tôn Đông Mặc có phần gấp gáp, hắn không biểu hiện ra nhưng lại nhẹ nhàng cọ xát trán cô.
Thở dài nói: “Anh yêu em, so với suy nghĩ của em còn phải sớm hơn.”
Truyện chỉ được đăng tải trên diendanlequydon. Mọi trang web khác đều là ăn cắp.
Rốt cuộc Trương Thiến mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Tôn Đông Mặc , nhìn chằm chú, cự li giữa bọn họ rất gần, Tôn Đông Mặc có thể thấy nét giảo hoạt rất rõ trong mắt cô, cũng như nét cười bên khóe môi cô.